Này! Nữ Phụ Thì Làm Sao

Chương 24: Trải nghiệm thực tế (1)



Xin chào, cô là nhân viên thực tập mới phải không?

- Đúng, đúng là tôi.

- Vậy cô đi theo tôi.

- Ưm.

~~~~~

- Từ giờ cô sẽ thực tập làm việc ở phòng giám đốc, rõ chưa?

- Ơ, nhưng mà tôi đăng kí thực tập làm nhân viên ở phòng kinh doanh mà.

- Đâu có, cô đăng kí làm ở phòng giám đốc.

- Nhưng...

- Thôi, mau làm việc đi.

Ngẩng lên lại cúi xuống, lại ngẩng lên lại cúi xuống... thiên a, Lãnh Thiên Tuyết cô phải làm sao đây? Đúng là số con rệp mà.

Nói thật nghe nè, cô đã hạn chế đến mức ít xảy ra nhất rồi mà nó vẫn xảy ra. Nam chính, nữ chính cứ phải đụng đôm đốp với nữ phụ mới chịu được sao? Lãnh Thiên Tuấn thì còn không nói nhưng vì cớ gì mà vẫn đụng mặt đám người kia?

Tác giả... có phải ngươi thay đổi nội dung của truyện này không? Nói đi, ngươi sẽ được xem xét lại để giảm nhẹ tội. ~.~

~~~~~ Tuần trước.

- Tiểu Tuyết.

-...

- Giấy này là sao?

- Dạ, là giấy đăng kí thực tập của trường.

- Bao giờ hết hạn nộp?

- Bốn giờ chiều nay ạ.

- Cái con quỷ nhỏ này, ta mà không thấy chắc còn không đi thực tập luôn nhỉ?

- Nhưng mà cha...

- Không nhiều lời, mau đăng kí thực tập ở công ty Anisuce.

- Sao lại vậy, nhà mình cũng có Dineusa mà cha? 

- Con định dựa hơi cha và anh hai con để thực tập.

-...

- Thôi mau đi nộp đơn đăng kí đi.

- Vâng.

~~~~~

Có ma mới biết cái tờ giấy đăng kí đó vào được tay cha cô. Cô nhớ là mình đã cho nó về với thùng rác rồi mà. Nhưng thôi, nghĩ nhiều chi cho mệt. Được, thực tập thì thực tập cô đây sợ gì chứ.

Đang cảm thấy lạ sao? Lạ bởi vì sao cô mới đi học hơn tháng mà đã đi thực tập hơn nữa cô đang học lớp 12. Xì, CH nó vậy đấy, nó bắt đầu năm học mới sớm gấp mấy lần với các trường học khác, đã thế lại còn cái kiểu " tạo điều kiện" cho học sinh trong trường đi thực tập không quản là lớp mấy, bảo nhiêu tuổi. Vì vậy đường nhiên cô so với các đồng học thì nhập học muộn gần một năm. Vậy nên thế đấy.

Đần mặt một lúc, cô bước vào phòng giám đốc.

- Xin chào giám đốc, tôi là nhân viên thực tập mới nên có gì mong giám đốc bỏ qua cho.

Cúi đầu, gập người 90° cô bắt đầu chào hỏi. Cô điên điên, tưng tửng cũng quậy thật nhưng ít nhất mấy cái quy tắc này cũng nên thực hiện một chút, dù sao thì cô cũng là nhân viên thực tập còn người ta là giám đốc cơ mà.

- Lãnh tiểu thư, không dám.

Cái giọng đêu đểu này nghe quen thật nha... Lâm Dương Vũ.

- Hớ hớ, sao ngươi lại ở đây. Giám đốc đâu rồi.

- Tôi chính là giám đốc.

-... Quần nhé, đừng có lừa tôi.

- Mặt tôi gian lắm sao?

- Ờ!

-...

- Tôi biết Anisuce thuộc sở hữu của anh nhưng rõ ràng thì anh phải làm chủ tịch. Đừng cố quậy nữa, mau đi về làm việc đi. Tôi không rảnh chơi với anh đâu.

Lãnh Thiên Tuyết là bị cái gì nhập vào người sao? 

Quậy? Chơi? Hắn như thế này mà phải quậy, phải có người chơi cùng sao? Cô ta đang ra vẻ lớn hơn hắn hả. Cái dáng vẻ cũng ổn nhỉ?

- Thuộc sở hữu của tôi... nhưng là sau này không phải bây giờ. Chủ tịch là cha tôi thì đương nhiên tôi sẽ là giám đốc rồi.

- Anh làm giám đốc? Có ngu mới tin nhé.

- Không tin?

-...

Lắc, lắc, lắc, cô kịch liệt lắc đầu bày tỏ thái độ của bản thân. 

- Thư kí Chu.

- Dạ, thưa giám đốc.

- Đã sắp xếp lịch làm việc chiều nay chưa?

- Dạ, rồi ạ.

- Tốt. Ra ngoài đi.

- Vâng thưa giám đốc. Tôi xin phép!

Nhếch môi cười một cái, hắn mở miệng nói:

- Thiên Tuyết tiểu thư cô đã tin chưa?

Lại gật, gật, bạn nhỏ nào đó lại kịch liệt gật đầu. 

Cười nịnh nọt:

- Hề hề, Lâm Dương Vũ...

- Sao?

- Hì hì, cái kia là tôi không biết nên có chút thất lễ, anh bỏ qua cho tôi nhé.

- Chút thất lễ?

-... Ờm thì là thất lễ...

- Cũng được.

Quần nhé, làm giám đốc thì oai lắm sao? Hờ hờ, nếu như đây không phải là đang thực tập thì cô đã sớm cho hắn một phát, táng cho hắn dập mặt còn nữa phải gãy cả hai cái răng cửa. 

Nhìn cái mặt vênh cún kia cô thật muốn nhét cả mấy miếng xương mốc vô miệng hắn mà.

A A A, thật tức chết cô mà. 

Hạ hỏa, hạ hỏa... phù... cô không thể tiếp tục nhăn nhó như vậy được, phải tích cực tung hô hắn để sau này được dễ sống. Rồi sau khi được hắn tính nhiệm cô sẽ quậy cho hắn nát bét, sống không nổi. Hố hố, mới nghĩ thôi đã thấy vui rồi... =)))

Hiện tại thì cứ coi đây như " trải nghiệm thực tế" đi còn sau này thì... hắc hắc... =..=

Vậy là cái bạn nhỏ nào đó tích cực cười lấy lòng. ~.~
Chương trước Chương tiếp
Loading...