[Naruto][Sasusaku] Yêu Em Nhiều! Cô Vợ Bé Nhỏ Của Anh

Chương 39: Chuyến phượt đầu tiên và Bộ tộc du mục



*

”Một Một buổi sáng nắng đẹp kể từ sau hội Yakaishite kết thúc.........

Trên hàng ghế đá trắng, có cô gái bé nhỏ khoác trên mình chiếc đầm xanh nhạt, rất đẹp và hợp với độ tuổi thiếu nữ trăng rằm như cô....

Nhưng điều nổi bật hơn cả là mái tóc hồng đào óng mượt kia, nó dài ngang lưng đã được buộc gọn, màu tóc của cô thật sự đặc biệt, như màu hoa đào và có mùi thơm dịu nữa....

Cô là Sakura, người con gái mang nét đẹp đặc biệt duy nhất của Hoả Quốc....

Vốn dĩ cô ăn mặc đẹp như vậy là để đi chơi cùng một người. Một người đã hứa là sẽ cùng cô đi du lịch khắp mọi nơi trong Ngũ đại cường quốc. Tầm năm phút sau, người mà cô đang đợi đã tới, anh xách hai cái balo to đi về phía cô.....

- Ta đi thôi, Sakura....!

Chỉ một câu nói ngắn gọn, nó đã làm tim cô đập nhanh hơn, vẻ mặt hạnh phúc của cô lại bộc lộ rõ rệt. Cố che đi hai má đỏ ửng, cô nắm tay anh, cả hai cùng lao nhanh vào rừng trong nắng sớm..........

...

Cả hai vừa dừng chân cũng là lúc mặt trời ngả về chiều. Ánh nắng gay gắt ban sáng đã không còn, thay vào đó là trời chiều mắt rượi.

Điểm họ nghỉ chân là một khu rừng nhỏ thuộc sở hữu của một bộ người du mục, có thể là hết hôm nay họ sẽ di chuyển đến nơi cư trú khác..

Quả là một ngôi làng bình thường, người dân thì không tỏ ra hiếu khách lắm, ẩm thực thổ dân hết sức hoang dã. Nhưng chẳng hiểu sao Sakura và Sasuke lại muốn nán lại nơi này đến khi mặt trời lặn....

Câu trả lời chính là khu rừng ngàn hoa này đây. Được gọi với tên khác là Rừng anh đào Sakumeiwa.

Đã gọi là rừng hoa đào thì không thể có vài ba cây được, đằng này cả khu rừng rộng lớn đều có màu hồng! Cái hồng phấn mà thơm dịu này chỉ có thể có trên một loại hoa mà thôi.

Đó là hoa đào, một loài hoa dã chiến, và nó có mùi hương trùng với mùi tóc của Sakura.

Bộ người du mục này có những cánh rừng rộng lớn mênh mông. Họ đi khắp nơi quanh biên giới và sinh sống trong rừng, mỗi lần cư trú tạm cũng chừng vài tuần hay cùng lắm là hai ba tháng.Nhưng ở khu rừng này, họ đã sống ở đây gần một năm rồi. Cũng giống như cô và anh, họ bị choáng ngợp bởi những thứ mà thiên nhiên ban tặng trên mảnh đất ngàn hoa khi họ đặt chân tới, vì nó rất đẹp và đặc biệt, nên họ chỉ muốn ở đây mãi thôi. Thứ nhỏ bé mà thơm ngát ấy, họ đặt tên nó là Sakumeiwa.

Từng đợt gió nhẹ thổi qua, rung rinh hàng cây đến rơi lả tả những cánh hoa mềm yếu xuống đất, khung cảnh này thật đẹp đến mê người........

Sakura toang chạy đến chỗ gốc cây gần nhất, rồi ngước mặt lên nhìn chùm hoa, cái mũi nhỏ nhắn hít hà mùi hương dịu ngọt. Cô cười tươi hết mức, vẫn như con nít chạy quanh gốc cây, dang hai tay ôm 'bác' cổ thụ mà thủ thỉ........

- Hoa đào! Hoa đào! Hoa đào! Thích quá đi!!!

Anh đứng từ xa bật cười, đôi mày cũng giãn ra hài lòng, trông cô hệt như một hiện thân sống của khu rừng này vậy. Mái tóc của cô có màu như những cánh hoa. Đôi mắt xanh lơ trong veo như những chiếc lá, đã hơn mười phút mà anh ngắm cô không dời mắt rồi!

Cô buông 'bác' đào ra, tung tăng chạy đến bên anh, cái miệng chúm chím đỏ mọng cười cười.....

- Anh ơi, rừng anh đào Sakumeiwa đẹp quá! Sao anh biết em thích hoa đào nhất mà dẫn em tới đây vậy?

Không nói gì, anh chỉ ôm cô vào lòng, áp cằm anh vào quả đầu hồng phấn của cô, dụi dụi......

”Cần phải nói cho em biết sao? Em là hiện thân sống của khu rừng này đó Sakura...!”

Gần đó là một ông lão râu tóc bạc trắng, cũng ngoài bảy mươi, phía sau ông là hàng chục người đang chăm chú nhìn Sakura và Sasuke..

Quần áo thổ cẩm nhiều màu, vòng tay lắc chân đeo đủ thứ, tay ông cầm một cái gậy dài đầy uy quyền, đủ để biết ông là dân du mục và là ngài trưởng làng......

Người dân ban đầu không ưa gì anh và cô lắm, cứ ngỡ hai người là bọn phiên bang tới chiếm đất làm ăn nên đã lạnh lùng xua đuổi. Nhưng giờ khi thấy mĩ nhân xinh đẹp tóc hồng kia thực rất giống với khu rừng, họ mới bớt đi phần nào nỗi sợ hãi.

- Hai cô cậu vẫn chưa đi sao? - Một chàng thanh niên đứng sau ngài trưởng làng lên tiếng.

Đáp lại họ là nụ cười tươi tắn từ cô và cái gật đầu của anh thay cho câu trả lời.....

Ông lão niềm nở chào đón:

- Thế, ở lại ăn tối với làng chúng ta nhé?! Xin lỗi hai cô cậu vì ban nãy quá thất lễ.

- Chúng cháu không sao ạ! Nếu mọi người mời thì cháu cảm ơn, cháu và anh ấy thực rất đói bụng....!

Vừa nói, cô lại vỗ vỗ cái bụng rỗng không của mình làm bằng chứng. Dĩ nhiên với cái hành động đáng yêu này, người dân ở đây được trận cười hài hước không đỡ nổi.......

Sau đó anh và cô đi theo sự chỉ dẫn của trưởng làng, tới gian chính giữa rừng. Họ đốt lửa lên, bắc một cái xiên lớn và nướng con heo mập mạp trên đống lửa đỏ....

Lửa cháy bập bùng bụi củi bắn nghe tí tách rất vui tai, cô ngồi khoanh tròn kế anh chăm chú nghe những mẩu chuyện thần thoại của bộ tộc du mục. Khi mặt trời sắp lặn, họ chào tạm biệt cô và anh bằng một điệu múa dân dã, gọi là vũ khúc rừng sâu, một tập tính cổ truyền của người dân nơi đây.

Cô nghe họ kể về thần hoa, một vị nữ thần hiền dịu quan tâm dân chúng. Chính nữ thần này đã ban cho họ một cuộc sống an lành, phù hộ những chuyện tốt đẹp về sau.

Đặc điểm của thần hoa là có mái tóc rực rỡ như màu rừng Sakumeiwa, và nó giống hệt mái tóc của cô đến kì lạ, điều này làm người dân có cảm tình với cô hơn, cứ như cô là tiên nữ bên cạnh thần hoa vậy. Và điệu múa họ đang biểu diễn chính là tôn thờ thầng hoa.

Lát sau, ông lão (trưởng làng) lấy một chiếc hộp gỗ nhỏ, mở ra và trao cho cô chiếc lắc tay màu hồng có trong chiếc hộp. Anh cầm cái lắc rồi đeo nó vào cổ tay cô, như đúng với yêu cầu của lão trưởng..

- Đây là vật hộ mệnh của thần hoa từ hàng trăm năm nay được chúng ta cất giữ. Cô có những nét rất giống với ngài ấy, và ta tin chắc cô là hoá thân của nữ thần mà ta tôn thờ. Nay ta trao cho cô, hãy thay nữ thần mà bảo vệ người cô yêu quý nhé!

Ông lão vừa nói xong thì trên cổ tay cô đã lấp lánh ánh hồng từ cái lắc này. Cô vui mừng đung đưa cánh tay để nó phát ra âm thanh leng keng vui tai, và cũng không quên cảm ơn mọi người nữa...

- Cháu cám ơn ông, cám ơn mọi người ạ! Được ông nói vậy cháu rất vui, cháu nhất định sẽ thay nữ thần bảo vệ người cháu yêu quý!

Vũ khúc rừng sâu cũng đã dừng, người dân du mục dọn dẹp lều lạc đã xong, giờ họ chuẩn bị lên đường đi tìm nơi cư trú mới. Anh và cô vẫy tay chào dân làng, rồi chào tạm biệt lão trưởng lần cuối trước khi rời khu rừng. Sakura đeo balo lên vai, nắm tay Sasuke thật chặt, hai người sẽ đi phượt tới một địa điểm mới trước khi trời tối........

Bóng dáng hai người khuất dần sau đỉnh núi, chỉ còn có âm thanh lảnh lót từ cái lắc tay vang xa, tiếng hoa đào tung bay xào xạt trong gió, cùng tiếng quạ đen vỗ cánh báo hiệu trời lặn............

End chap 39.
Chương trước Chương tiếp
Loading...