Nàng Phóng Viên Siêu Quậy
Chương 6 : Quá Khứ - Part 3. Nếu Có Thể, Tôi Xin Ước Ba Chúng Ta Đừng Quen Nhau
Nó ngước đầu lên nhìn Diễm My. Vô hồn, lạnh lẽo và nham hiểm, tất cả hiện lên trong đôi mắt đó mà nó nhận thấy được. Điều này làm nó bàng hoàng. Trước giờ nó không hề thấy Diễm My như vậy bao giờ cả. - Diễm My, cô ra đây làm gì_ nó gằn giọng, mang đầy vẻ bực tức. Nở một nụ cười nửa miệng, Diễm My tới gần nó và cúi đầu xuống chỗ nó đang ngồi. - Làm gì ư? Chỉ là thăm hỏi một đứa bạn "tốt" thôi mà! - Đừng có mỉa! Tôi không làm mấy cái việc bẩn thỉu ấy! Nó tức giận, đứng lên quát vào mặt nhỏ Diễm My. Cô ta che miệng cười khanh khách, liếc con mắt qua nhìn thẳng vào mặt nó: - Thì đã sao? Bạn Hân Hân yêu quý, bạn bị oan thì có liên quan tới tôi không? Ha ha, có nói thì cũng chả ai tin bạn đâu, bạn tốt à! Sựng lại vài giây, nó mới tiêu hoá được hết hàm ý trong từng câu từng chữ của Diễm My. Nó gắng hết sức nói rành mạch từng chữ. - Mọi chuyện... Đều là đầu têu của... cô phải không? Diễm My! - Hahahaha_ Diễm My cười một cách rùng rợn, ai nghe cũng phải lạnh xương gáy_ Nếu được bình chọn người chậm hiểu nhất hành tinh thì đó chính là bạn đấy, bạn tốt! Đúng, mọi việc là do tôi làm đấy! Bạn tốt có ý kiến gì với tôi không? - Cô... Cảm xúc hiện tại của nó nên như thế nào đây? Nên vui, nên tức giận hay nên buồn bã, khóc lóc vì bị đứa bạn thân đổ oan? - Hừm, cái vòng đẹp vậy làm sao mà để mất được cơ chứ!_ Diễm My lôi từ trong túi áo ra một cái vòng tay làm bằng rubi đỏ rất đẹp và giơ lên trước mặt nó_ Chà chà, không ngờ nó lại có lợi ích lớn tới mức này! Nó vẫn chưa hết choáng váng vì sự thay đổi tới chóng mặt của Diễm My. Tại sao cô ta có thể thay đổi như vậy chứ? - Đâu mới là con người thật của cô đây, Diễm My? - Con người thật?_ Diễm My cười ha hả_ Đây mới là tôi! Cô bạn à! Nó đau lòng nhìn Diễm My: - Tôi đâu có đối xử tệ với cô, tại sao cô lại làm thế với tôi? - Tôi đâu có đối xử tệ với cô, tại sao cô lại làm thế với tôi? Diễm My cười lớn hơn. Cô ta cười, mở miệng nói với nó, từng chữ đều chất chứa sự ganh tỵ và ghét đắng ghét cay: - Tại sao ư? Vì cô xinh đẹp hơn tôi, nhiều người theo đuổi hơn tôi, được hâm mộ hơn tôi, giàu hơn tôi, cái gì cũng hơn tôi!!! Xếp thứ hạng, tôi cũng chỉ đứng sau cô chứ không thể bằng tới hay vượt qua cô. Tại sao ông trời lại bất công thế chứ? Quan trọng nhất, ngay cả người tôi thích rất lâu là anh Phong cô cũng giành nốt! Tôi quyết định phải hạ bệ cô, để mọi người khinh bỉ và thù ghét cô, Hân Hân à! Nó nhìn Diễm My đang cười mà như khóc thế kia khiến lòng nó dấy lên chút thương cảm. Dằn lòng, nó cất tiếng: - Vậy ra... Là cô ganh tỵ với tôi ư? Và vì Phong? - Đúng_ Diễm My thẳng thừng_ Và... Nếu cô biến mất thì tôi sẽ không còn đối thủ! - CÁI GÌ ??? - CÔ ĐI CHẾT ĐI, HÂN HÂN!!! Diễm My không biết lôi đâu ra một con dao găm định đâm vào bụng nó. Phản xạ nhanh, nó né được ngọn dao nguy hiểm đó. Diễm My vẫn không tha, lấy tay định đâm lần nữa. Lần này con dao đã sượt qua eo nó, một đường máu chảy dài... - Haha, chết đi Hân Hân_ Diễm My như điên dại lao vào nó. - Thôi đi! Nó tóm được cánh tay Diễm My, vặn ngược ra sau, tay kia nhanh chóng giựt lấy con dao của cô ta. - Thả... Thả ta ra!_ Diễm My vùng vẫy. - Đừng như vậy nữa, MUỐN CHẾT SAO?_ nó run run hét lên. Nó vừa phải chống chọi với sự giằng co của Diễm My, vừa phải chịu đựng với cơn đau do bị thương của mình. ... - Cô đang làm gì đó hả, Hân Hân? Rất không may, câu đe doạ của nó đã bị Phong nghe thấy, cùng với tình huống bây giờ đã khiến Phong hiểu nhầm. Anh ta nhanh chóng giật phắt Diễm My ra khỏi nó. Rất không may, câu đe doạ của nó đã bị Phong nghe thấy, cùng với tình huống bây giờ đã khiến Phong hiểu nhầm. Anh ta nhanh chóng giật phắt Diễm My ra khỏi nó. - Anh Phong, cứu em. Hân nó định giết em!_ Diễm My khóc, ôm lấy Phong. Chát! Một âm thanh chói tai vang lên. Phong đã tát vào mặt nó. - Anh... Nó không thể phản ứng được gì, chỉ biết ôm lấy bên má đỏ bừng của mình mà sững sờ. - Cút ngay khỏi đây! Cút! Phong lạnh lùng chỉ tay ra phía cổng, không hề chịu để nó nói thêm một câu nào, trong lòng anh ta chỉ có một sự ghét bỏ đối với nó mà thôi. - Không cần anh đuổi, tôi sẽ tự đi!_ nó hờ hững_ Còn nữa, anh nên tìm hiểu kĩ mọi chuyện đi. Chào! Nó lướt qua chỗ Diễm My, dừng lại nói thầm câu gì đó khiến mặt cô ta tái mét lại. Và nó nhanh chóng đi mất. - Sao vậy em? Vẫn còn sợ sao?_ Phong lo lắng. - À em không sao!_ Diễm My vội vàng lấy lại tinh thần. - Ừ đi thôi! ... "Thật không ngờ, tình yêu và sự đố kị có thể làm nhân cách con người bị biến dạng tới mức ấy! Diễm My, nếu có thể, tôi xin ước ba chúng ta đừng quen nhau!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương