Này Chú! Em Yêu Anh
Chương 17: Bây giờ mới nhận ra là em cần anh
Một đêm cuồn dã! Tuy vẫn chưa ăn sạch cô nhưng nhiêu đó cũng đủ cho anh cảm giác bình an khi lên đường trở về doanh trại. Anh thức dậy từ sáng sớm, bé con vẫn còn ngủ say sưa trong lòng anh, anh nhìn ngắm khuôn mặt khi ngủ say của cô. Khuôn mặt tinh nghịch nhưng rất đáng yêu. Anh hận rằng tối hôm qua anh nên ăn sạch cô để cô mãi mãi đã thuộc về anh. Vén những loạn tóc trước mắt cô, anh đặt một nụ hôn nhẹ lên trán, ôm cô thật chặt một lần nữa sau đó rời giường. Thay bộ quân phục màu xanh, ngấm mình trước gương, nhìn anh thật cao lớn, khuôn mặt cương nghị, những cọng tóc mái được vuốt keo gọn gàng. Anh nhìn cô gái thân thể trần truồng như nhộng còn ngủ trên giường mà kìm lòng không muốn rời xa cô. Anh xuống dưới khu căn hộ, một chiếc xe Jeep đã đậu sẵn dưới đấy để chờ anh. Thấy anh đi ra, binh nhì Ngô Thừa Hạo nhanh chống mở cửa xe nhảy xuống chào anh theo kiểu quân đội. - Chào anh, trúng tá Phong, lau lắm em không gặp anh, nhớ anh quá đi!!- Cậu im đi.Cậu ta vừa nói vừa chu mồm như kiểu muốn hôn nhưng thấy khuôn mặt lạnh băng của Phong Hàn nên cũng khôi phục lại phong thái nghiêm chỉnh ban đầu. Nói rồi anh ngồi vào xe để Thừa Hạo trở mình về doanh trại.Đã 9h sáng, cô thức dậy, đánh tay qua bên cạnh nhưng không thấy anh, cô vội lấy điện thoại gọi cho anh nhưng người ở đầu dây kia không bắt máy. Nếu cô nhớ không lầm thì hôm nay chính là ngày anh quay trở lại quân đội. - Ông chú này, định ăn tôi xong rồi bỏ chạy à, đồ khốn!! - Cô nghĩĐã trễ giờ đi làm, cô vội vàng làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo. Đứng trước gương nhìn những dấu hôn vẫn còn đỏ trải dài từ cổ cô đến bụng. Cô thầm cảm thán tài năng điêu luyện của anh. Nghĩ tới chuyện đêm qua cô bất giác đỏ mặt, như thế có được tính là đêm đầu tiên chưa nhỉ?. Gạt bỏ những suy nghĩ đen tối trong đầu mình cô đi xuống căn hộ và đến công ty.Vừa bước vào công ty, cô gặp ngay chị Linh Đan, thấy chị nhìn cô với ánh mắt rất kì lạ, cô gặng hỏi:- Sao thế, mặt em có dính gì à.- Không phải hôm qua em đã xin nghỉ việc? Sao hôm nay còn chạy tới đây - Chị Linh Đan nói- Em xin nghỉ việc? Khi nào chứ ( mặt hốt hoảng)- Chị ko biết, em tới phòng giám đốc hỏi thử đi.- Em biết rồi.Nói rồi, cô cất hước chạy nhanh đến phòng của tổng giám đốc. Đứng bên ngoài cửa cô gõ nhẹ. - Vào đi.Cô bước vào phòng, thấy anh đang chăm chú làm việc. Trên khuôn mặt khôi ngô vẫn còn vết bầm của trận ẩu đã. Nhưng điều đó làm anh trở nên thật quyến rũ. Sợ giám đốc sẽ để ý đến chuyện ngày hôm qua nên cô khá là chú ý đến ngôn ngữ của mình. Vì vậy cô cũng là người mở lời trước. - À..... thật ra tôi muốn nói là....- Cô đã xin nghỉ việc rồi thì hạn mục của cô tôi đã phân công cho người khác, còn tiền bồi thường về hợp đồng đã có người trả cho cô rồi nên không cần phải lo lắng. - Nhưng mà tôi không phải là người xin nghỉ việc.- Chú của cô đã gửi giấy tới đây đấy, muốn hỏi gì thì hỏi chú ấy, đừng hỏi tôi.Cô nghỉ thầm: Chú ư! Mình có chú à? Không lẽ là chú ấy làm. Chết tiệc, ngày hôm qua xém ăn sạch mình hôm nay còn hại mình mất việc làm. Chú đợi đấy!!Khôi phục lại trạng thái bình tĩnh, cô cúi chào tổng giám đốc rồi quay người ra khỏi phòng. Bỗng có một lực lớn nắm lấy cánh tay của cô quay người cô ngược trở lại, cô thuận thế ngã nhào vào lồng ngực rắn chắc của Mặc Thần. Mặc cũng vì thế mà bất giác đỏ cả lên.- Giám đốc làm gì thế, bỏ tôi ra!!Cô vùng vẫy hòng thoát khỏi anh ta nhưng lực ở cánh tay anh ta quá mạnh. Cô càng ngoan cố anh ta càng nắm chặt hơn.- Tôi đã nói với Phong Hàn hãy để mắt tới em thế mà anh ta vẫn thả cho em đi một mình. Em không sợ tôi sẽ làm gì em sao?Nói rồi, anh ta áp môi mình lên môi cô hôn ngấu nghiếng, nụ hôn quá sâu cô không thể thở được, thấy anh ta bắt đầu nhẹ nhàng cô hả miệng để đón những luồng không khí ít ỏi. Nhưng nhân cơ hội đó anh ta đưa lưỡi vào trong khoang miệng cô mà khoáy đảo. Anh ta mút lấy đầu lưỡi cô, mút lấy từng hương thơm trong miệng cô. Một tay anh ra đỡ gáy cô, tay kia ôm chặt vòng eo mảng khảnh của cô.Vùng vẫy nhưng không sao thoát ra được. Từng giọt nước mắt chảy dài trên má. Nhận thấy sự yếu đuối của cô gái trong vòng tay mình, anh buôn cô ra. Lúc này cô chỉ biết ôm mặt mình, vơ lấy giỏ xách và chạy thật nhanh ra ngoài dưới sự chứng kiến của rất nhiều đồng nghiệp. Ra khỏi công ty, cô đi bộ trên con đường dài trong công viên. Lựa một chiếc ghế đá, cô ngồi xuống, rút điện thoại ra định bụng sẽ gọi cho anh nhưng chắt anh sẽ không bắt máy. Cô muốn tâm sự với anh, muốn mét với anh về tên khốn lúc nãy đã cưỡng hôn cô. Cuối cùng cô vẫn quyết đinh rút điện thoại ra nhắn cho anh một tin nhắn.Em nhớ anh lắm!!Tác giả: Hani Vy
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương