Này Búp Bê! Hãy Nhớ Em Thuộc Quyền Sở Hữu Của Tôi Đấy!
Chương 15
Tên đầu trọc bắt đầu xé tan chiếc váy của nó. Đúng lúc ấy thì “Rầm” một cái,cánh cửa mở ra. Hắn xông vào,một mình đánh nhau với đám côn đồ kia. Hắn là cực kì giỏi võ luôn ớ,được đai đen tất cả các môn võ luôn nên khi đánh với mấy tên này chỉ một lát là xong. Nhưng khi thấy nó đang nằm ngất xỉu ở dưới đất,hắn hốt hoảng lại gần bế nó lên,khoác lên người nó chiếc áo khoác, bỗng dưng có một tên chơi xấu,lấy gậy đập vào đầu khiến hắn ngã xuống. Bọn đầu gấu đến gần và bắt đầu đánh đập hắn nhưng chưa được bao lâu thì cảnh sát xông vào,bắt giữ hết bọn chúng. Hắn và nó được đưa đến bệnh viện để kiểm tra…Có lẽ mọi người thắc mắc lí do tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy thì lí do cực kì là đơn giản. Tối qua lúc nó ngủ,hắn đã gắn một con chip phát tín hiệu kết nối với điện thoại của hắn. Sáng nay lúc làm việc chợt nhớ tới nó nên mở điện thoại ra xem thử thì thấy nó không còn ở nhà mà lại ở một xưởng sản xuất sữa bò cũ. Thế là hắn chạy hết tốc lực đến đó. Lúc ấy gã đang định kiếm hắn thì thấy một cơn gió thổi vèo qua trước mặt,định thần lại mới biết là hắn. Gã tò mò đi theo và chính gã là người gọi cảnh sát đến cứu nó và hắn đấyQuay lại hiện tại…Tại bệnh viện,có một tiếng la hét vang lên:-Á á buông tôi ra! Hoàng Phong ơi,cứu em với!Vâng,tiếng hét đó chính là của búp bê nhà ta. Nó choàng tỉnh dậy,mở mắt nhìn trần nhà rồi ngó quanh ngó quẩn. Đây là đâu thế?-Cô dậy rồi à?-Ơ…anh…-Tôi. Mã Vũ Đại thì làm sao?-Sao anh lại đến đây và tại sao tôi lại ở đây?-Là tôi nhanh chóng gọi cảnh sát đến cứu,nếu không thì cô tiêu rồi.-Vậy sao? Cảm ơn anh nhé. Vậy Hoàng Phong đâu rồi?-Cô không biết à? Anh ta…-Anh ấy làm sao?-À không. Anh ta không có ở đây đâu. Tôi nghe nói anh ta đi chơi với ai rồi.-Là Ngọc Huyền sao?-Hình như là vậy.-Không,không thể nào! Anh ấy không bao giờ làm vậy cả!-Cô không tin,nhưng đó là sự thật. Cô thấy đấy,anh ta đâu có ở đây.-Có thể anh ấy đi ra ngoài một lát thì sao?-Tôi ở đây từ nãy đến giờ,chưa thấy mặt mũi anh ta đâu cả!-Hức…tại sao có thể…Nước mắt nó vừa rơi xuống thì lúc ấy cánh cửa phòng tội nghiệp cũng vị đạp tung. Hắn hầm hầm bước vào,nắm cổ áo gã:-Sao ngươi dám nói như vậy hả?-Bình tĩnh đi. Tôi là ân nhân của hai người đó.-Hừ.Hắn quăng cho gã một cái lườm,đi thẳng tới giường nó.-Đừng bao giờ nghe tên đó nói vậy bạ.-Anh Phong!-Nó mừng rỡ ôm chầm lấy hắn.-Em sao rồi?-Em không sao cả! Nhưng mặt anh bị sao thế?-Hơ,cái này á hả…-Là do anh ta đánh nahu nhưng thua nên bị người ta đánh.-Gã chen vào và tiếp tục nhận được cái lườm thứ hai từ hắn.-Anh đánh nhau á?-Được rồi búp bê à,anh không sao cả.-Không sao cái gì mà không sao? Anh bị thương không nhẹ đâu,cần về phòng nghỉ ngơi ngay lập tức.Một cô y tá bước vào,trên mặt là cả tấn phấn,son môi đỏ chét,dáng đi ẹo ẹo,hắn nhìn là không ưa rồi. Lúc nãy hắn tỉnh dậy là cô ta cứ sán vào người hắn khiến hắn cực kì khó chịu. Hắn bị dị ứng với mấy thứ này lắm luôn ấy. Biết được nó nằm phòng bên cạnh là tức tốc chạy qua liền,mặc cho cô ta có ngăn cản,kéo tay kéo chân cũng hất ra mà chạy đi. Còn nó thì không có quan tâm,nghe câu hắn bị thương không nhẹ là cuống quít bắt hắn về phòng nằm nghỉ cho bằng được,mặc cho hắn có giải thích thế nào đi chăng nữa. Cô y tá kia thấy thế thì như mở cờ trong bụng,lòng vui sướng nắm lấy tay hắn đưa về. Hắn thì nãy giờ ngứa mắt lắm rồi,mạnh tay hất con sam đang bám riết lấy mình ra,đút tay vào túi quần,bực tức đi về phòng. Hắn nằm trong phòng mà cực kì không thoải mái vì cô ta cứ cò cưa bên cạnh,nên quyết định xô cô ta ra và đi ra ngoài.-Anh đi đâu thế?-Về!-Không được đâu,sức khỏe anh chưa ổn định mà.-Mặc kệ.Hắn mặc kệ hết,đi đến ngang phòng nó thì thấy gã đang đút cháo cho nó,lại còn trò chuyện vui vẻ nữa chứ. Thiệt là không chịu đựng nổi. Hắn vì nó mà phải tức tốc chạy đến đánh nhau với bọn đầu gấu,còn nó bây giờ thì… Không còn đầu óc để suy nghĩ,hắn vào phòng,bế thốc nó lên và đưa về nhà luôn,để mặc cho gã ở đấy một mình mà ngồi tự kỉ lầm bầm một mình:-Không thèm cảm ơn một tiếng luôn.À mà nãy giờ không để ý,hắn bế nó,đi bộ đến một nơi nào đó mà cả đứa như nó cũng dám chắc chắn không phải hướng về nhà. Hắn bế nó đi mãi,mặc cho có bao nhiêu người ngoái nhìn,một phần ngưỡng mộ vẻ đẹp của hắn,một phần ganh ghét với nó. Nó cũng biết là tâm trạng hắn không được tốt nên im re,chẳng dám nói tiếng nào. Nhưng tuy là ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đang tràn đầy thắc mắc và cái đầu ngốc nghếch bắt đầu suy nghĩ để trả lời những thắc mắc ấy:“Rốt cuộc là đang đi đâu đây? Tò mò chết được mà không dám hỏi,hỏi xong có khi ăn thỉt mình luôn. Nhưng mà đi đâu hoài chưa tới vậy? A! Có khi nào chán mình rồi nên bán mình đi không? Không thể như thế được. Nếu vậy thì anh ấy đâu có cứu mình làm gì cho mệt? Nhưng hay là cứu mình rồi mới có cái để bán? Nhưng anh ấy đâu có túng thiếu đến vậy? Nhưng không bán thì đi đâu? Chẳng lẽ đi…thả trôi sông à? Nè,đừng vậy chứ? Huhuhu…”-Dẹp ngay mấy cái suy nghĩ vớ vẩn ấy đi.Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của nó. Nó ngước mặt lên nhìn hắn. Trời đất ơi,nhìn ở góc độ này,nắng chan hòa chiếu xuống làm khuôn mặt hắn đẹp hơn bao giờ hết. Nó bất giác mỉm cười,một nụ cười không bình thường khiến cho cả hắn cũng phải sợ.-Làm gì mà cười ghê thế?-Hả? À không! Chúng ta đang ở đâu đây?-Đánh trống lảng hay thật.Nó ngoảnh mặt ra nhìn,ngay lập tức mất kiểm soát mà giãy dụa đòi xuống làm hắn không kịp trở tay mà làm nó rơi bịch xuống cát. May là cái nên cũng không đau lắm. Nó thích thú chạy trên bãi cát vàng trải dài,mắt nhìn ra biển xanh,tung tăng nhảy múa,vui đến nỗi quên luôn cả hắn. Hắn hầm hầm mặt đi đến ôm chặt con búp bê đang loi choi trên biển. Nó đang chơi vui tự dưng bị giữ chặt,vùng vẫy muốn thoát ra. Nhưng nó càng vùng vẫy,hắn càng ôm chặt lấy. Nó lúc đầu phản kháng dữ lắm,nhưng đột nhiên dừng hẳn lại,cảm nhận có cái gì đó ươn ướt,nong nóng trên cổ mình. HẮN KHÓC SAO???? Nó định quay người lại nhưng vẫn bị hắn ôm cứng ngắc,không thể động đậy. Nó chịu thua,lo lắng hỏi:-Hoàng Phong à,anh sao thế?-….-Nói cho em biết đi! Em đã làm sai gì sao?-….-Em xin lỗi,anh đừng như vậy mà…-Không,em không có lỗi,lỗi là do anh. Là anh không tốt,hôm nay để em phải gặp nguy hiểm,anh xin lỗi. Nhưng xin em hãy tin anh,anh sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra một lần nữa đâu…-Hoàng Phong…-Vậy nên em cũng hứa với anh,đừng bao giờ đi lung tung,đừng chạy khỏi anh. Được không?-Em biết mà…em xin lỗi…-Dù là có chuyện gì,cũng đừng bao giờ rời xa anh…Chap này nó hơi nhảm nhỉ? Mà thôi kệ. Chap sau có lẽ sẽ xuất giện thêm một nhân vật mới nữa. Ủng hộ cho Mun nhé!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương