Nạp Thiếp Ký II
Chương 22: Ngươi Dữ? Ta Còn Dữ Hơn!
Dương Thu Trì quan sát trên dưới đúng thật đây là nữ cải nam trang rồi, nhìn thấy trên mặt có bôi một ít nhọ nồi màu đen, rất dơ bẩn không nhìn rõ mặt mũi nữa.Bên hông có giải thắt lưng bằng bố, nhìn không ra phần eo, cho nên cũng không biết trông ra sao.Ông lão đẩy xe thấy Dương Thu Trì dò xét trên dưới nàng kia, bèn cười cười chắp tay thi lễ: “Đại gia, nàng ta là khuê nữ, trong thời điểm chiến tranh loạn lạc này, phải giả làm nam nhân, xin hãy mở lòng nhân từ".Sau đó lấy từ trong ngực ra một túi đựng tiền, mở ra, lấy khoảng ba mươi đồng tiền: “Tiền này là của ngài, ngài hãy bỏ qua cho nàng ta đi".Dương Thu Trì hừ lên một tiếng: “Ngươi sợ ta làm nhục khuê nữ của ngươi sao?Quên đi, ta hiện tại trong lòng chỉ có Băng Nhi mà thôi.Nữ nhân khác trong mắt ta không khác gì những tảng đá.Được rồi, xem bộ dạng các ngươi cũng là người nghèo khổ, tiền cũng nên giữ lại cho các ngươi tiêu xài.Bất quá, nghèo vẫn là nghèo, xét cho cùng phải có khí phách, không nên sinh tâm địa hiểm độc! ""Phải! Phải! ".Mấy người đàn ông này liên tục đáp lạiDương Thu Trì đang định dẫn Tiểu hắc đi tiếp, bỗng nhiên, tai Tiểu hắc dựng đứng lên, ánh mắt tập trung vào cái hố bên ngoài cánh đồng trống.Chầm chậm men theo mép đường, rón ra rón rén bò lên phía trước.Dương Thu Trì không biết là Tiểu hắc đã phát hiện được gì rồi, đưa tay che mắt nhìn theo hướng Tiểu hắc đang tiến tới xem xét, nhưng không phát hiện được gì.Lúc này, Tiểu hắc đi được hơn mười bước, tiến lên càng chậm hơn, sau khi cẩn thận đi về trước mười bước nữa.Bỗng nhiên, nhanh như kiếm nhảy vọt tới xông ra ngoài, như hổ nhảy, phốc vào thứ gì đó, tựa như một con vật, phát ra tiếng kêu chít chít thảm thiết.Tiểu hắc dùng miệng cắn vật đó, ngửa đầu chậm chậm chạy lại, đem thứ đó đặt vào chân Dương Thu Trì.Giờ thì rõ rồi, đúng là một con thỏ to, yết hầu bị Tiểu hắc cắn đứt ngang, máu tươi nhỏ xuống, bốn chân vẫn còn giật giật."Tiểu hắc được lắm! "Dương Thu Trì khen ngợi, ngồi xổm xuống cầm con thỏ vừa thu được lên nói"Lớn như vậy, khá lắm, đủ cho hai chúng ta ăn no nê rồi, ha ha ha..."Mấy người kia nhìn con thỏ chằm chằm, ánh mắt đói khát phát ra lục quang.Dương Thu Trì lấy từ trong hành lý trên xe của bọn chúng một cái xoong, một cái dao, rồi nói: “Các ngươi cướp lấy đồ của ta, phải nhận lấy sự xử phạt. Cái dao này là dụng cụ gây án, theo luật phải bị tịch thu-còn cái xoong này xem như là tiền phạt".Dương Thu Trì nói lớn như giận giữ: “Được rồi, các ngươi mau đi đi! "Tiểu hắc uy phong lẫm liệt nhìn bọn họ chầm chầm.Mấy người kia nào dám nói không nửa lời, cầm các thứ để lên xe men theo đường tiếp tục đi về trước.Dĩ nhiên, bọn họ vẫn nhìn chầm chầm vào con thỏ trên tay Dương Thu Trì.Đợi cho bọn người đó đi xa rồi, lúc nãy Dương Thu Trì để ý thấy xa xa bên ngoài con đường có một dòng sông nhỏ, một tay cầm cái xoong, một tay cầm con thỏ nói: “Đi thôi! Tiểu hắc, chúng ta đi lại đằng kia! "Đến cạnh dòng sông, làm một cái bếp sơ sài rồi lấy cái xoong chứa nước, đặt lên bếp, tìm vài cây củi khô, đốt lửa lên nấu sôi.Sau đó đem con thỏ lột bỏ hết da lông, chỉ lấy phần nội tạng làm sạch sẽ đem bỏ vào xoong nấu chín, cắt nhỏ ra đưa Tiểu hắc ăn: “Ngươi là đại công thần, thưởng cho ngươi trước đó! "Con chó thích ăn nhất đúng là nội tạng của động vật, do đó, Tiểu hắc mười phần hứng khởi, lắc lắc cái đuôi, kêu ư ử, nằm dài ra, chân đưa về trước.Dương Thu Trì cắt con thỏ ra thành vài miếng lớn, bỏ vào trong nồi.Hương vị thơm thơm nhanh chóng xông vào mũi.Nghe được mùi này, bụng Dương Thu Trì kêu rột rột lấy làm vui mừng.Ngay lúc này, bỗng nhiên Tiểu hắc đứng lên cảnh giác, hướng về phía xa xa sủa lên mấy tiếng đe dọa.Dương Thu Trì ngẩng đầu lên xem thì thấy ông lão đánh xe lúc nãy đang đi đến. Bọn người kia vẫn chưa thấy.Dương Thu Trì lập tức đoán chừng, khẳng định rằng ông lão này là vì con thỏ nên mới quay lại đây.Trong những ngày tháng chỉ có vỏ cây để ăn như thế này, con thỏ kia chính là sinh mệnh. Dương Thu Trì nhất định dù hắn có khẩn cầu đi nữa cũng không mềm lòng chia cho bọn họ.Phải giữ mạng mình trước đã, lúc đó mới nói đến việc đi tìm Băng Nhi nối lại duyên phận kiếp trước.Rất nhanh chóng, ông lão dìu người con gái giả nam trang đi đến bên cạnh Dương Thu Trì. Để cho chiếc xe dừng lại xong, đi đến quỳ xuống đất dập đầu.Dương Thu Trì thấy vậy, tiếp tục bỏ thêm củi vào.Thịt thỏ nhanh chóng chuyển sang màu trắng, nếu không nhầm là có thể ăn được rồi.Ông lão nằm rạp xuống mặt đất, giọng đau thương nói: “Vị tiểu ca này, hãy cùng ta thương lượng một chuyện.""Nếu như vì con thỏ này thì ta nhất định không bàn tới nữa."Ông lão lại nói: “Con gái lão đã sắp không cất nổi bước nữa rồi, khẩn cầu người, hãy thương xót nó, cho nó một ít cái ăn. Cứu mạng nàng ta với! ""Cứu mạng nàng ta ư? Vậy thì ai cứu ta đây? Ta cũng đã hai ngày hai đêm không có hạt cơm nào rồi, còn nóng lòng muốn ăn luôn cả da vừa bỏ xuống nữa kia.""Tiểu ca, à không, đại gia, cầu xin người, con gái lão hiện tại đã hít vào nhiều thở ra ít rồi, lại không có cái ăn, có lẻ kiên trì cũng không đến được thái dương lạc sơn rồi. Cầu xin người mà! ""Không cần cầu xin nữa đâu, ta nhất định không đáp ứng, ta cũng cần thịt con thỏ này để cứu mạng ta. Mạng con gái lão quan trọng, mạng ta còn quan trọng hơn. Ta cần phải sống để đi tìm Băng Nhi nữa.Hơn nữa, các ngươi chẳng phải đã ăn vỏ cây rồi đó sao?"Không có gì ăn nên mới ăn vỏ cây. Vỏ cây cũng không phải là thứ tốt để ăn.Ăn lâu sẽ chết. Con gái lão đúng là đã ăn nhiều vỏ cây, phần bụng dưới đã bắt đầu to lên rồi, không thể đi tiếp được nữa. Cầu xin ngài! "Mí mắt Dương Thu Trì chưa từng nhìn lên: “Ta đã nói rồi, năm nay thiên tai, ta cũng đã đi hai ngày hai đêm, ngoại trừ nhìn thấy mấy xác người chết bên ngoài, cũng đã thấy vô số người chết ven đường rồi.So với con gái đáng thương của ngươi cũng có quá nhiều người rồi, ta muốn cứu, cứu được bao nhiêu đây?Hơn nữa, vẫn là câu nói kia, cứu các ngươi rồi ai cứu ta đây?Hai ngày nay, ta nếm đủ mùi vị của cảm giác đói bụng rồi. Ta phải sống. Ta còn phải đi tìm Băng Nhi nữa.""Đại gia, người có con chó đen lợi hại thế kia, vẫn có thể bắt thêm con thỏ khác nữa mà.""Ha ha! Nói sao nghe nhẹ nhàng thế! Sau này lại bắt được à? Có mà nằm mộng chăng! Ta cùng Tiểu hắc cũng đã đi hai ngày hai đêm, đừng nói là con thỏ, cả con chuột cũng không nhìn thấy. Chúng ta có thể bắt thì những người khác không bắt được sao, chắc cũng đã bị ngươi bắt hết rồi! Điều này e rằng ông trời còn thương ta và Tiểu hắc, lúc này mới cho chúng ta như cá lọt lưới.Được rồi, không cần cầu xin đâu, ngươi hãy đi đi. Ta tuyệt đối không đáp ứng được đâu." Dương Thu Trì hừ lên một tiếng, lấy một miếng thịt thỏ trong nồi ra đưa vào miệng.Ông lão nóng nảy, nghiến răng nói: “Ta...ta đem con gái bán cho ngươi, làm thiếp hay làm nô tì gì cũng được. Ngươi bán cho ta nửa con thỏ! "Miếng thịt thỏ kia đang ở trên miệng Dương Thu Trì chợt dừng lại, hắn buông miếng thịt ra hỏi: “Ngươi nói gì? Ngươi bán con gái của ngươi cho ta sao?""Đúng vậy! Ngươi phải bán cho ta nửa con thỏ! Ngươi bán thỏ cho ta, con gái ta theo ngươi, làm thiếp làm nô tì gì là tùy ngươi, chẳng phải vừa rồi ngươi cũng đã...""Lão nói là ta thích thú lắm sao?Ai bảo con gái lão giả làm nam nhân làm gì. Ta nghĩ nàng ấy vốn là nam nhân, gầy trơ cả xương, sờ vào còn tưởng là bộ xương khô, ta còn sợ tối sẽ gặp ác mộng nữa đấy."Dương Thu Trì cầm lấy con thỏ vừa định đưa vào miệng.Thật ra hắn nói những lời này là có chút trái lương tâm, nói cho cùng, vừa rồi khi sờ vào cũng có cảm giác.Mặc dù có hơi nhỏ một tí, nhưng đôi nhũ phòng tròn tròn trước ngực co giãn là không sai.Đáng tiếc nhỏ một chút nguyên nhân có thể là do dinh dưỡng không đủ, phát dục chưa nhiều, hoặc là do còn nhỏ tuổi.Ông lão xem ra rất tự tin với dung mạo con gái mình nói: “Từ từ, đại gia xem, con gái lão trông cũng xinh đẹp đấy chứ! "Ông lão đứng lên, di lại bên cạnh cái giá treo đồ trên xe, lấy miếng vải bố bước tới bờ sông, sau đó quay trở lại xoa xoa vào mặt nàng ta.Dương Thu Trì có chút hiếu kỳ, cầm miếng thịt thỏ đứng lên, đi tới nhìn chăm chú, nén không được kinh hãi kêu lên: “Băng...Băng Nhi ?Nàng ta là Băng Nhi sao?"Sau khi nói những lời này, Dương Thu Trì lắc lắc đầu, không đúng, vừa rồi cũng có vài phần giống, nhưng cẩn thận nhìn lại thì có vài điểm không giống. Đặc biệt là gương mặt. Liễu Nhược Băng mặt trái xoan, cô gái này mặt dài hơn, nguyên nhân chắc bởi vì bị đói lâu ngày, không có chất bổ dưỡng gì để ăn.Hai má hõm sâu, không thấy thịt đâu, chỉ còn lại da với da mà thôi. Đôi mắt cũng không giống lắm.Liễu Nhược Băng mắt phượng xinh đẹp, khóe mắt hơi vểnh lên, nhìn qua rất diễm lệ. Cô gái này không phải, có thể là do đói quá nên mới gầy gò như vậy. Mắt Liễu Nhược Băng hơi to hơn một chút. Đôi mắt rõ ràng là không giống.Nhìn tổng thể mà nói, ngoài trừ nguyên nhân cơ thể gầy gò, nếu so với Liễu Nhược Băng có bốn phần tương tự.Dương Thu Trì cố kìm nén để khỏi kinh hoàng, hỏi ông lão: “Con gái lão tên họ gì?""Họ Quách, tên gọi Tuyết Liên"Dương Thu Trì có đôi chút thất vọng, cẩn thận dò xét người con gái có tên Tuyết Liên này. Nàng ta nghe phụ thân nói là đem mình đi bán làm thiếp hay nô tì cũng được, lòng chua xót, mắt nhắm lại, nước mắt xuyên qua mi, rơi xuống cạnh má.Nhìn thấy người con gái này buồn rầu thút thít khóc, lòng Dương Thu Trì như bị ai đánh trúng. Nàng ta khóc có gì đó giông giống Liễu Nhược Băng, nhìn nàng ta phảng phất bóng dáng của Liễu Nhược Băng. Trong lòng hắn lúc này như vén bức màn thời gian đi ngược về lúc trước, ruột gan đứt ra từng khúc, dùng tay lau nước mắt, nhỏ giọng nói: “Băng Nhi, đừng khóc mà..."Lời nói nhẹ nhàng an ủi, trái lại còn làm cho Tuyết Liên nghẹn ngào hơn, nước mắt tuôn rơi lã chã.Dương Thu Trì lòng đau càng đau, nhẹ nhàng nâng nàng ta dậy, kéo vào lòng: “Băng Nhi đừng khóc, Thu Trì ta đang ở bên cạnh nàng rồi, sau này sẽ không phụ bạc làm khổ nàng nữa rồi..."Ông lão bên cạnh hớn hở nói: “Tiểu ca đồng ý mua rồi đúng không?"Dương Thu Trì giật mình, lúc này tâm trạng mới tỉnh lại, không để ý đến lão họ Quách, cúi đầu hỏi Quách Tuyết Liên: “Nàng thấy chuyện này thế nào?"Quách Tuyết Liên hơi mở mắt ra, hàng lông mi dài đã bị nước mắt dính ướt rồi, liếc mắt nhìn Dương Thu Trì, sau đó nhắm lại, khẽ lắc lắc đầu.Nàng ta không tiếp nhận chuyện này cũng là bình thường thôi. Nếu quả như nàng ta là chuyển thế kiếp sau của Băng Nhi, bởi vì lão tăng đã nói rằng ông đưa hắn đến kiếp sau của Băng Nhi. Khẳng định rằng Băng Nhi sẽ đầu thai chuyển kiếp, chắc hẳn là đã uống thuốc xóa kí ức rồi, vậy thì những sự tình kiếp trước đều không còn nhớ, đương nhiên cũng không nhớ chính mình nữa.Dương Thu Trì lại hỏi: “Nàng có biết võ công không?"Trong lòng hắn nghĩ rằng võ công Băng Nhi vô địch khắp thiên hạ. Nếu quả thật nàng này là Băng Nhi chuyển kiếp thì cũng phải biết năm ba chiêu thức gì đó.Quách Tuyết Liên lại lắc lắc đầu.Lúc này ông lão vội vàng nói: “Con gái lão giỏi việc may vá nhất, người trong thôn cũng nói vậy, mấy cái thứ múa đao đánh gậy nó không học đâu, khà khà khà".Thời xưa, nữ nhân đánh nhau là làm trái với đạo đức người phụ nữ, dĩ nhiên không được học võ công, vì thế ông lão vội vàng giải thích.Dương Thu Trì nhớ đến phần dưới cánh tay của Liễu Nhược Băng có một vết nhỏ như hạt gạo màu đen.Chỉ bất quá sau khi đầu thai chuyển kiếp, khẳng định là có chút thay đổi, vậy cái bớt đen kia chắc là cũng không có rồi. Nhưng hắn cũng muốn kiểm tra một chút.Dương Thu Trì nghĩ vậy, bèn dùng miệng cắn con thỏ, định cởi y phục của Tuyết Liên xuống.Ông lãi bên cạnh vội vàng ngăn lại: “Tiểu ca, ngươi còn không mua ư, ngươi không được động vào con gái lão"Dương Thu Trì dừng tay lại, nâng mặt Tuyết Liên lên cẩn thận nhìn nhìn. Cô gái này lúc khóc rất giống Liễu Nhược Băng. Nhưng tướng mạo so với Liễu Nhược Băng vẫn còn chênh lệch, tối đa giống được bốn phần.Vì vậy hắn cũng không dám chắc chắn rốt cuộc nàng ta có phải là kiếp sau của Liễu Nhược Băng hay không nữa. Nhưng nếu đã có vài phần giống rồi, nói không chừng đó là sự thật, chính hắn làm sao có thể nhìn thấy Băng Nhi đang sống mà lại chết đói đây?"Ta mua! "Dương Thu Trì lấy tay cầm miếng thịt thỏ xuống đưa một ít vào miệng của Tuyết Liên, quay đầu nói với ông lão: “Lão mau viết giấy bán thân đi, tránh sau này lão nói ta bắt con gái lão! "
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương