Nếu Anh Muốn Tôi Sẽ Là Của Anh

Chương 26: Chương 26



- Tôi cũng không biết nữa ạ . Nhưng lúc bỏ quên , cô ấy chạy ra khỏi đây rất nhanh . Tôi nghĩ là có chuyện gấp rút gì đó .

Không biết hắn nghĩ gì . Tự dưng hắn tức giận , đập bàn một cái rõ mạnh .

Làm cô gái đó và anh chàng ở quầy tiếp tân đều kinh ngạc . Bực bội hắn tuông một câu chửi tục :

- Mẹ kiếp ! Hèn gì tối qua cô ấy lại hỏi những lời đó ... Đm , sao mày ngu thế Jun .

Thế rồi hắn cũng để lại thẻ của mình rồi chạy đi mất .

Uke bị bỏ lại đó với vẻ mặt kinh ngạc vô cùng . Cô chẳng hiểu cái mô tê gì cả !

-0-

Trong Rock Club :

Nó ngồi ở một góc trong quán . Nó nghĩ rằng bây giờ nó không ổn thật rồi , tim nó đau quá ! Nó thấy khó thở quá ...

***

Anh chàng kia đã hết phiên chơi nhạc . Anh ta chạy xuống sân khấu rồi lại chỗ của nó đang ngồi . Anh chàng háo hức nói :

- Thấy thế nào ? Tôi chơi hay không ? Tuy chưa được học nhưng đánh bừa vẫn tốt đấy chứ nhỉ ?

- Ừ , hay ... hay - Nó miễn cưỡng chấp nhận .

- Này ! Nhìn cô xanh quá , có sao không ? Có cần tôi chở đi viện không ?

- Ừ , nhưng không đến nổi đi viện đâu . Anh cho tôi ra ngoài hít thở một tí là xong thôi ! - Nó từ tốn đáp lại , không quên nở một nụ cười gượng gạo thay cho lời cảm ơn .

***

Anh chàng dìu nó ra khỏi Rock Club trong tiếng hò hét của đám đông .

Bước ra khỏi cửa , nó thở càng dốc hơn . Nó lấy tay nắm chặt áo của mình . Đau buốt . Nó nhắm mắt lại một cách đau đớn .

Anh chàng kia nhìn thấy thế , mặt tái xanh lại . Anh ta lo lắng nói :

- Này ! Cô có sao không ? Cần đi viện không ? Cô thế này làm tôi sợ đấy !

- Không ... không . Anh cho tôi ... hít thở ... tí - Nó nói không nên lời .

***

Anh chàng cũng gật đầu hiểu biết . Anh ta để nó hít thở sâu .

Nó cố gắng đứng thẳng lên , tay vươn lên . Nó hít một hơi khá dài , sau đó nó lại thở ra một hơi cũng dài không kém .

Dần dần , tim nó đã được điều hòa lại và ổn định . Nó bây giờ đã đỡ một phần nào rồi . Nó quay sang anh chàng kia rồi hỏi :

- Này ! Anh tên gì ? Tôi vẫn chưa biết tên anh đấy !

- À , tên Tuấn . Nhưng cô cứ gọi tôi là Zen đi cho đỡ mệt - Anh ta vừa nói vừa hất hàm .

" À , cùng tên ông Chan rồi ! " - Nó thầm nghĩ .

Một lúc sau , nó cười đểu nói :

- Tôi tên Linh hay Yun cũng được . Anh biết rồi đúng không ?

- Biết rồi , khỏi giới thiệu .

- Mà cảm ơn anh nhé ! Anh tốt thật ! - Nó thừa nhận

- Đã bảo là yêu rồi thì phải làm những chuyện đó chứ sao ? Hơ hơ , hỏi ngu thế nhỉ ?

- Thế thì tôi cũng nói luôn nhé ! Anh không phải là yêu tôi đâu . Anh lầm to rồi đấy ! Anh chỉ là thông cảm và thương hại cho tôi thôi ! Bỏ ngay cái khái niệm tình yêu trẻ con của anh đi - Nó bác bỏ ngay ý kiến của anh chàng .

- Thôi thôi , không yêu thì thôi ... Làm gì dữ thế ? Hừ - Anh chàng giận dỗi , khoanh tay lại mà chề môi lè lưỡi với nó .

Thấy thế , nó phì cười . Nó thầm nghĩ :

" Trẻ con thật ! Đáng yêu đấy chứ nhỉ ? "

***

Một lúc sau , không biết nó nghĩ gì mà nó lại kêu anh chàng cuối thấp xuống để nó nói nhỏ cái gì đó cho nghe .

Anh chàng cũng làm theo lời nó vì bản chất anh ta là rất tò mò mà .

Và thế là anh chàng cuối xuống để hứng lấy cái xoa đầu của nó . Cứ như bà mẹ vuốt ve đứa con ấy .

***

Anh ta tức giận khi thấy nó làm như vậy , anh ta quát lớn :

- Này ! Làm gì mà vuốt đầu người ta thế ?

- Chỉ là tôi muốn làm giống như trong phim thôi - Nó đùa cợt

- Phim gì ? - Anh ta tò mò

- Mẹ và con - Nói rồi nó cười lớn .

Anh chàng biết mình bị chơi móc , thế là quê . Đâm ra điên , anh ta rượt nó chạy tùm lum .

À , ở trước cửa Rock Club có hai đứa " con nít " chơi trò đuổi bắt với nhau đấy.

***

Họ vừa chơi vừa cười lớn . Vui , vui lắm ! Như hai-người-bạn-thân vậy đấy !

-0-

Trên đường Cartoon , gần gần Rock Club :

Hắn đã lái xe đi khắp nơi để kiếm nó rồi .

Hắn cũng đã gọi điện nhưng không ai trả lời . Gọi ẹ nó thì nhận được một câu trả lời ngắn gọn :

- Con bé tối qua cũng không về . Cô báo cảnh sát rồi , bây giờ cảnh sát đang tìm đấy !

Hắn khẽ thở dài một cái . Hắn biết mình đã làm tổn thương nó . Tự dưng ở đâu đó trong tim hắn , nhen lên một cảm giác đau đớn . Hắn biết mình còn yêu nó nhiều lắm !

***

Hắn đã đi qua đường Monters , Hurt , Wall ... khắp nơi . Bây giờ thì hắn đang chạy trên đường Cartoon để tìm kiếm nó .

Chạy xe với tốc độ hơi nhanh . Hắn chỉ cầu mong sao ình gặp được nó ở đâu đây. Càng nhanh càng tốt , hắn lo cho nó lắm !

***

Ông trời đúng là không phụ lòng người . Hắn nhìn thấy nó rồi ! Nhưng mà trớ trêu thay là nhìn thấy không đúng lúc tí nào .

Hắn nhìn thấy nó đang cười sảng khoái với một thằng con trai .

Thằng con trai đó hoàn toàn lạ với hắn. Hắn đứng bên kia đường quan sát hai người đó.

Nó thì chạy , còn thằng kia thì rượt theo . Trông như hai đứa con nít vui đùa với nhau vậy . Điều đó làm máu ghen của hắn trỗi lên .

***

Đang hùng hồn , định sang bên đường bụp lộn với thằng kia thì hắn thấy nó thở hổn hển , tay nắm chặt áo ở phần ngực . Từ từ khụya xuống đất và thằng con trai đó lại đỡ nó với vẻ lo lắng vô cùng .

***

Chẳng nghĩ ngợi gì nữa .

Trước tình cảnh này , hắn quăng chiếc xe bên đường rồi chạy vù sang bên kia để xem nó có thể nào không ?

Thật đúng lúc , một chiếc xe hơi lao đến ...

Két ....

Chiếc xe thắng lại trước mặt hắn . Bật người ra đằng sau , té phịch xuống đường . Kinh hoàng trước cảnh tượng , hắn run rẩy . Miệng mấp mấy rủa thầm :

- Đm ... đm ... đm ... đm ... tí chết ... đm ... đm ...

***

Nó ở bên đường , cơn đau tim tự dưng xông đến bất chợt . Tim nó đau thắt nhưng vẫn cố nhìn sang bên đường xem có chuyện gì xảy ra không . Nó bị lây bệnh tò mò của anh chàng kia rồi !

Và thế là cảnh tượng hắn đang ngồi run rẩy trước mũi xe chiếc xe Ford láng bóng đập vào mắt nó ngay lập tức.

Nó sợ sệt , nó cô gắng đứng dậy nhưng vô ích , bệnh tình nó không cho phép nó làm điều đó .

Mặt nó càng lúc càng xanh , oxi trong người nó bây giờ đã không cung cấp đủ cho phổi nữa , nó thấy khó thở .

***

Một lát sau , nó ngước lên nhìn anh chàng tên Zen , nói với giọng van nài và yếu ớt :

- Anh ... phiền anh ... cứu ... anh chàng ... đang ... ngồi trên đường ... dùm ... tôi ... với

Anh chàng nhíu mài nhìn cô gái đang van xin trước mặt mình . Lo lắng , anh ta nói :

- Thôi ! Anh ta đã bị gì đâu ... Còn mặt cô thì xanh lè xanh lét rồi kìa ! Tôi phải chở cô vào viện ngay mới được !

***

Nói xong , anh chàng tự động đưa tay ra đỡ nó đứng lên . Nhưng nó lại không muốn thế , nó muốn anh chàng đó cứu hắn - cứu người nó yêu trước cơ .

Nó dùng hết sức lực cuối cùng của mình , gạt phắt tay anh chàng . Cau mài lại , tức giận :

- Tôi đã bảo anh cứu thì cứu đi ! Đừng lãi nhãi nữa . Xem như tôi van anh đấy ! Anh cứu dùm đi ... Cứu anh ta cũng như cứu tôi đấy ! Tôi van anh đấy , làm ơn đi !

***

Anh chàng bần thần nhìn nó một hồi . Sau đó cũng nhượng bộ nó mà lao ra đường , chen chút vào đám đông .

Anh ta đã nhìn thấy hắn . Mới đầu anh ta nhìn hắn với vẻ khó chịu rồi sau đó bước lại gần hắn .

Anh ta nắm lấy tay hắn rồi để lên cổ mình , anh ta cổng hắn .

-0-

Bệnh viên Wonder :

Bên ngoài phòng bệnh :

Anh chàng Zen ngồi thở hổn hển ở hàng ghế đợi . Anh ta rủa thầm hắn :

- Chết đi cho đỡ phiền ! Đm , cổng thằng này riết chắc mình sớm đứt gân máu mà chết mất ! Đm nó , người gì đâu nặng như trâu bò ...

***

Bên trong phòng bệnh :

Hắn đã được bác sĩ khám tổng phát sơ bộ rồi ! Kết quả nhận được như sau : không có một vết thương nào cả , không một chấn thương nào ... mọi thứ đều ổn . Chỉ có điều tinh thần chưa ổn định thôi !

* Là playboy mà lại bị thần kinh ... thì không ổn rồi !*

***

Hắn ngồi trên giường bệnh , vẫn chưa hoàn hồn sau vụ tai nạn đó . Hắn cứ run rẩy , nhưng đỡ hơn lúc nãy rồi .

Bây giờ thì hắn mới biết , chơi cái trò " sống chết mặc bây " ( sống chết mặc bay ) thật chẳng hay ho tí nào . Ngày trước đua xe vù vù không biết sợ là gì , thế mà bây giờ mới bị " nhá " tí đã lăn đùng ra mà run rẩy .

*Dân-đua-xe-chuyên-nghiệp có khác nhỉ !?*

-0-

Trên đường Cartoon , trước cửa Rock Club :

- Cô bé ơi , cô có sao không ? Sao mặt cô xanh thế ?

Mọi người ai qua đường nhìn thấy nó đều hỏi thế . Và nó cũng đều trả lời họ bằng một cái lắc đầu nhẹ .

Nó đang men theo những vách tường để " lếch xác " mình đến bệnh viện đó .

***

Hơi thở ngày một yếu ớt , tim càng ngày càng thắt lại . Nó không biết phải làm sao , nó chắc là bây giờ nó không ổn rồi ... nó chắc là nếu nó không đến đó sớm , Tử thần có thể đón nó sớm hơn dự định .

-0-

Trước cửa bệnh viện Wonder :

Nó thở gấp . Chỉ còn vài bước nữa thôi là đến được bệnh viện , nó lê người nó đi một cách nặng nhọc . Đi 15 phút đến đây đối với một người đang bệnh như nó quá khó khăn .

***

Vừa đặt chân vào cửa bệnh viện thì " Phịch " , nó ngất xỉu .

Các y tá và bác sĩ thấy cảnh tượng đó đều bất ngờ . Theo phản xạ của ngành y , họ tất bật chạy lại để sơ cứu trước khi quá muộn .

Họ hô hấp nhân tạo , xoa tim ngoài lỒng ngực . Cuối cùng thì tim nó cũng đập lại bình thường .

*Bình thường tức là nói tim vẫn còn đập , thế nhưng đập rất yếu ớt* .

***

Mỗi phòng bệnh :

Ba mẹ hắn và ba mẹ nó cũng đã có mặt . Mỗi cặp một phòng .

***

Phòng bệnh của nó :

Ba nó bị mẹ nó lôi kéo đi , vì bà làm căng quá nên ông cũng chìu theo . Ông ngồi bên ghế sofa của phòng bệnh , bắt chéo chân ... mặt hầm hì bực bội .

Còn mẹ nó thì đang âu yếm con gái mình . Lần này bà không khóc nữa , bà không còn nước mắt để mà khóc nữa rồi .

***

Một hồi lâu , bà rời khỏi giường nó để đi đến chỗ ghế sofa . Bà nhẹ nhàng ngồi cạnh ba nó , bà đau sót nói :

- Ông có đáng làm cha nó không thế ?

- Ý bà là thế nào ? - Ba nó hầm hừ hỏi vặn lại .

- Ý tôi nói tức là ông có đáng làm ba nó không ? Nó từ bé là ốm yếu , chính vì thế mà ông rất yêu thương nó mà đúng không ? Thế sao đến lúc nó năm tuổi ông lại đối xử nó thế ? Thậm chí là muốn giết chết nó nữa . Con nó một tay tôi đẻ ra và một tay ông nuôi nấng mà ... Ông còn xứng đáng làm người không thế ? - Bà nói một mạch , bao uất hận lâu nay tự dưng phun trào ra . Bà đã không thể nào chịu nổi người đàn ông không còn nhân tính này nữa rồi !

Ba nó nghe được những lời như thế bỗng chốc thấy lòng co thắt lại . Ông cũng yêu nó chứ , ba mẹ nào mà chả thương con . Nhưng nó không phải con ông , nó là con hoang. Đúng hay sai thì đó cũng chỉ là suy nghĩ của riêng ông thôi . Ông nhìn mẹ nó , nói :

- Nó là con hoang . Nó không phải là con ! Nó là kết tinh tình yêu của bà với người khác , không phải là tôi ... Bà hiểu không !?

Mẹ nó trừng mắt nhìn ông , có đánh chết bà cũng không nghĩ đến việc này . Từ trước đến giờ bà không bao giờ phản bội ông cả , từ trước đến giờ ... chỉ toàn ông phản bội bà thôi !

Bà bỗng dưng đứng lên , giơ tay và tát một cái thật mạnh vào người đàn ông đang khóc . Bà muốn làm cho ông ta tỉnh ra , muốn làm cho ông ta bỏ ngay cái suy nghĩ vớ vẩn đó đi :

- Ông bị điên à ? Nó là con ông , con ông đấy ! Bao năm qua ông nghĩ thế nên mới đối xử tệ bạc với nó thế à ? Ông có biết bao năm qua nó đã sống tủi thân thế nào không ? Từ nhỏ nó chỉ mong ước một người ba yêu thương nó thôi ! Nhìn bạn bè có ba có mẹ , ông có biết rằng nó khổ sở thế nào không ?

***

Bây giờ thì đến lượt bà khóc , bà khóc tức tưởi . Khóc như chưa bao giờ được khóc .

Ông ngước đôi mắt lên nhìn bà , ông nhìn sâu vào đôi mắt đó . Đúng rồi ! Đôi mắt đó không có sự giả dối trong đấy ! Ông tin bà , ông luôn tin bà ... Ông có thể tin vô điều kiện . Đó bởi vì ông " yêu " bà .

Rồi ông đứng lên , ông ôm lấy bà . Hiểu làm bao năm được hoá giải , hai ông bà như được trở về tình yêu vô tận của mình .

***

" Đôi khi có những chuyện rắc rối được giải quyết bằng một cách đơn giản . Nhưng đôi khi những chuyện đơn giản chẳng bao giờ giải quyết được cả "

***

Phòng bệnh của hắn :

Ông bà Bùi đã có mặt ở đó .

Căn phòng lúc này bỗng dưng trầm lặng hẳn đi ! Không ai nói gì với ai cả !

Im lặng như tờ , họ chỉ " nói chuyện " với nhau bằng " suy nghĩ " thôi !

***

Hắn bây giờ đã hết run rẩy . Hắn đang ngồi bên giường để tận hưởng cái không gian yên tĩnh này . Lâu rồi ba mẹ hắn chẳng có quan tâm hắn thế !

Họ chẳng bao giờ bỏ bê công việc của mình vì hắn cả . Nhưng hôm nay thì họ đã làm thế ! Khi nghe tin hắn bị tai nạn họ đã cấp bách chạy vào ngay bệnh viện mà chẳng đoái hoài gì đến công việc của mình . Chứng tỏ họ còn rất yêu thương hắn !

*Điều đó khiến hắn rất vui* .

***

Một hồi sau khá lâu , mẹ hắn chủ động lên tiếng :

- Linh cũng nhập viện này đấy !
Chương trước Chương tiếp
Loading...