Nàng Dâu Cá Koi
Chương 2: Đạo sĩ
Tháng trước ở phân khu phía Bắc xảy ra bạo loạn lật đổ, một toán quân có vũ trang đã xâm nhập trái phép vào trụ sở cảnh sát và làm bị thương rất nhiều người. Khi quân đội tấn công chúng chống trả rất quyết liệt.
Đến khi bọn chúng đã chết gần hết chỉ còn sót lại vài tên thì đã bắt người dân làm con tin, đòi giao ra một chiếc máy bay trực thăng để tẩu thoát qua biên giới.
Là người chỉ huy, Triệu Dịch Quân đích thân ra trận cùng với đồng đội thừa cơ đột nhập lên máy bay chỉ đợi thời cơ thích hợp để tóm gọn bọn chúng, giải cứu con tin.
Kế hoạch đã thành công, bọn phản loạn đã bị bắt sống. Chỉ là động cơ máy bay xảy ra trục trặc nên đã mất khống chế. Lúc sắp lao vào vách núi thì Triệu Dịch Quân cũng đã kịp bung dù nhảy xuống, trong ngực vẫn còn ôm một đứa bé đang hoảng loạn gào thét.
Tiếc rằng một mảnh của xác máy bay nổ tung đã cắt một phần vào cánh dù khiến cho tốc độ rơi nhanh hơn. Triệu Dịch Thần chỉ kịp che chở chu toàn cho đứa bé còn bản thân anh thì bị thương rất nặng.
Triệu Dịch Quân ngay lập tức được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Sau khi phẫu thuật thì bác sĩ chỉ có thể bảo đảm giữ lại được mạng nhưng có nguy cơ bị liệt toàn thân. Mẹ Triệu nghe tin thì đã ngất xỉu ngay lập tức, khi tỉnh lại thì bà nén đau mà chăm sóc con trai.
Dù sao thì còn sống cũng là tốt, bà sẽ có hy vọng chữa khỏi bệnh cho con trai.
Không ngờ đến giờ chút hy vọng đấy cũng sắp bị dập tắt.
…..
Từ khi về nhà, Triệu phu nhân ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, khóc đến độ hai mắt như khô cạn. Triệu Dịch Thần và Triệu Dịch Tranh có dỗ dành đến mức nào cũng không chịu ngừng.
Quản gia của nhà họ Triệu đã làm ở đây gần bốn mươi năm, thấy không khí trong nhà dạo này trầm xuống. Cậu chủ cả thì nằm một chỗ, bà chủ đến cô cậu chủ nhỏ thì đều đau buồn. Ông ta về nhà than thở với vợ mình vài câu, chỉ là bà vợ nghe xong thì thì thấy đau lòng cho chồng mình. Ngày hôm sau bà mang một ít đồ bổ đến nhà họ Triệu cho quản gia.
Vợ quản gia ngồi bên cạnh nhìn chồng mình từ tốn ăn canh, nhỏ giọng cảm thán với ông ta.
“Tôi thấy bệnh cậu chủ đến hết cách. Giờ thì có bệnh thì vái tứ phương, tôi nhớ các cụ ngày xưa thường xung hỉ. Sao bà chủ không làm?”
Quản gia trừng mắt, liếc bà ta.
“Bà đừng có nói bậy. Đây là chỗ cho bà nói linh tinh à?”
Bà vợ không phục, bĩu môi nói tiếp.
“Tôi nói ông nghe, ngày tôi còn nhỏ ở nhà phú hộ bên cạnh cũng là tình cảnh như thế này. Ông chủ nhà đấy trượt chân ngã đập đầu, cứ tưởng chết đến nơi rồi nhưng lại được bà vợ cả cưới cho một cô vợ bé về xung hỉ thế là một thời gian sau ông ta tỉnh lại. Còn sống đến tám mươi tuổi kia kìa.”
Bà vợ quản gia lại còn bồi thêm.
“Quan trọng là phải tìm được người hợp tuổi hợp mệnh là tốt nhất. Đâu phải là cứ cưới bậy một người về là được đâu.”
Nhưng điều bà ta vừa nói là sự thật, chỉ là bà ta chỉ định nói với chồng mình như thế thôi, chứ không hề có ý định nhiều chuyện nói với Triệu phu nhân. Bà ta cũng biết là chuyện xung hỉ vào thời nay hơi vô lý, đây còn là nhà quyền quý nhất định là sẽ không tin những thứ mê tín. Chưa biết chừng bà chủ còn nổi giận mà đuổi việc ông quản gia. Đến lúc đấy thành ra tai bay vạ gió.
Ông quản gia uống nốt ngụm canh, buông cái bát trống không xuống bàn. Ông biết là bà vợ mình có ý tốt nhưng chuyện này không phải là chuyện bà có thể xen vào.
Ông ta dặn dò: “Phu nhân đã đau lòng lắm rồi, bà đừng có xía vào biết chưa?”
“Biết rồi.” Bà vợ nhỏ giọng làu bàu. Gia đình này cũng tốt bụng, bao nhiêu năm nay đã giúp đỡ cho vợ chồng bà rất nhiều.
“Cuối tuần này tôi đi chùa sẽ thắp hương cầu phúc cho cậu chủ tai qua nạn khỏi.”
Không ngờ cuộc nói chuyện này của hai vợ chồng ông quản gia đã bị Triệu phu nhân nghe thấy.
“Xung hỉ sao?”
Bị thương nặng sắp chết mà chỉ cần xung hỉ là có thể sống đến tám mươi tuổi. Đứa con trai đáng thương của bà xem ra vẫn còn hy vọng sống. Bà nhất định phải cứu lấy nó bằng mọi giá.
Giờ Triệu phu nhân như người đuối nước vớ được cái cọc, bà sẽ không bao giờ buông tay.
Rất nhanh chóng Triệu phu nhân đã tìm đến một vị đại sư để hỏi việc xung hỉ. Ban đầu đại sư từ chối vì không muốn can thiệp vào chuyện nhân quả của trần gian. Nhưng lâu dần cảm động vì sự kiên trì của bà ấy nên đã đồng ý đến nhà họ Triệu để xem xét tình hình.
Nếu dương thọ của Triệu Dịch Quân chưa tận thì đại sư sẽ cố gắng hết sức có thể. Chỉ là vừa bước vào nhà, sắc mặt đại sư đã thay đổi. Đại sư bấm đốt ngón tay, mặt biến sắc thốt ra hai chữ: “Không ổn!”
Đến khi bọn chúng đã chết gần hết chỉ còn sót lại vài tên thì đã bắt người dân làm con tin, đòi giao ra một chiếc máy bay trực thăng để tẩu thoát qua biên giới.
Là người chỉ huy, Triệu Dịch Quân đích thân ra trận cùng với đồng đội thừa cơ đột nhập lên máy bay chỉ đợi thời cơ thích hợp để tóm gọn bọn chúng, giải cứu con tin.
Kế hoạch đã thành công, bọn phản loạn đã bị bắt sống. Chỉ là động cơ máy bay xảy ra trục trặc nên đã mất khống chế. Lúc sắp lao vào vách núi thì Triệu Dịch Quân cũng đã kịp bung dù nhảy xuống, trong ngực vẫn còn ôm một đứa bé đang hoảng loạn gào thét.
Tiếc rằng một mảnh của xác máy bay nổ tung đã cắt một phần vào cánh dù khiến cho tốc độ rơi nhanh hơn. Triệu Dịch Thần chỉ kịp che chở chu toàn cho đứa bé còn bản thân anh thì bị thương rất nặng.
Triệu Dịch Quân ngay lập tức được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Sau khi phẫu thuật thì bác sĩ chỉ có thể bảo đảm giữ lại được mạng nhưng có nguy cơ bị liệt toàn thân. Mẹ Triệu nghe tin thì đã ngất xỉu ngay lập tức, khi tỉnh lại thì bà nén đau mà chăm sóc con trai.
Dù sao thì còn sống cũng là tốt, bà sẽ có hy vọng chữa khỏi bệnh cho con trai.
Không ngờ đến giờ chút hy vọng đấy cũng sắp bị dập tắt.
…..
Từ khi về nhà, Triệu phu nhân ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, khóc đến độ hai mắt như khô cạn. Triệu Dịch Thần và Triệu Dịch Tranh có dỗ dành đến mức nào cũng không chịu ngừng.
Quản gia của nhà họ Triệu đã làm ở đây gần bốn mươi năm, thấy không khí trong nhà dạo này trầm xuống. Cậu chủ cả thì nằm một chỗ, bà chủ đến cô cậu chủ nhỏ thì đều đau buồn. Ông ta về nhà than thở với vợ mình vài câu, chỉ là bà vợ nghe xong thì thì thấy đau lòng cho chồng mình. Ngày hôm sau bà mang một ít đồ bổ đến nhà họ Triệu cho quản gia.
Vợ quản gia ngồi bên cạnh nhìn chồng mình từ tốn ăn canh, nhỏ giọng cảm thán với ông ta.
“Tôi thấy bệnh cậu chủ đến hết cách. Giờ thì có bệnh thì vái tứ phương, tôi nhớ các cụ ngày xưa thường xung hỉ. Sao bà chủ không làm?”
Quản gia trừng mắt, liếc bà ta.
“Bà đừng có nói bậy. Đây là chỗ cho bà nói linh tinh à?”
Bà vợ không phục, bĩu môi nói tiếp.
“Tôi nói ông nghe, ngày tôi còn nhỏ ở nhà phú hộ bên cạnh cũng là tình cảnh như thế này. Ông chủ nhà đấy trượt chân ngã đập đầu, cứ tưởng chết đến nơi rồi nhưng lại được bà vợ cả cưới cho một cô vợ bé về xung hỉ thế là một thời gian sau ông ta tỉnh lại. Còn sống đến tám mươi tuổi kia kìa.”
Bà vợ quản gia lại còn bồi thêm.
“Quan trọng là phải tìm được người hợp tuổi hợp mệnh là tốt nhất. Đâu phải là cứ cưới bậy một người về là được đâu.”
Nhưng điều bà ta vừa nói là sự thật, chỉ là bà ta chỉ định nói với chồng mình như thế thôi, chứ không hề có ý định nhiều chuyện nói với Triệu phu nhân. Bà ta cũng biết là chuyện xung hỉ vào thời nay hơi vô lý, đây còn là nhà quyền quý nhất định là sẽ không tin những thứ mê tín. Chưa biết chừng bà chủ còn nổi giận mà đuổi việc ông quản gia. Đến lúc đấy thành ra tai bay vạ gió.
Ông quản gia uống nốt ngụm canh, buông cái bát trống không xuống bàn. Ông biết là bà vợ mình có ý tốt nhưng chuyện này không phải là chuyện bà có thể xen vào.
Ông ta dặn dò: “Phu nhân đã đau lòng lắm rồi, bà đừng có xía vào biết chưa?”
“Biết rồi.” Bà vợ nhỏ giọng làu bàu. Gia đình này cũng tốt bụng, bao nhiêu năm nay đã giúp đỡ cho vợ chồng bà rất nhiều.
“Cuối tuần này tôi đi chùa sẽ thắp hương cầu phúc cho cậu chủ tai qua nạn khỏi.”
Không ngờ cuộc nói chuyện này của hai vợ chồng ông quản gia đã bị Triệu phu nhân nghe thấy.
“Xung hỉ sao?”
Bị thương nặng sắp chết mà chỉ cần xung hỉ là có thể sống đến tám mươi tuổi. Đứa con trai đáng thương của bà xem ra vẫn còn hy vọng sống. Bà nhất định phải cứu lấy nó bằng mọi giá.
Giờ Triệu phu nhân như người đuối nước vớ được cái cọc, bà sẽ không bao giờ buông tay.
Rất nhanh chóng Triệu phu nhân đã tìm đến một vị đại sư để hỏi việc xung hỉ. Ban đầu đại sư từ chối vì không muốn can thiệp vào chuyện nhân quả của trần gian. Nhưng lâu dần cảm động vì sự kiên trì của bà ấy nên đã đồng ý đến nhà họ Triệu để xem xét tình hình.
Nếu dương thọ của Triệu Dịch Quân chưa tận thì đại sư sẽ cố gắng hết sức có thể. Chỉ là vừa bước vào nhà, sắc mặt đại sư đã thay đổi. Đại sư bấm đốt ngón tay, mặt biến sắc thốt ra hai chữ: “Không ổn!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương