Nếu Anh Muốn Tôi Sẽ Là Của Anh

Chương 31: Chương 31



Thấy phần đất gần tay hơi run, nó đưa mắt đẫm nước nhìn qua đó. Điện thoại nó đang run.

Một tia hi vọng loé lên, nó cứ ngỡ rằng hắn gọi. Nó liền cầm lên, bật nắp nghe ngay mà quên béng đi nhìn số:

- Alô

Đầu dây bên kia không nói gì. Ngập ngừng một cách kì lạ. Nó giục:

- Alô? Jun đấy à?

Lắp bắp, một giọng nam... mạnh mẽ và ấm áp vang lên, đượm tí thất vọng. Anh chàng nói:

- À, tôi không phải Jun... hay Bún gì cả!

***

Nghe giọng nói lạ lạ mà quen quen, nó nhíu mài khó hiểu. Rồi nó mới kéo điện thoại ra khỏi tay, nhìn vào màn hình. Ra không phải hắn, đây là một số lạ... nó chẳng có lưu vào trong danh bạ.

Một vài giây sau, nó lại áp điện thoại vào tai và nói:

- Thế anh là ai?

- À...à... tôi là Tuấn. Zen ấy mà! (Anh chàng nói lắp bắp)

- ...

Im lặng, nó không ngờ anh ta sẽ gọi nó. Không nói gì, nó lặng người đi.

Bên đầu dây kia, anh chàng không thấy động tịnh gì. Cảm thấy hơi buồn và xen lẫn tí gọi là tuyệt vọng. Thở dài một tiếng chán chường, anh chàng tiếp tục nói nhỏ nhỏ:

- Tôi muốn rủ cô đi chơi... được không?

- Khô...

Nó định nói Không rồi nhưng tự dưng lại nhớ đến cái cảnh mình ngồi vì rét ở dưới gốc cây này. Nó lại chuyển sang:

- Có.

Ừ, nói yếu ớt thôi... chẳng qua là nói nhưng lại không muốn cho đối phương nghe. Nó đưa tay mình lên quệt nước mắt.

Nước mắt khô rồi, khô nhanh thật. Tuy nhiên còn vài giọt vẫn đọng lại trên mi mắt. Nó chớp mắt một cái, những giọt nước mắt đẹp đó rơi xuống. Lăn dài trên má. Ánh đèn đường chiếu vào những giọt nước mắt đó, làm nó ánh lên một vệt sáng huyền ảo... chẳng khác nào những viên đá quý.

***

Anh chàng kia nghe được chữ "có", liền nhảy dựng lên vì mừng. Anh chàng nói trong niềm sung sướng:

- Ôi mẹ ơi, chịu nhận lời rồi! Thế thì chết con mẹ mình mất... Ôi ôi... sướng sướng!!

Anh ta cười ha há như thằng điên. Một hồi lâu sau mới nhận ra cái hớ hênh của mình, anh chàng liền bụm miệng. Cười tủm tỉm, rồi nói:

- Alô... Bây giờ cô đang ở đâu? Tôi lại đón nhé!

Im lặng, nó phân vân một tí. Nãy giờ thái độ của anh ta làm nó thấy buồn cười, nhưng lại không cười được... đâm ra hơi khó chịu. Vài giây sau, nó lại nói:

- Ở đường Hoàng Hoa Thám, dưới gốc cây đối diện ngã tư góc đường.

- Ơ, cô làm quái gì mà lại cái nơi quái quỷ đó đấy! (Anh ta ngạc nhiên)

- Có chuyện...

- Trên đấy có cái đồi đẹp lắm! Đi chưa?

- ... (Nó im lặng, rồi lại nói tiếp

- Rồi...

Anh chàng bên kia gật đầu khoái chí. Nghĩ ngợi:

«Ra đi rồi... Thế thì có đề tài để tám »

Rồi anh chàng nói:

- Ôke, cô đợi đó. Tôi phóng xe đến ngay... Nhớ ở đó, đéo đi đâu nhá! Đi đâu thì có mà tôi hiếp cô rách quần đấy!

Dứt lời, anh chàng cúp máy ngay. Anh ta chạy ra ngoài, dựng xe mô tô lên,phóng vù như tên bay.

26: Mọi chuyện càng ngày càng tệ hại (1)

o0o

Trên đường về nhà:

Hắn vụt chạy như điên. Lưng hắn ướt đẫm mồ hôi, tay và chân cũng lắm mồ hôi.

Không khóc, chẳng một tí cảm giác. Hắn lao như người mất hồn, chẳng hiểu tại sao nữa. Bây giờ đầu óc trống rỗng, mọi thứ xung quanh cứ như không khí vậy.

***

Một chiếc xe lao đến... Ánh đèn xe chiếu sáng cả khuôn mặt hắn. Trong giây phút đó, mọi thứ cứ tưởng chừng chấm dứt.

"Bịch", hắn ngồi xuống bên đường. Chiếc xe đạp méo vành, căm gãy... mọi thứ đều tan nát. Thứ duy nhất hắn giữ lại được lúc này là sinh mạng của mình.

Né chiếc xe kia, hắn đã hi sinh luôn "phương tiện duy nhất để về nhà" của mình. Và lạng tay lái, hắn cũng đã trầy đầu gối, chân tay... xây xước một tí. Chẳng những vậy, chủ chiếc xe kia lại mắng nhiếc hắn bằng những từ mất dạy mà thường ngày hắn hay chửi người ta. Gậy ông đập lưng ông rồi thì bây giờ mới biết cảm giác.

Mặc kệ chúng, mặc kệ mọi thứ. Hắn quăng luôn chiếc xe đạp, đứng lên rồi bước đi thẩn thờ.

Cũng con đường này, cũng cảnh vật này... nhưng sao hôm nay nó lại dài thế? Dài vô tận...

o0o

Dưới gốc cây đó:

Ngồi dưới gốc cây đó. Nó nhớ lại những gì hắn nói vừa nãy

«Đôi bàn tay bẩn thỉu?»

«Lời giải thích?»

Mọi thứ cứ quay cuồng thế này! Quay như chong chóng.

Nó cứ ngỡ rằng cuộc đời nó, trái tim nó rồi sẽ loé lên những vệt sáng chói như bầu trời đêm hôm đó chứ. Cuộc đời nó rồi sẽ có màu hồng, chẳng còn vỏn vẹn hai màu trăng-đen nữa.

Khóc, cứ khóc. Ra nó chỉ có cái vỏ bọc bên ngoài, trái tim nó cũng như bao đứa con gái khác. Yêu ớt và dễ vỡ vô cùng.

Đường về nhà con xa quá, nó chẳng thiết muốn về làm gì. Nó cứ ngồi đó. Gió thổi càng lúc càng mạnh, nó run rẩy vì cái lạnh đó.

***

Dưới một góc cây to, một đứa con gái ngồi đó. Chân co lại, cằm để trên đầu gối... Cô gái mặc đầm trắng, tuy thế nhưng xung quanh cô cũng chỉ toàn màu đen.

Đôi mắt sâu thẳm đượm một nổi thất vọng, nổi đau không thể nào tả được.

Một cô gái đẹp và u uất.

***

Nó luồng tay vào điện thoại. Rét quá! Nó muốn về... nhưng gọi cho ai bây giờ? Nó chẳng biết. Gọi ông Chan thì sợ làm phiền ổng với Sula, Durin thì sau việc đó vẫn chưa thân lại. Kyo, Hanri và San thì chắc chắn là không được, vì chẳng thân mà lại gọi thì phiền lắm.

Nó đành lần trong danh bạ, hi vọng tìm được ai đó tới giúp nó.

Nhưng không may, danh bị nó chỉ vỏn vẹn vài người. Những thằng con trai trước thì nó đã xoá hết... vì nó muốn chỉ một mình hắn tồn tại trong tim nó thôi.

Buông điện thoại ra, nó lại co người lạ vì lạnh. Cái váy trắng kia tuy dài, nhưng áo lại sát nách... thế thì lại rét hơn.

Nó đưa bàn tay mình, ôm lấy cánh tay nó... chà chà cho ấm.

Song, mọi cố gắng của nó đều vô ích. Gió vẫn mạnh, vẫn rét như thường.

o0o

Nhà của anh chàng tên Zen:

Ngập ngừng, anh ta định lấy điện thoại ra gọi rồi lại thôi. Cái "chiêu" này đã lập đi lập lại nãy giờ gần trăm lần rồi. Anh ta cũng chẳng biết mình đang làm gì nữa.

- Bà bắn nó, rốt cuộc nên gọi hay không đây?

Anh chàng tự dưng nói lên, vẻ phân vân lắm. Lần đầu tiên chủ động gọi cho con gái mà lị.

Anh chàng đi tới đi lui trong phòng. Lâu lâu lại ngồi lên giường, định gọi rồi lại thôi.

Một hồi sau chần chừ, anh chàng nén thở. Dùng hết ý chí của mình mà nhấn nút Call. Để điện thoại lên tai, một hàng chữ nhấp nháy hiện lên trên màn hình:

«Yun-Linh»

o0o

Thấy phần đất gần tay hơi run, nó đưa mắt đẫm nước nhìn qua đó. Điện thoại nó đang run.

Một tia hi vọng loé lên, nó cứ ngỡ rằng hắn gọi. Nó liền cầm lên, bật nắp nghe ngay mà quên béng đi nhìn số:

- Alô

Đầu dây bên kia không nói gì. Ngập ngừng một cách kì lạ. Nó giục:

- Alô? Jun đấy à?

Lắp bắp, một giọng nam... mạnh mẽ và ấm áp vang lên, đượm tí thất vọng. Anh chàng nói:

- À, tôi không phải Jun... hay Bún gì cả!

***

Nghe giọng nói lạ lạ mà quen quen, nó nhíu mài khó hiểu. Rồi nó mới kéo điện thoại ra khỏi tay, nhìn vào màn hình. Ra không phải hắn, đây là một số lạ... nó chẳng có lưu vào trong danh bạ.

Một vài giây sau, nó lại áp điện thoại vào tai và nói:

- Thế anh là ai?

- À...à... tôi là Tuấn. Zen ấy mà! (Anh chàng nói lắp bắp)

- ...

Im lặng, nó không ngờ anh ta sẽ gọi nó. Không nói gì, nó lặng người đi.

Bên đầu dây kia, anh chàng không thấy động tịnh gì. Cảm thấy hơi buồn và xen lẫn tí gọi là tuyệt vọng. Thở dài một tiếng chán chường, anh chàng tiếp tục nói nhỏ nhỏ:

- Tôi muốn rủ cô đi chơi... được không?

- Khô...

Nó định nói Không rồi nhưng tự dưng lại nhớ đến cái cảnh mình ngồi vì rét ở dưới gốc cây này. Nó lại chuyển sang:

- Có.

Ừ, nói yếu ớt thôi... chẳng qua là nói nhưng lại không muốn cho đối phương nghe. Nó đưa tay mình lên quệt nước mắt.

Nước mắt khô rồi, khô nhanh thật. Tuy nhiên còn vài giọt vẫn đọng lại trên mi mắt. Nó chớp mắt một cái, những giọt nước mắt đẹp đó rơi xuống. Lăn dài trên má. Ánh đèn đường chiếu vào những giọt nước mắt đó, làm nó ánh lên một vệt sáng huyền ảo... chẳng khác nào những viên đá quý.

***

Anh chàng kia nghe được chữ "có", liền nhảy dựng lên vì mừng. Anh chàng nói trong niềm sung sướng:

- Ôi mẹ ơi, chịu nhận lời rồi! Thế thì chết con mẹ mình mất... Ôi ôi... sướng sướng!!

Anh ta cười ha há như thằng điên. Một hồi lâu sau mới nhận ra cái hớ hênh của mình, anh chàng liền bụm miệng. Cười tủm tỉm, rồi nói:

- Alô... Bây giờ cô đang ở đâu? Tôi lại đón nhé!

Im lặng, nó phân vân một tí. Nãy giờ thái độ của anh ta làm nó thấy buồn cười, nhưng lại không cười được... đâm ra hơi khó chịu. Vài giây sau, nó lại nói:

- Ở đường Hoàng Hoa Thám, dưới gốc cây đối diện ngã tư góc đường.

- Ơ, cô làm quái gì mà lại cái nơi quái quỷ đó đấy! (Anh ta ngạc nhiên)

- Có chuyện...

- Trên đấy có cái đồi đẹp lắm! Đi chưa?

- ... (Nó im lặng, rồi lại nói tiếp

- Rồi...

Anh chàng bên kia gật đầu khoái chí. Nghĩ ngợi:

«Ra đi rồi... Thế thì có đề tài để tám »

Rồi anh chàng nói:

- Ôke, cô đợi đó. Tôi phóng xe đến ngay... Nhớ ở đó, đéo đi đâu nhá! Đi đâu thì có mà tôi hiếp cô rách quần đấy!

Dứt lời, anh chàng cúp máy ngay. Anh ta chạy ra ngoài, dựng xe mô tô lên,phóng vù như tên bay.

26: Mọi chuyện càng ngày càng tệ hại (2)

o0o

Dưới gốc cây đường Hoàng Hoa Thám:

Nước mắt nó ứa ra vì đau. Chẳng hiểu là đau thế nào, nhưng trước giờ nổi đau của thể xác chẳng làm nó rơi một giọt nước mắt. Chỉ nổi đau tinh thần, chỉ khi bị tổn thương nó mới khóc. Và nước mắt đó, lúc trước là dành cho ba nó... còn bây giờ, dành cho hắn. Người nó yêu...

***

Môi và mặt bỗng trở nên trắng bệch, nó nắm chặt vài cọng cỏ dưới đất. Tay run rẩy, nó gắng gượng đứng dậy nhưng mọi thứ cứ như chống lại nó vậy. Chân nó bỗng yếu mềm, nhấc lên còn không nổi nói gì đến đứng lên. Nó là nó lăn đùng ra đó, không ngất nhưng chút nữa sẽ ngất.

Mắt nó sẵn sàng nhắm nghiền bất cứ lúc nào. Song, nó không nhắm. Nó tìm hắn, tìm xem hắn có lại với nó không... tìm xem hắn có đổi ý quay lại với hắn không. Chứ nó chẳng tìm anh chàng tên Zen kia đâu, mặc dù nó biết rằng anh chàng sẽ đến...

o0o

Nửa đoạn đường:

Hắn thở phì phò, ra sức chạy cũng được nửa đoạn đường rồi. Hắn vội chóng hay tay mình lên đầu gối, người khom về phía trước mà thở dốc.

Ý chí và thể lực đúng là trái ngược nhau. Lâu nay toàn đi xe hơi, môtô... có chạy bộ thế này bao giờ đâu. Nên chạy tất nhiên là xốc hông chết rồi.

***

Luồng tay qua eo, hắn ôm lấy hông mình mà nhăn mặt đau đớn. Đau quá, chịu không được. Nhưng hắn nghĩ đến việc nó ngồi đó khóc, nó ngồi đó đợi hắn... nó ngồi đó chờ hắn cho nó một câu giải thích thì hắn không thể nào mà nấn ná lại đây lâu được.

Hắn bỗng đứng thẳng lên, hít một hơi thật sâu rồi lại vung tay chạy tiếp.

***

10 phút

15 phút

...

Hắn chạy gần đến rồi. Hắn thấy bóng dáng của nó. Một bóng người đang nằm lăn ra đất, hắn nén thở... gắng chạy nhanh lại đó thì "Vèo...vèo...", một chiếc xe khác vượt lên với tốc độ chóng mặt.

Hắn nhận ra chiếc xe đó, chiếc xe màu xanh dương láng cóng và đẹp đẽ đó. Hắn nhận ra... Đó là chiếc xe của thằng kia, hắn chắc thế! Chính chiếc xe đó đã đậu kế xe hắn trong bãi xe lúc nó nhập viện... Không sai vào đâu được, chính nó đấy! Và hắn cũng biết chắc, người điều khiển chiếc xe đó không ngoài ai khác. Chính là anh chàng kia!

Bị vượt mặt, hắn càng nghĩ càng tức. Hắn nghĩ:

«Hừ! Mới một mà đã gọi cho cái thằng đó đến đón rồi... Thế thì chắc cô ấy phản bội mình rồi... Về, không ở lại đây nữa! Càng nhìn càng đau lòng...!»

***

Anh chàng kia bước xuống xe, bỗng dưng anh ta tím mặt mài lại. Còn hắn, hắn cắn chặt môi mình định quay lưng bỏ đi thì lại thấy thái đó. Hắn từ tức giận chuyển sang xanh hết mặt mài.

Hắn dùng một chút sức lực còn lại của mình, vù chạy như tên bay lại đó.

o0o

Gốc cây đó:

Hắn ngạc nhiên. Lại cảnh tưởng đáng sợ đó, nhưng lần này thật sự là đáng sợ hơn thế nữa. Vì lần này... lần này hắn là thủ phạm...

Cô gái kia nằm trên nền đất, đẹp và quyến rũ... khuôn mặt và môi cô gái trắng bệnh. Mái tóc dài bóng mượt nằm trên nền đất rồi xù.

***

Bàn tay còn nắm chặt những ngọn cỏ ở nền đất. Mắt khẽ rung rung. Cô gái vừa nhìn thấy hắn đã nở một nụ cười toại nguyện. Đầu cô nghĩ:

«Anh ấy tin mình!»

Nụ cười đó, đẹp... và hoàn hảo như một ánh bình minh. Lạ lắm đấy! Nụ cười thanh thản tấm lòng cô gái... Cô gái tên Yun, nó... ừ, chính nó đấy!

Thế mà nụ cười kia như xé lòng hắn, nó cào cấu và xé nát trái tim hắn. Hắn sợ, hắn sợ rằng mình đã nhìn thấy "nụ cười cuối cùng" của nó. Bỗng nhiên hắn đứng như trời trồng mà chẳng biết nên làm gì. Hắn cứ lặng người im lặng, một chuối lời trách móc chính bản thân mình cứ hiện trong đầu hắn:

«Jun ơi! Mày đã quá sơ suất rồi... Mày đã quên béng đi mất cô ấy bị bệnh tim... Mày làm thế chẳng khác nào giết người hở Jun?»

«Người con gái mày yêu đang nằm đó đấy! Mày định làm thế nào đây? Làm sao Sam cứu được Juliette thoát được cái chết đây? Anh ấy làm sao... làm sao... Bây giờ mày nên làm gì đấy đi chứ!»

«Vô dụng! Mày vô dụng quá! Đến mà bế cô ấy chạy vào bệnh viện đi... Nhanh lên...!»

***

Hắn mãi suy nghĩ, hắn chẳng để ý gì đến chung quanh cả. Thấy vậy, anh chàng đã bế nó trên tay từ lúc nào bỗng trở cáu có. Bực mình thật, đánh nhẽ là anh ta nên đi mới phải, thế dưng anh ta lại đứng ở đây mà mình "thằng ngu" trước mặt mình thẩn thờ.

Điên không chịu nổi nữa, anh chàng quát lớn lên:

- Đm mày, mày đang nghĩ gì đấy? Người yêu mày đang ngất thế này mà mày đứng đó ngẩn tò tè à? Đm... thằng ngu...

Tiếng thét như chọc thủng màng nhĩ hắn. Hắn chợt giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ đó. Đáng nhẽ bình thường, hắn đã đớp lại rồi... nhưng nghĩ kĩ là lời thằng kia nói cũng đúng nên hắn cũng đành im. Hắn liền lật đật chạy lại chỗ anh chàng kia, hắn đưa tay ra định giật lấy Yun tên tay anh ta thì anh ta quay phắt đi. Ném một cái nhìn khinh bỉ về phía hắn, anh ta nói:

- Đm... Cút đi! Thứ bạn trai như cứt... Mày thế này thì cô ấy chết lúc nào cũng chẳng biết đâu đấy...! Thằng ranh, mày suy nghĩ đi. Mày xứng làm bạn trai Yun không? Rõ ràng cô ấy chịu đau khổ cũng chỉ vì mày... tao nhịn vì thấy cô ấy yêu mày thế. Nếu biết mày như vậy tao đã đéo thèm nhìn đâu...

"Giáo huấn" xong, không đợi gì hơn. Anh chàng bế nó lên xe, rồi anh chàng ngồi lên. Luồng tay nó qua eo mình để giữ lấy thân mềm rũ của nó. Rồi chạy đi như tên bay. Tay anh ta nắm chặt lấy tay nó, vừa giận vừa buồn, tay anh ta run bần bật mà vẫn chắc chắn...

***
Chương trước Chương tiếp
Loading...