Nàng Cá Tính Và Chàng Playboy

Chương 29: Chưa từng yêu chứ không phải không yêu



Thấm thoát kì thi học kì hai cũng trôi qua. Bọn tôi đã thi xong. Đã có thể nghỉ ngơi. Nhưng vẫn không thể đi đâu chơi bởi vì Minh Hoàng và Bảo Dương sắp thi đại học nên thời gian rảnh cho đám con gái bọn tôi dường như là không có. Còn Tuệ Lâm con bé cũng "đầu tắt mặt tối" để chuẩn bị cho kì thi chuyển cấp sắp tới.

Giờ đây chỉ còn mỗi tôi, Gia Hân và Gia Linh là rảnh. Ba người chúng tôi đang đi siêu thị mua ít thực phẩm về nấu ăn. Tuy không có "tay nghề" lắm nhưng bọn tôi vẫn cố gắng hoàn thành thật tốt để mang sang cho các "chàng".

Sau hai giờ loay hoay (nói đúng hơn là phá hoại) trong bếp cuối cùng các món ăn cũng xong. Chúng tôi chia thức ăn làm ba phần. Gia Hân mang cho Minh Hoàng một phần. Tôi mang cho Bảo Dương một phần. Phần còn lại là của Gia Linh và Tuệ Lâm. Nhiệm vụ đã phân công xong, tôi bắt đầu mang thức ăn sang cho Bảo Dương.

Đây là lần đầu tiên tôi chủ động sang nhà anh, cũng chẳng báo trước cho anh. Lúc trước anh bảo ba mẹ anh thường hay đi công tác, hi vọng lần này cũng vậy. Bởi nếu gặp họ đặc biệt là ba anh tôi chẳng biết mình sẽ phải đối diện với ông như thế nào.

Đứng trước nhà anh, ngập ngừng một lúc tôi cũng bấm chuông. Có người ra mở cửa. Không phải là anh mà là Mỹ Liên. Trên người cô ta bận một chiếc áo hai dây khá hỡ hang. Tôi bắt đầu thấy lo, đúng hơn là sợ, nhưng cũng chả biết mình đang sợ điều gì nữa. Tôi chanh chua lướt qua cô ta và bước vào nhà một cách dứt khoác, nụ cười méo sệch trên môi tôi bỗng tắt hẳn khi thấy Bảo Dương bước ra tữ toliet, chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm. Tim tôi như như chết lặng đi. Đầu óc tôi trống rỗng không suy nghĩ được gì nữa. Mắt tôi cũng nhoè đi vì tiết ra một thứ chất lỏng vô hình.

[Xoảng] phần cơm trên tay tôi rơi tự do xuống đất. Tôi không đợi Bảo Dương giải thích mặc dù thấy môi anh đang mấp máy định nói gì đó, tôi quay người đi chạy thật nhanh. 

Tôi không biết mình chạy đi đâu và cũng chẳng biết Bảo Dương có đuổi theo tôi không. Tôi chỉ biết cấm đầu về phía trước mà chạy. Trong đầu vẫn văng vẳng câu nói của anh ta lúc nảy "Sao em không nghỉ ngơi đi, xuống đây làm gì".

Mãi chạy, chạy đến lúc chân tôi không còn chút sức lực nào nữa, tôi ngồi khuỵ xuống đường mặc cho mọi người đang nhìn tôi. Tôi không biết cảm xúc của mình bây giờ như thế nào nhưng tôi cảm thấy rất đau, thật sự rất đau, đau lắm, đau ở tim này. Mặc cho mọi người có nhìn tôi như thế nào tôi vẫn không quan tâm. Nước mắt không ngừng lăn dài trên má. Tôi... tôi có muốn mình phải khóc đâu chứ!

Cùng lúc đó tự nhiên có một người chìa miếng khăn giấy trước mặt tôi. Như một phản xạ ngẫu nhiên tôi quay lên và đưa tay nhận lấy miếng khăn giấy. Là Hoàng Phong. Sao anh biết tôi ở đây chứ. Tôi không còn biết mình đang làm gì nữa. Tôi ngã nhào vào người Hoàng Phong, ôm chầm lấy anh ấy và khóc nức nỡ. Tôi chỉ muốn ngay lúc này có một nơi để tôi tựa vào.

- Nín rồi thì nói cho anh biết lí do - Đợi tôi không khóc nữa thì Hoàng Phong mới lên tiếng.

Tôi cảm nhận vai được vai áo Hoàng Phong ướt đẫm bởi nước mắt của tôi. Anh ấy cũng không đẩy tôi ra, mà kéo tôi vào lòng ôm thật chặt và nhẹ nhàng an ủi.

- Em... Bảo Dương... em... anh ta...

Tôi không hiểu chính mình đang nói gì nữa, đầu óc tôi rối bời kể cả những gì tôi muốn nói cũng không thể thoát ra khỏi miệng tôi một cách hoàn chỉnh.

- Được rồi. Anh không hỏi nữa. Anh đưa em về.

Thật sự tôi không thể nào nhấc chân lên được. Hoàng Phong lại ngồi xuống trước mặt tôi, tôi không còn đầu óc đâu để suy nghĩ thêm điều gì nữa. Tôi leo lên lưng cho anh cỏng. Lại một lần nữa người cỏng tôi không phải là Bảo Dương mà là người con trai khác. Lại một lần nữa người bên cạnh an ủi tôi không phải là Bảo Dương. Tôi không khóc thành tiếng nhưng nước mắt vẫn cứ lăn dài ướt đẫm cả vai áo còn lại của Hoàng Phong.

- Em không muốn về...

- Được rồi, không về em muốn đi đâu?

- Ra biển - Tôi thẩn thờ đáp.

Cả buổi chiều tối tôi thôi không khóc nữa. Tôi chỉ ngồi tựa đầu vào vai Hoàng Phong. Tôi không nói không rằng, chỉ im lặng nhìn về khoảng không vô định trước mắt. Mớ hỗn đỗn và những lời nói của Bảo Dương lúc trưa vẫn không thể nào thoát khỏi đầu tôi. Từng câu, từng chữ tôi không thể nào quên được.

Tại sao anh lại cho tôi hạnh phúc rồi khiến tôi đau khổ đến vậy. Tại sao anh lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy. Khi ba anh gặp tôi bắt tôi rời xa anh tôi cũng không đau như vậy. Khi bị Mỹ Liên tát tôi một cái ở bện viện tôi cũng không đau như vậy. Sao bây giờ chỉ vì một câu nói không dành cho tôi mà lại khiến tôi đau đến như thế, đau đến tột cùng.

"Chúng ta chia tay đi" tôi nhắn cho Bảo Dương chỉ vỏn vẹn vài chữ nhưng thề có trời biết tôi đã khó khăn thế nào khi nhắn và gửi cho anh những lời đó. Rất lâu sau tôi vẫn không nhận được câu trả lời từ anh, có lẽ im lặng là đồng ý.

Kể từ hôm đó tôi và Bảo Dương không gặp nhau. Tôi làm việc ở Lotte cả ngày để giết thời gian. Ít ra tôi không muốn nhớ đến người con trai đó. Hằng ngày tôi chỉ biết vùi đầu vào công việc. Tối về thì đọc ngôn tình, có hôm thì được Hoàng Phong dẫn đi chơi. Nhưng tôi không thấy vui nên lúc nào cũng đòi về sớm.

Một tuần trôi qua, cuối cùng kết quả thi đã có. Điểm của tôi vẫn là 9.2 như học kì một. Không sao như vậy là ổn rồi. 

Để chúc mừng kết quả thi, cả bọn rủ nhau qua Yucha Coffee ăn uống. Cũng lâu rồi không qua đó còn gì. Tự nhiên tôi lại nhớ khoảng thời gian trước, lúc tôi và Bảo Dương mới quen nhau ấy. Chúng tôi thường xuyên qua đấy lắm còn bây giờ nhắc đến nơi đấy tôi nghe mà phát chán. Tôi quyết định không đi, bảo mọi người cứ chơi vui vẻ.

Dảo bước trên con đường dài quen thuộc, tôi cảm thấy cô đơn đến lạ. Lúc trước có bao giờ tôi phải đi một mình như vậy đâu. Mà nếu có cũng là vui vẻ đi chứ không u sầu như bây giờ.

[Bịch] tôi bất ngờ bỡi cái vổ vai từ phía sau. Quay người lại thì ra là Hoàng Phong. Lúc nào tôi buồn anh ấy cũng có mặt đúng lúc. Thật kì lạ...

- Sao buồn vậy nhóc?

- Em... không có.

- Nói dối. Em không giấu được anh đâu.

- Chỉ tại sắp xa bạn bè nên buồn thôi.

- Hay là xa một người nào đó?

- Người nào chứ. Anh nói linh tinh gì vậy?

- Anh nói linh tinh á? Linh tinh nhưng là sự thật. Đúng không?

- Anh nói gì em không hiểu.

- Đừng giả ngốc. Em có thể gạt tất cả mọi người trừ anh. Muốn khóc cứ khóc đi. Đừng giả vờ mạnh mẽ nữa.

Lời nói của Hoàng Phong như một hành động kích thích tuyến nước mắt của tôi. Ở bên cạnh Hoàng Phong tôi không thể nào kiềm chế được cảm xúc nước mắt vẫn cứ thế trào chực ra. Hoàng Phong ôm tôi vào lòng lại một lần nữa tôi khóc trên vai anh...

28-5

Hôm nay tôi đến trường sớm. Còn cả đóng việc đang chào đón tôi. Rồi cả một bài phát biểu dài lượt thượt nữa. Lu bu với đóng phần thưởng cho các học sinh giỏi, xuất sắc, chợt tôi khựng lại với cái tên Lê Bảo Dương. Cảm xúc lại ùa về, tim lại nhói. Tôi cảm thấy khó thở một cách kì lạ... 

Cái tên này đúng là linh thật, lúc nào nhắc đến anh ta thì anh ta cũng xuất hiện. Nhưng có vẻ anh ta không thấy tôi anh ta đang đi với Gia Linh, Gia Hân, Minh Hoàng, và Mỹ Liên. Ra vậy, lí do hơn tuần nay anh không liên lạc với tôi là có cô ta bên cạnh. Ừm! Tôi có vẻ tôi là người thừa trong cuộc sống của anh.

Buổi lễ kết thúc cũng là lúc toàn thể học sinh ra về. Vậy là một năm học nữa lại kết thúc. Chớp mắt, tôi lại sắp rời xa ngôi trường này rồi. Lúc trước tôi từng nghĩ vào hôm tổng kết tôi sẽ là người tặng hoa cho Bảo Dương để chúc mừng anh ấy nhưng bây giờ thì không thể rồi. Cầm đoá hoa trên tay mà tôi đứng chôn chân tại chổ, khoảng cách giữa tôi và Bảo Dương càng ngày càng xa.

- Sao không tặng?

Giật mình bởi câu nói phát ra từ phía sau, tôi không quay lại nhưng biết là ai qua giọng nói.

- Tại sao phải tặng?

- Em không yêu Bảo Dương nữa sao?

Bất ngờ vì câu hỏi của Minh Hoàng tôi biết phải trả lời như thế nào đây? Tôi im lặng vài giây, sau đó cắn chặt môi để đáp một câu dối lòng.

- Chưa từng yêu chứ không phải không yêu!

Mất mấy phút để tôi có thể nói một câu nguyên vẹn như vậy.

- Thật sao?

Tôi chỉ gật đầu, không đáp cũng chẳng quay lại phía sau. Tôi cũng không hề biết rằng lúc đó phía sau tôi không phải là chỉ mình Minh Hoàng.

Hè. Phải, có lẽ sẽ rất vui với mọi người nhưng trừ tôi. Cuộc sống tôi có lẽ không mấy thay đổi. Tôi muốn về quê thăm mẹ nhưng không hiểu sao tôi lại chẳng thể đi. Hay tôi đang chờ đợi một điều gì chăng?
Chương trước Chương tiếp
Loading...