Nàng Phi Lười Của Tà Vương
Chương 4: Chương 4
Rời khỏi Tây Hiên Các của Hoa Như Ngọc, Trang Thư Lan lại ngựa quen đường cũ đi tới đại sảnh của Túy Xuân Uyển.Đúng như nàng dự liệu, Túy Xuân Uyển đã bắt đầu mở cửa đón khách.Các tiểu nhị đang tất bật sắp xếp lại bàn ghế, mang hoa quả nến sáp bày lên trên bàn.Tuy rằng còn chưa tới giờ nhưng khách đã tới khá nhiều.Giữa sảnh, một phụ nữ trung niên phong nhã hào hoa đang nói chuyện với hai người đàn ông.Trang Thư Lan nhẹ nhàng tựa trên lan can, nhàm chán lấy tay gõ gõ vào thành gỗ.Ánh mắt chăm chú nhìn Di nương đang nói chuyện với hai vị khách.Di nương tên thật là Phiêu Tiệp, chính là ma ma của Túy Xuân Uyển.Thời trẻ nàng cũng là đệ nhất hoa khôi của Túy Xuân Uyển, sau đó mới tiếp nhận nơi này.Mặc dù tuổi còn trẻ nhưng đã đưa Túy Xuân Uyển trở thành thanh lâu nổi tiếng nhất kinh thành.“Di nương, điều kiện Lãnh gia nhà ta đưa ra đã là nể mặt bà lắm rồi.Bà nên nhớ, những thanh lâu khác đều không được đãi ngộ như thế này đâu.” Người đàn ông khẽ nhếch môi, lời lẽ mang thái độ khinh miệt ỷ mạnh hiếp yếu.Trang Thư Lan nhíu mày lại, tầm mắt nhìn vào người đàn ông trung niên vừa mới nói.Bộ dạng của ông ta giống một thương gia nhưng ánh mắt nhìn Di nương đầy khinh thị, một tay vuốt chòm râu, thái độ ngạo mạn không coi ai ra gì.“Bất kể như thế nào, nếu đến cả bát cơm của các tỷ muội ở đây cũng không giữ được thì ta quyết không đồng ý yêu cầu của các ngươi.”Di nương kiên quyết cự tuyệt nhưng thân hình lại thoáng run rẩy làm cho Trang Thư Lan nhìn ra lúc này nàng đang rất căng thẳng và lo lắng.“Di Nương, cho bà ghế bà còn không ngồi, cho bà mặt mũi bà cũng không nhìn.” Người đàn ông trung niên lại lên tiếng, giọng nói cùng sắc mặt mang theo vài phần hung tợn.“Hôm nay Lãnh gia nhà ta đã tự mình tới cửa thương lượng với bà, bà còn làm bộ làm tịch, thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Lãnh gia nhà hắn? Là người mang mặt nạ phía sau hắn ư? Ánh mắt Trang Thư Lan liếc qua ông ta rồi dừng lại trên nam tử phía sau hắn đánh giá.Cả người y phục màu đỏ thẫm, hoa phục mực lĩnh sắc biên, một loại lạnh lùng toát ra từ phục sắc của hắn, thản nhiên khoanh tay nhìn gã trung niên nới chuyện cùng Di nương.Thái độ dửng dưng, không nói một câu, như là việc không liên quan tới mình.Người này là Lãnh gia – chủ nhân của ông kia sao? Khóe miệng Trang Thư Lan không khỏi gợi lên nét mỉm cười, khó trách ông ta lại kiêu ngạo như vậy.Chỉ nhìn thái độ thong dong, lãnh khí cường thịnh cũng đã đủ làm người đối diện không rét mà run.Đây mới chính là khí chất của những kẻ làm nên đại sự! Không cần lên tiếng, chỉ lẳng lặng ngồi đó cũng đủ làm cho người từng trải như Di Nương phải run sợ.“…………Bất kể như thế nào nếu không đáp ứng điều kiện của ta, ta cũng không thể hợp tác với các ngươi! Cho dù Lãnh gia có tới đây ta cũng tuyệt đối không lùi bước.”Di nương dùng hết chút khí lực cuối cùng trong người hét lên, thân thể không ngừng run rẩy cho thấy nàng đã cố hết sức lực.Song cho dù Di nương có làm gì, đáng tiếc cũng chỉ có thất bại, không thể thay đổi được kết cục đã định.Trang Thư Lan nhíu chặt mày lại.Nghe bọn họ nói chuyện nàng cơ hồ có thể đoán được có người muốn mua Túy Xuân Uyển, nhưng điều kiện thì vẫn chưa thỏa thuận được.Nàng cũng biết Di nương không phải là loại người cố tình gây sự, mà chỉ một lòng mong muốn Túy Xuân Uyển có thể làm ăn phát triển, để những tỷ muội nơi này có chỗ nương thân.Cho nên Trang Thư Lan dám khẳng định, yêu cầu của Lãnh gia không hề thoả đáng nên Di nương mới kiên trì như vậy.Nhưng việc thu mua này là như thế nào? Vừa rồi người đàn ông kia cũng có đề cập tới việc những thanh lâu khác cũng bị thu mua, chẳng lẽ vị Lãnh gia này muốn mua lại tất cả những thanh lâu trong thành, một mình làm bá chủ sao?Mới có một tháng không tới Túy Xuân Uyển mà đã xảy ra chuyện lớn tới như vậy!“Được! Di nương, vậy đừng trách chúng ta ra tay độc ác!”Ánh mắt ông ta lóe lên, dữ tợn trừng mắt nhìn Di nương.Liếc mắt, lại chuyển hướng ra nam tử đằng sau, thái độ thay đổi 180 độ, khom người cung kính cúi đầu.“Lãnh gia ngài xem……….”.“Đi ”Nam tử phía sau chậm rãi đứng dậy, cất tiếng nói lạnh như núi băng ngàn năm.“Ngươi tự biết phải làm như thế nào rồi đấy!”.Hắn cũng không thèm nhìn Di nương một cái, xoay người rời đi.Di nương vừa nghe xong, thân thể mềm nhũn như không còn chút sức lực.Nàng phải gắng gượng vịn vào một cái ghế gần đó, không nói được lời nào.“Chờ một chút! Xin Lãnh gia dừng bước!” Trang Thư Lan cảm thấy không đành lòng nhìn Di nương với sắc mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng không có chút thần khí như vậy.Cuối cùng nàng quyết định nhúng tay vào.Thấy Lãnh gia dừng bước, Trang Thư Lan chầm chậm xuống lầu.“Lãnh gia việc gì phải tức giận như vậy.Di nương cũng rất có thành ý vậy mà các người không thương lượng được một câu, ngài như vậy chẳng phải là tuyệt tình lắm sao? Có câu mọi chuyện đều có thể thương lượng được.Hôm nay Lãnh gia cao quý tới Túy Xuân Uyển này có thể thấy Lãnh gia rất coi trọng nơi đây, nếu cứ bỏ qua như vậy chẳng phải đáng tiếc lắm sao?”“Lan Lan, tiểu nha đầu chớ có nói lung tung! Mau trở về cho ta.”Di Nương xoay người, lo lắng nhìn Trang Thư Lan đang đứng tựa lan can, cũng không suy nghĩ xem nha đầu kia tới đây lúc nào, tại sao lại muốn nhúng tay vào việc này?“Di nương” Trang Thư Lan nhìn Di Nương hơi oán trách, đồng thời đi xuống lầu.“Con đang làm cái gì thì tự con biết, con không còn là tiểu hài tử nữa rồi”“Một tiểu nha đầu ở đâu ra vậy,chỗ này tới lượt ngươi nói chuyện sao?”Người đàn ông trung niên quát, đồng thời cũng lo lắng nhìn chủ nhân bên cạnh, nên nhớ rằng chưa từng có người nào dám nói “dừng bước” với chủ nhân hắn.“Vậy trong này tới lượt ông nói chuyện à?”Trang Thư Lan mỉm cười, lại rất nhanh nhíu chặt mày, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía hạ nhân trong đại sảnh đang dừng công việc oán trách nhìn nàng.“Ta đang nói chuyện với Lãnh gia, lại không nói chuyện với ông ta, ông ta lớn tiếng cái gì? Chẳng lẽ sợ người khác không biết ông ta là một tên chó săn hay sao?”Một câu kết thúc làm cho trên lầu dưới lầu, tất cả tỷ muội của Túy Xuân Uyển đều cười vang.Người đàn ông trung niên bị Trang Thư Lan làm cho bẽ mặt,thẹn quá hóa giận, định giơ tay lên đánh Trang Thư Lan.Di Nương thấy vậy liền chạy nhanh tới ôm Trang Thư Lan vào lòng, tức giận trừng mắt nhìn gã trung niên kia.“Hắc Minh! Động khẩu không động thủ!”Lãnh gia nhẹ nhàng mà mở miệng.Ông kia nghe vậy liền dừng động tác nhưng lại hung hăng trừng mắt nhìn Trang Thư Lan, không cam lòng lui sang một bên.Lãnh gia dừng chân, chậm rãi xoay người, nhìn Trang Thư Lan một lúc lâu, từ tốn mở miệng.“Tiểu cô nương, là ngươi bảo ta dừng bước?”Tuy rằng Trang Thư Lan không nhìn ra chút biểu tình nào trên mặt vị lãnh gia này, nhưng có lẽ trong ánh mắt hắn mang theo chút trêu tức, suy ngẫm.Nàng biết rằng không dễ dàng đối phó với hắn, bởi vì đằng sau ánh mắt trêu tức kia thật thâm trầm khó đoán.“Đúng!”Trang Thư Lan trả lời ngắn gọn, đồng thời đẩy Di Nương ra, mỉm cười trấn an nàng.Nghe thấy câu trả lời của nàng, tất cả mọi người ở đây đều toát mồ hôi lạnh, tuy rằng buổi tối hôm nay là mùa hè nóng bức nhưng vừa nghe xong Trang Thư Lan nói …….mọi người lập tức phát run.Trong toàn bộ giới thương gia kinh thành không ai là không biết tới Lãnh gia.Bất luận kẻ nào thấy hắn đều cung kính cúi đầu.Vậy mà tiểu nha đầu kia lại thản nhiên nói chuyện, không biết vị lãnh gia này có tức giận không đây? Âm thanh trong trẻo lại mang theo chút kiên nhẫn, làm cho trong mắt Lãnh gia hơi có ý cười, ngồi xuống một cái ghế gần đấy.“Theo lời ngươi mới nói, có phải ngươi muốn trao đổi điều kiện cùng ta thay Di nương?”.“Không được sao?”Trang Thư Lan cũng thản nhiên ngồi xuống đối diện với Lãnh gia, khóe miệng cười lạnh không hề che giấu.“Chẳng lẽ Lãnh gia lại sợ một tiểu nha đầu, cho nên không thể tin những lời Lãnh gia vừa nghe được?”“Lan Lan”Sắc mặt Di nương vẫn tái nhợt như trước, giọng nói căng thẳng không hiểu nổi, nhưng trên khóe miệng lại nở nụ cười lấy lòng Lãnh gia.“Lãnh gia, Lan Lan chỉ là một tiểu nha đầu, không hiểu cái gì cả, ngài chớ so đo với con bé làm gì.”“Di nương! Dì đang nói cái gì vậy.Con đang giúp dì kia mà, sao dì có thể nói như thế được, đề cao chí khí của hắn, hạ thấp uy nghiêm của con chứ?”Giọng Trang Thư Lan mang theo ba phần nũng nịu và oán trách.“Di nương, dì hãy tin tưởng con, vấn đề dì không giải quyết được hãy giao cho con, bất luận thế nào cho dù thanh lâu này bị người ta xác nhập thì cũng phải có tôn nghiêm.”“Lan Lan, đừng có làm càn! Con chỉ khiến mọi chuyện xấu đi thôi!”Lời nói của Di nương thể hiện rõ không tin tưởng …Ở trong mắt nàng, Trang Thư Lan chỉ là một tiểu nha đầu còn chưa trưởng thành, ngoại trừ ăn còn lại là rất lười.“Di nương, người cứ mặc kệ Lan Lan đi, cho dù việc này Lan Lan không nhúng tay vào thì kết cục cũng đã định sẵn.Nói không chừng, để con bé giải quyết không khéo lại có kết quả bất ngờ!”Hoa Như Ngọc chầm chậm đi xuống lầu, tà áo lụa mỏng manh bay bay, quả là phong tình vạn chủng.“Hoa Tỷ tỷ, xem như tỷ hiểu muội.Ngày mai muội sẽ đưa bài thơ “Nhất Đóa Mai Khoa”cho tỷ.”Trang Thư Lan cười thoải mái, lấy bông hoa lụa mỏng trên đầu xuống vuốt vuốt.“Được, muội nhớ đấy, nhưng đừng phá hết Túy Xuân Uyển này là được!”.Hoa Như Ngọc vừa nói vừa hướng phòng bếp nhẹ nhàng đi tới.Đối với lời nói của Trang Thư Lan cũng không thể nào tin tưởng hoàn toàn, nhưng quả thực Di nương đã coi thường bản lĩnh của tiểu nha đầu này rồi.Khóe miệng Trang Thư Lan khẽ động, lại không nghe thấy nàng nói gì.Ngược lại nhìn về phía Lãnh gia, chống lại ánh mắt châm chọc kia.Trang Thư Lan cảm thấy tức giận, không cần nghĩ cũng biết, mấy người cổ đại này hoàn toàn xem thường nàng.“Di nương, dì lại đây nói toàn bộ điều kiện Lãnh gia thu mua Túy Xuân Uyển cho con biết”.Nhìn về phía Lãnh gia thản nhiên cười, lại nhìn Di nương đang vô cùng lo lắng, thân thể miễn cưỡng dựa hẳn vào ghế nói.Di nương thấy nao nao.Trang Thư Lan từ bao giờ đã thay đổi ra cái bộ dạng này, lời nói và thần thái lãnh đạm.Hai mắt lộ ra khí chất làm cho người khác kính nể, nhưng cũng làm cho người khác không thể đoán được suy nghĩ của nàng.Giống như đã thực sự trưởng thành vậy.Nếu không phải thấy nét mặt Trang Thư Lan vẫn còn trẻ con, lại thêm búi tóc hai bên, Di nương nhất định cho rằng nàng đang gặp một Lãnh gia khác.Đây là tiểu nha đầu vẫn tham ăn tham ngủ Trang Thư Lan đó ư?“Được!”Ngữ khí của Trang Thư Lan làm cho Di nương không thể cự tuyệt, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương