Này! Địa Phủ Ở Hướng Kia!

Chương 48: Quỷ Trẻ Con



Ta chớp chớp con mắt nhập nhèm buồn ngủ, tính nằm xuống ngủ chút nữa, nhưng đột nhiên ta tỉnh ngủ ngay khi nhìn thấy một cái mặt nạ quỷ dị màu trắng xuất hiện ở ngoài cửa sổ.

Mặt nạ trẻ con Màu trắng! Ta mở to mắt. Xem ra Nguyệt Lão đã nói thật!

Mặt nạ hình một gương mặt trẻ con đáng yêu, môi hồng răng trắng, hai má đỏ bừng, đầu tóc đen nhánh cột thành hai sừng, khóe miệng nở niềm cười cực kỳ sáng lạn.

Vốn dĩ nhìn đáng yêu vô cùng, nhưng trên hai con mắt là hai cái lỗ trống trơn màu đen, làm cái mặt nạ có vẻ quỷ quái và ghê sợ.

Ta hạ nén xuống sự kinh dị hoảng loạn trong lòng, yên lặng nhìn cái mặt nạ, vẫn không cảm nhận được khí của ma quỷ đâu!!

Không phải ma quỷ! Ta nhăn chặt mày, đang định cẩn thận quan sát thì cái mặt nạ đã biến mất.

Nhanh chóng đạp vài phát cho Nguyệt Lão tỉnh ngủ, Nguyệt Lão vừa mở ra mắt liền dung dai: “Làm gì vậy! Còn sớm mà!”

“Ta nhìn thấy cái mặt nạ mà hôm qua ngươi đã gặp!” Ta nhanh gống to.

Nguyệt Lão duỗi người được một nửa, liền mở to mắt, không thể tưởng tượng mà nhìn về phía ta: “Ngươi cũng thấy rồi?”

Ta ngưng trọng gật gật đầu:

“Nó chỉ ở yên chỗ này, ta không biết nó có phải là quỷ hay không!” Đây cũng là chỗ làm ta rối não nhất.

“Cái gì? Không phải quỷ, vậy là cái gì!” Nguyệt Lão đè thấp thanh âm, trong mắt tràn đầy kinh hoảng.

Ta xua tay bó tay, lắc đầu.

“Chúng ta nhanh đi khỏi chỗ này thôi, ta không muốn ở chỗ này thêm giây nào nữa!” Nguyệt Lão cơ hồ như sắp khóc nức nở. Thọt giò chạy khỏi giường lập tức.

Ta sờ sờ cằm, càng là chuyện ly kỳ càng kích thích lòng hiếu kỳ của ta.

“Ngươi tốt xấu gì cũng là thần tiên, sao lại nhát gan như vậy!” Ta dở khóc dở cười mà nhìn về phía hắn.

Nguyệt Lão trầm trầm mặt: “ Hiện tại chúng ta đều không có pháp thuật hộ thân, nếu đối đầu với yêu ma quỷ quái là chắc chắn chúng ta sẽ là kẻ bị xâu xé!”

“Nhưng chân ta còn chưa thể đi.” Ta vô tội mà nâng lên cái chân bị băng vải, đáng thương mà nhìn về phía hắn.

Nguyệt Lão ngơ ngác nhìn ta, thật lâu sau, hắn gần như phát khóc: “Thôi bỏ đi… coi như ta liều mình vì nghĩa.”

"Haha, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ ở trước mặt Hồng Tụ Tiên Tử nói tốt cho ngươi” Ta cười tủm tỉm mà nói.

Nguyệt Lão nháy mắt trở nên tràn đầy lực lượng, vẻ mặt cảm động cầm tay của ta, hung hăng quơ quơ: “Ngươi thật là tỷ muội tốt của ta!”

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên kẽo kẹt một tiếng tự mình mở ra.

“Gió quá lớn nên cửa bị thổi bay, để ta đi đóng cửa.” Nguyệt Lão nói, rồi đi đến trước cửa, nhưng chết đứng ở đó.

“Xảy ra chuyện gì?” Ta thò đầu ra, hỏi.

Nguyệt Lão quay đầu, trong mắt tràn đầy sự kinh dị.

Ta trừng hắn một cái: “Ta đi ra không được!”

“Để ta!” Nguyệt Lão bừng tỉnh chạy lại đây đỡ ta xuống giường, ta nhảy lò cò khổ cực lắm mới đến được cửa. Giương mắt nhìn bên ngoài thì ta không khỏi cũng ngây ngẩn cả người.

Trống trải to lớn đường phố, tán đầy tiền giấy âm phủ màu trắng, gần như bao trùm mặt đất cùng nóc nhà một cách âm trầm.

Trên bầu trời cũng cuồn cuộn không ngừng rơi xuống tiền giấy, như lông ngỗng rải rác khắp nơi.

Nhưng lại xứng với thôn xóm tĩnh mịch này, cảnh tượng như vậy chỉ mang cho người ta một cảm giác lạnh thấu xương tủy rùng mình cùng sợ hãi.

Nguyệt Lão run lập cập, tự ôm hai bên vai mình bó thành một cục.

Ta cười vươn tay, tiếp được một mảnh tiền giấy từ trên trời giáng xuống, không ngờ tới thời bây giờ còn có tiền giấy âm phủ cổ xưa này.

“Ngươi mau bỏ đi! Rất đen đủi đó!” Nguyệt Lão chán ghét mà run bàn tay của ta, muốn đem mảnh tiền phiến mỏng như cánh ve hất rơi xuống đất.

“Làm ơn đi đại ca! Ta nói cho ngươi biết là cảnh tượng như vậy ta đã nhìn thấy hơn hai ngàn năm rồi, sớm đã miễn dịch” Ta bất đắc dĩ mà lắc đầu. Mỉa mai nói cho hắn hiểu.

Nguyệt Lão bĩu môi, hừ lạnh, le lưỡi lêu lêu ta.

“Hazzz, ta biết trái tim của ngươi rất yếu ớt a” Ta cười cười, đột nhiên trong lỗ mũi chui vào mùi gay mũi đốt đồ.

Ta nương theo mùi hương nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa tại một hộ nhà, ngay trước cửa bậc thang đang có một bà lão bận đồ trắng ngồi cầm cái gì đó ném vào chậu than đang cháy.

Ta bắt Nguyệt Lão đỡ tới chỗ bậc thang đó, rồi mới hỏi bà ấy: “Bà ơi bà đang đốt cái gì vậy bà?”

Bà ấy ngẩng đầu, nhàn nhạt mà liếc ta một cái, rồi mới nói: “Ta đang đốt đồ để tế Quỷ trẻ con”

“Cái gì?!” Ta cùng Nguyệt Lão đồng thời hô to.

Bà ấu gật gật đầu, động tác hơi dừng lại, rồi lại tiếp tục đem tiền vàng cành bạc trong tay quăng vào chậu than: “ Quỷ trẻ con là thần bảo vệ thôn chúng ta. Hôm nay là ngày giỗ của nó nên chúng ta phải đốt đồ tế nó. Ngày hôm nay nó sẽ xuất hiện, nếu các ngươi có lời nói đắc tội nó thì sẽ bị trừng phạt!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...