Này Búp Bê! Hãy Nhớ Em Thuộc Quyền Sở Hữu Của Tôi Đấy!

Chương 3



Nó ngước nhìn đồng hồ.Đã 2 giờ chiều rồi.Vậy là nó đã ngồi cái tư thế này 3 tiếng rồi đấy.May là nó là búp bê,nếu không thì mỏi chết mất.Nó cảm nhận được hơi thở đều đều của hắn sau lưng nó.Nó nhìn hắn,đẹp thật đấy.Nhìn ở góc độ này,hắn đẹp hơn cả thiên sứ,đôi mắt khép nhẹ,hàng lông mi cong cong,cái mũi cao,đôi môi đỏ hồng,đặc biệt,hắn có một làn da trắng mịn hơn cả con gái.Nó đưa tay chọc nhẹ vào má hắn.Và nó không biết rằng,đó chính là lý do khiến hắn thức dậy nhưng vẫn làm bộ như đang ngủ,cứ để cho nó nghịch chán chê rồi mới cất giọng nói:

-Tôi là đồ chơi của cô đấy à?

Nghe thế nó giật mình rụt tay lại,mắt long lanh nhìn một cách vô tội:

-Anh tỉnh rồi à?

-Cô thay đổi nhanh thật đấy!

-Hì hì.

-Đứng dậy đi!

-Sao thế?

-Cô định ngồi cái tư thế này đến tối à?Đi thôi,tôi đói lắm rồi!

Thế là không cần biết nó nghĩ gì,hắn đẩy nó vào xe và lái thẳng đến nhà hàng.Nó ngồi trong xe,nhìn quanh ngó quẩn,hết nhìn phong cảnh bên ngoài lại nghịch ngợm đồ bên trong.

-Cô không ngồi yên được à?

-Hả?Đâu có!Tôi chỉ đang tò mò không biết cái dây này để làm gì? Tại sao anh lại gắn vào người tôi?(Dây an toàn đấy ạ!)

-Cô bớt phá,ngồi yên đi.

-Cũng được thôi.

Hai phút sau,…

-Woa,cái này hay thật đấy!

-Cái gì cơ?

Hắn nhìn qua gương chiếu hậu,thấy nó đang bấm nút mở cửa sổ,vội hét lên:

-Trời ơi,đang bật máy lạnh mà mở cửa là sao?

-Ơ,tôi đâu biết.

-Tôi xin cô ngồi yên thôi.

-Được rồi.Tôi xin lỗi.À mà,tôi có thắc mắc muốn hỏi.

-Cái gì nữa đây?

-Tại sao anh biết tôi không phải là búp bê bình thường?

-Cái đấy hả?Chỉ có đồ ngốc nhà cô mới không biết thôi!

-Anh có cần mở miệng ra là nói tôi ngốc không?

-Cô ngốc thì tôi nói cô ngốc,không được sao?

-Phải rồi,anh là chủ tôi mà,anh muốn nói sao thì nói.

-Cô thông minh ra rồi đấy!

-Tôi không quan tâm.

Nó chu mỏ giận dỗi,ngồi im không thèm nói chuyện với hắn nữa.Hắn nhìn mà mỉm cười,nghĩ thầm “Búp bê ngốc,cô ngốc thật đấy”.

Đến nơi,hắn vừa dừng xe,nó đã la lối um sùm:

-Đẹp,đẹp quá!Mở cửa cho tôi xuống mau lên!

Còn hắn thì bình thản,ra khỏi xe,tiến đến cửa sổ và nói:

-Cô ngồi yên đấy cho tôi.

-Anh đi đâu chứ?Tại sao tôi không được theo?

-Bởi vì cô có vào cũng đâu làm gì?

-Là sao?

-Bây giờ tôi phải đi ăn đã,sắp chết đói rồi.Cô vào cũng đâu làm gì đâu,ngồi đó đi.

-Được thôi,anh cứ vào đi.

Thế là hắn vào,bỏ nó ngồi một mình trong xe.Ừ thì ngồi đây cũng được thôi,có nhiều đồ để nghịch lắm.Cho đến khi lại có tiếng gõ cửa bên ngoài:

-Xin chào,chúng ta lại gặp nhau rồi.

-Lại là anh à?

-Mừng vì cô vẫn nhớ tôi.Mở cửa xe ra đi.

-Tôi không biết mở.

-Cô ấn vào cái nút kia rồi đẩy cửa ra.

-Ờ,để tôi thử.

Nhưng bỗng dưng nó nhớ ra lời hắn dặn,không được tiếp xúc với đàn ông khác trừ hắn,nếu không hắn sẽ lại “đánh dấu chủ quyền” đối với nó,nó không thích đâu.Nó quay lại nói với cái tên Mã Vũ Đại kia:

-Không được đâu.

-Tại sao?

-Anh ta không cho phép đâu.Anh đi đi.

-Cái tên đó sao?Không sao đâu,cứ mở ra đi.

-Không.

-Mở đi mà…

-Không được đâu.

-Làm gì đó hả?-Một giọng nói băng giá vang lên sau lưng Vũ Đại làm gã giật mình,quay lại đã thấy hắn hầm hầm đằng sau:

-Phiền cậu tránh xa đồ của tôi ra.

-Ồ,giám đốc Phong,đây là đồ của anh à?-Gã nhìn về phía nó kiểu như muốn khiêu khích hắn.

-Phải.Ở trong xe của tôi,tất nhiên là đồ của tôi rồi.

-A,tôi không ngờ đấy.Giám đốc Võ Hoàng Phong lạnh lùng của chúng ta mà cũng có ngày như thế này đây.

“Bốp”,một cú đấm bay thẳng vào mặt khiến gã lảo đảo và ngã xuống đất.Mọi người xung quanh đều hốt hoảng,ai cũng nhìn chằm chằm.Hắn nhìn gã,nói một giọng lạnh lẽo hết sức có thể:

-Tôi cảnh cáo cậu lần cuối,nếu còn dám động vào đồ của tôi một lần nữa thì cú đấm ngày hôm nay không thấm vào đâu đâu.Nhớ đấy!

Hắn ném cho gã một cái nhìn khinh bỉ rồi lái xe đi mất.Thật sự nó chứng kiến mà lạnh hết cả người.Người hắn như tỏa ra một khí chết chóc.Aaa,ghê quá!

Nó dùng giọng ngây thơ,ngọt ngào nhất có thể,hỏi hắn:

-Anh không sao chứ?

-…

-Bây giờ tôi mới biết,anh tên là Võ Hoàng Phong à?

-…

-Này,anh có giận tôi không?

-Có đấy!

Hắn trả lời cộc lốc rồi lái xe đi cái vèo.Nó cũng biết mình có lỗi nên ngồi im không dám động đậy cũng chẳng dám hỏi nữa.Ủa mà,hắn đưa nó đi đâu thế này?Nơi hắn dừng lại là một công viên trò chơi rất nhộn nhịp,nó nhìn mà phấn khích đến nỗi phải hét lên:

-Công viên tr…

Rồi ngay lập tức im lặng vì hắn đang nhìn chằm chằm.Hắn mở cửa,kéo tay nó ra ngoài và đóng sập cửa lại.Hắn nắm chặt tay nó,dắt vào trong công viên.Thực sự thì trước đến giờ nó chưa được đi chơi công viên bao giờ nên thích thú lắm.Hắn mua vé rồi dắt nó đến thẳng một cái vòng xoay lớn ơi là lớn.Hắn và nó bước vào trong một buồng.Khi vòng quay bắt đầu xoay thì hắn mới cất giọng nói:

-Cô biết mình vừa làm gì không?

-Có…

-Có phải điều đó tôi đã dặn cô rồi không?

-Có.Nhưng mà anh ta cứ không chịu đi.

-Tại sao cô không la lên?

-Tôi…

-Nếu cô đã làm sai thì có đáng bị phạt không?

-Đừng mà.

-Có đáng hay không?

-C…có…

-Tốt.

Hắn nói rồi lại tiến đến gần nó,còn nó thì theo bản năng cứ lùi lùi lại,đến khi không lùi được nữa thì đành chịu thua và màn tra tấn của hắn lại diễn ra.Nó không thích hắn như thế chút nào,khó chịu lắm.Sau một hồi chán chê,hắn buông nó ra,tâm trạng đã tốt trở lại,nói một cách nhẹ nhàng:

-Cô thử nhìn ra cửa sổ xem.

Nó ngây thơ nhìn theo.Bây giờ buồng của nó đang ở nơi cao nhất nên từ đây nhìn xuống có thể thấy cả công viên này.Nhưng khổ nỗi,nó sợ độ cao…

-Áá,ghê quá huhu…

Nó bám chặt lấy hắn,hai tay cầm chặt áo hắn.Hắn thì nhìn nó thích thú,rồi ôm nó vào lòng.

-Sao thế?Cô không thích à?

-Tôi…tôi…sợ…độ…cao…

-Không sao đâu.Ở đây cũng không cao lắm đâu

-Cao…cao…lắm…

Nó không dám nhìn nữa,dúi đần vào ngực hắn làm tim hắn đập thình thịch.Nó thì sợ đến nỗi không quan tâm đến điều gì nữa.Đến khi xuống đến nơi cũng mặc kệ,thế là hắn đành phải bế nó xuống.

-Này,xuống dưới rồi!

-Thật không?

-Cô nhìn thử đi.

-Đúng rồi nhỉ.Anh thả tôi xuống đi.

Nó vừa xuống dưới mặt đất đã lăng xăng chạy đi,may mà hắn nắm lại kịp.Cô đừng có đi lung tung như thế,lạc bây giờ.Nó thì mặc kệ.Hắn sợ lạc thì cứ nắm tay nó đi,còn nó thích đi chơi cơ.

-Chơi cái này đi!

Nó chỉ vào gian hàng ném lon.Người ta đưa cho nó năm quả bóng,nó ném trượt hết cả năm.Đến lượt hắn thì tất cả năm chồng long đều đổ kềnh,nó nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên ngưỡng mộ:

-Anh giỏi quá!

Tất nhiên.Cầm lấy.

Hắn đưa cho nó con gấu bông màu hồng bự bự,đó là phần thưởng của trò chơi vừa rồi.Nhưng nó nghĩ ra,với tài năng của hắn thế này thì nó sẽ đi càn quét tất cả trò chơi về thiện xạ hehehe (Thông minh đột xuất :)).Và thế là bây giờ,nó và hắn ngồi nghỉ trên ghế với một đống quà.Nó ôm con gấu bông màu hồng,cười thích thú.

-Vui vậy à?

-Phải.

-Ai cha.Bây giờ cô ngồi yên ở đây được không?

-Sao thế?

-Tôi có chuyện riêng cần giải quyết.

-À,anh cứ đi đi.

-Hãy nhớ ngồi yên ở ưây.Đừng có đi lung tung đấy.

-Tôi biết rồi mà.

Hắn đi mất,nó ngồi ôm con gấu bông ấy và tự nói chuyện:

-Bé gấu à,chị đặt tên em là Tiểu Đào nhé?Chịu không? Tiểu Đào?Hihi.

Nhưng với một người hiếu động như nó thì đời nào chịu ngồi yên.Nó nhìn quanh ngó quẩn,hắn mãi vẫn chưa về.Bỗng nó thấy một con gấu bông bự bự đang đứng phát bong bóng kia kìa.Lòng nó muốn đi lắm,nhưng nhớ lại lời dặn của hắn thì…Biết làm sao bây giờ???

-Hay là mình đi một chút rồi về ngay.Chắc không sao đâu ha!

Tự nhủ như vậy,nó ôm Tiểu Đào,tung tăng chạy đến chỗ con gấu bông.Nhưng mà,nó vừa chạy đi thì hắn về.Tất nhiên là không thấy nó ở đấy thì hắn lo lắm,nó đi đâu mất rồi và vội chạy đi tìm.Nó thì sau khi thích thú chạy theo con gấu bông,lấy được bong bóng,quay lại cũng không biết mình đang ở chỗ nào nữa?

-Đây là đâu thế này? Cái ghế hồi nãy đâu rồi?…
Chương trước Chương tiếp
Loading...