Này! Địa Phủ Ở Hướng Kia!

Chương 13: Hồi Kết



Vệ Giới ủ rũ mà gục đầu xuống: "Được rồi, lần này coi như là ta nợ ngươi."

"Sau này biết điều thì nên khiêm tốn đi!" Ta tâm tình rất tốt mà quơ quơ Trượng tiên trong tay, tiếng quả chuông cổ xưa treo trên Trượng vang lên nghe thật du dương linh hoạt kỳ ảo, ta như trút được một gánh nặng mà thở dài một hơi.

Cuối cùng kết thúc......

-------------------

Siêu Thị

“Nhanh lên, đó là Vệ Giới kìa, mọi người còn không mau mau đuổi theo lẹ!” Điên cuồng tiếng thét chói tai vang vọng khắp mọi ngõ ngách trên tầng lầu quảng trường.

Nhiệm vụ của bọn ta đã hoàn thành, bọn ta nếu đã đặt chân tới Đô thị phồn hoa thì tất nhiên không thể thiếu đi mua sắm này nọ. Nhưng lại gặn phải bọn fan cuồng của Vệ Giới.

Cho nên ta cùng Tiểu Ngũ và Vệ Giới chia nhau ra đi mua này nọ trong siêu thị bách hóa này.

Tiểu Ngũ cũng mua sắm điên cuồng, hễ nhìn thấy mấy bộ quần áo rực rỡ muôn màu muôn sắc và trang sức xinh đẹp là hai mắt sáng lên, mua hết món này tới món nọ một cách vô tư.

Mà ta tất nhiên cũng mua sắm nhiều không kém, tiền của nhiều đến nỗi có thể tùy ý mua sắm.

Lần này thành công bắt giữ được Hướng Mộng Điệp về quy án đã khiến cho Minh Vương rất vui, ông ta liền cho ta rất rất nhiều tiền thưởng nha.

Chỉ là kẻ đáng thương nhất cũng là Vệ Giới, hắn vừa trốn một số fan vừa khiên một núi túi xách lớn nhỏ trên lưng, thở hổn hển như người sắp chết, nhìn hắn như vậy cái ý định trả thù trong lòng ta cũng đã được thỏa mãn. Lần này hắn làm culi đi theo cũng coi như đang bồi thường cho việc lúc trước sai vặc ta.

Nhân dân có câu tục ngữ là nữ tử báo thù, mười năm còn không muộn!

“Tiểu Thiên tỷ, Giới ca ca, hai ngươi xem ta có đẹp hay không đẹp?” Tiểu Ngũ từ phòng thử đồ xông ra, ăn mặc một bộ đầm nhỏ nhắn màu xanh ngọc, nhanh nhẹn xoay vài vòng trước mắt ta cùng Vệ Giới.

Ta cười gật gật đầu: “ Tiểu Ngũ của chúng ta mặc cái gì cũng đẹp hết.”

Tiểu Ngũ vừa lòng mà cười cười, rồi mới di chuyển tới trước mặt Vệ Giới đang đổ mồ hôi đầm đìa, nàng câu môi: “Giới ca ca, ngươi cảm thấy sao nha?”

Vệ Giới có lệ gật gật đầu: “Đẹp đẹp.”

Tiểu Ngũ bất mãn mà nhíu nhíu cái mũi: “Không có miếng thành ý nữa.” Rồi mới nhảy nhót mà về lại phòng thử đồ.

“Ai, bọn nam nhân các ngươi a, chỉ là cùng nữ nhân đi mua sắm cũng không biết nói năng ngọt ngào gì hết, lời nói cũng đâu có mất tiền mua” Ta cầm ly băng trà sữa đối Vệ Giới bất mãn mà nói.

Vệ Giới cũng đang nổi điên, hắn khó chịu đá đá đống túi xách lớn chất thành đống một bên:

“Ngươi còn muốn ta nói năng ngọt kiểu gì nữa hả? Ta đi nãy giờ mệt mỏi muốn chết, nữ nhân các ngươi một khi đi mua sắm là liền lấy nam nhân làm nô lệ, phải biết rằng xách đồ rất mệt a!” Nói xong hắn vươn tay đoạt ly trà sữa trong tay ta, hung hăng hút một ngụm.

“Thật là, tối ngày chỉ biết nói năng vô duyên không biết suy nghĩ như ngươi, ta thấy cả đời này của ngươi sẽ u ám lắm á.” Ta híp mắt triều hắn cười cười, nói.

“Muốn u ám thì cứ u ám đi……” Vệ Giới hừ một tiếng, trợn trắng mắt nói.

“Ai đúng rồi, Hướng Mộng Điệp thế nào?” Vệ Giới đột nhiên nhớ tới cái gì, cố ý vô tình hỏi.

Ta cười hắc hắc, ái muội mà nhỏ giọng hỏi: “Nha, ngươi sao lại để ý như thế a?”

Nhìn thấy Vệ Giới đang muốn dùng ly trà sữa đánh ta, ta liền nhanh né sang một bên, nói: “Ngươi muốn như thế nào hả? Minh Vương nhân từ xử lý, nên chỉ bắt nàng ta kiếp sau đầu thai vào một gia đình nghèo khổ.”

Vệ Giới thở dài một hơi: “Cũng tốt, chỉ mong nàng ta có thể bình đạm đi hết một đời, đừng suốt ngày trầm mê trong dục vọng đô thị.”

“Cũng đúng, chẳng qua tội và khổ cái cô nàng Liễu Vũ Hinh kia. Từ một người đang sống an ổn giờ biến thành một tên điên ngốc nghếch suốt ngày bị nhốt vào bệnh viện trị liệu, tốt xấu gì nàng ta cũng từng là nữ thần của ta a.” Ta có chút chua xót mà nói, vốn dĩ nàng ta là một người xinh xinh đẹp đẹp có thể không nổi tiếng lắm, nhưng ít nhất cũng là có thể làm diễn viên nhỏ, không cần phải dấn thân vào quá nhiều thị phi, chỉ là…… vì có quá nhiều dục vọng nên sẽ hại chết người a.

“Tiểu Thiên tỷ, Tiểu Thiên tỷ, chúng ta đến lầu ba đi xem đi, nghe nói nơi đó có rất nhiều đồ nữ trang đẹp tinh xảo nha!” . Dòng thương cảm của ta bị dập tắt, Tiểu Ngũ không hề báo trước mà vọt tới bên người ta, ôm cánh tay của ta làm nũng.

“Cái gì, còn mua nữa!” Vệ Giới đứng lên hét lớn, khuôn mặt dữ tợn đến vặn vẹo, ta thực hoài nghi hắn tiếp theo sẽ chịu kích thích ngã độ nên ngất xỉu mất.

“Coi như đây là đang ăn mừng đi! dù sao cũng tới Thượng Hải, coi như ăn chơi điên cuồng một lần đi!" .Ta sờ sờ đầu Tiểu Ngũ.

“Yeah, Tiểu Thiên tỷ vạn tuế!”

“Trời ơi! Làm sao để dừng việc này lại đây aaaa!” Vệ Giới không ngừng kêu gào....

Hắc hắc, ai mà không thích những thứ đẹp đẽ ở cái nơi rực rỡ đẹp đẽ bao ánh đèn này chứ?

Ngươi thích, ta cũng thích

Ai cũng giống nhau thôi……
Chương trước Chương tiếp
Loading...