Nếu Anh Muốn Tôi Sẽ Là Của Anh

Chương 39: Chương 39



Hắn nhìn “con đàn bà” trước mặt mình, tự dưng thấy khinh khinh. Cô ta giống như đang bày mưu tính kế rồi bị chính cái âm mưu của mình hại vậy. Vừa rồi cô ta ôm hắn, bị hắn đẩy ra trầy tay. Cũng vừa mới đây, móc Yun bị Yun chơi lại, cứng họng. Cộng thêm vết dơ trên áo cô ta nữa. Hắn cảm thấy buồn cười vô cùng. Thật sự thì hắn cũng chả hiểu vì sao lúc trước lại từng bị cô ta mê hoặc chứ nhỉ?.

Hắn tò te đi theo Yun vào nhà, với cảm giác nhẹ nhõm vô cùng. 1 ngày mà xảy ra quá nhiều chuyện thế này. Hắn cũng thấy ngộ ngộ, nhưng lại khá vui.

o0o

Trong nhà hắn:

Đồ của nó đã được thay ra. Bà Bùi vừa cho nó mượn 1 bộ đồ rất xinh, bà bảo là chị họ của hắn lúc trước ở đây để quên, nếu nó không ngại thì có thể mặc nó. Trông bà cũng khá dễ gần. Nó ngồi trên ghế sofa. Không nói gì, chỉ lẳng lặng nắm tay hắn thật chặt.

Bà Bùi nhìn thấy hai đứa nó thân nhau thế cũng đâm ra nghi ngờ, liền hỏi:

- Cháu là bạn của Đăng nhà bác à?.

- À… (Trâm ngâm) Vâng ạ.

(Hắn nhéo tay nó cái, ra hiệu đừng nói dối).

- Thế có học chung không cháu?

- Có ạ!.

- À… hèn gì!

- Sao ạ?

- Không có gì. Mà cháu có phải con bé nhỏ tí ngày xưa không nhỉ? Con bé mà thằng Đăng nhà bác hay kéo đi chơi ở cây anh đào gần nhà ý!.

- À, vâng ạ.

- Ừhm, cô cũng chỉ nhớ na ná thế thôi!. Lâu quá rồi không gặp cháu, nhìn cháu xinh phết ra.

- Cô quá khen!.

Uke ngồi ghế bên cạnh. Bắt đầu thấy mệt mỏi. Bèn xin phép 2 bác về. Thấy thế, hai ông bà liền “cử” thiếu gia nhà ta đi tiễn, với lý do là con gái về khuya không nên. Hắn thoạt đầu từ chối quyết liệt, nhưng do ông bà làm căng quá cũng phát mệt, đành nhận lời với vẻ mặt cau có. Có chúa mới biết hắn khó chịu vì điều gì.

o0o

Ông bà Bùi lại bắt đầu nói chuyện với Yun. Ông bà nói:

- Tụi nó đẹp đôi cháu nhỉ?

- Là sao hử bác?

- À, tức là Uke với Jun đẹp đôi cháu nhỉ?

- …

- Chúng nó sau này sẽ cưới nhau đấy!.

- … (Nó ngạc nhiên không nói nên lời).

Bà Bạch thấy thái độ đó của nó, cứ tưởng là nó không tin, liền quay sang ông Bạch, nói thêm:

- Chúng nó là hôn thê với phải mà, ông nhỉ?

- Phải phải...- Ông Bùi đồng tình.

Nó cố gắng kìm nén cơn ghen, nhưng đã không kịp nữa rồi:

- Nhưng cháu là bạn gái anh ấy mà?

Ông bà Bùi ngạc nhiên, mắt hai ông bà mở to ra. Mồm há hốc, thật sự không tin vào tai mình nữa, trước giờ có nghe con trai mình nói là có bạn gái đâu. Khoảng 1 hồi sau, ông bà bắt đầu trấn tĩnh. Nói:

- Nhưng… chuyện này đã được sắp đặt lâu rồi cháu à…

- Nhưng cháu là bạn gái anh ấy mà...

- Thế cháu chia tay đi!.

- …

- Cháu làm thế khó xử cho cô chú quá!.

- Nhưng…

- Nhà bên đấy với cô chú cũng là bạn thân. Cháu… (Ông Bùi chậc lưỡi).

- Cháu không chia tay được. – Nó kiên quyết nói.

- Bác nghe nói cháu bị bệnh tim đúng không?

- Vâng, nhưng chuyện đó thì liên quan gì ạ?

- Cháu thử nghĩ xem, cháu bị bệnh tim, sức khoẻ không ổn. Có thể mất bất cứ lúc nào, lúc đó thằng Đăng nhà bác thế nào… Cháu thử nghĩ xem?.

- Nhưng cháu yêu anh ấy.

- Bác biết chứ!. Nhưng… thôi, túm lại không được đâu cháu à!. Bọn cháu phải chia tay thôi!.

- Không đâu bác ạ, dù bác có nói chuyện gì thì cháu cũng kiên quyết không chia tay. Xin phép hai bác cháu về.

Dứt câu, nó cúi đầu lễ phép chào rồi phóng ra khỏi nhà. Lao vào màn mưa. Để lại hai người thở dài ngao ngán. Và lại thêm 1 gia đình muốn chia rẽ hắn và nó. Liệu chuyện họ sẽ đi đâu nhỉ?

Màn đêm càng ngày càng buông xuống. Mưa bắt đầu thấm dần vào người nó, nó cứ thấy lạnh thấu xương. Vừa rồi còn hạnh phúc, sau giờ lại âm u thế này?. Bao thương tổn cứ dồn vào 1 thời điểm rồi trút xuống thế?. Giờ này nó phải làm sao đây? Không khéo nó sẽ vỡ oà mất. Bây giờ, nó muốn trốn tránh, nhưng nó đã không còn sức chạy nữa rồi. Mọi thứ cứ nhoè đi 1 cách kì lạ. Nhưng nó không khóc đâu, vì nó biết, làm thế là quá yếu đuối.

***

Bầu trời chỉ lấm tấm vài ngôi sao. Đêm hạ vẫn bình thường, chúng vẫn mưa, cơn mưa đầu mùa mệt mỏi. Cơn mưa trút đi hết những gánh nặng, bụi bẩn của mùa cũ. Nó trút xuống đầu 1 cô gái như trút 1 cơn giận to đùng. Nặng, quá nặng so với sức chịu đựng của cô gái nhỏ bé kia!. Cô gái đứng đó, trước 1 cái cây to trong công viên. Những giọt mưa nặng hạt cứ dập dìu, táp thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của cô. Nước mưa hay nước mắt? Nước mắt hay máu? Có chúa mới biết được. Trời đã quá tối.

o0o

Ông Chan lượn xe vài vòng sang công viên gần đó. Đầu hơi choáng váng, ngâm mưa lâu quá cũng khổ. Ông ấy dừng xe lại, lấy tay che đầu, định kiếm chỗ nào đó đục mưa thì thấy 1 cái bóng, trông giống giống Yun. Ông Chan liền để tay xuống mà ngó lia lịa, soi như thởu ông ấy còn soi gái. Và cuối cùng cũng có kết quả, chính là Yun. Thấy Yun, ông ấy không mừng mà tự dưng lại nổi đoá lên.

"Dám trốn ông à? Ông ày xem. Biết ông tìm mày bao lâu rồi không hử? Đm mày".

Rồi theo kế hoạch đã vạch sẵn trong đầu mà làm. Ông Chan bắt đầu nhón chân lên, đi lén lút như 1 tên trộm. Đến gần Yun 1 cách nhỏ nhẹ. Tay kia bắt đầu giơ lên, đưa tới và bụm miệng Yun. Ông ấy giật mạnh người Yun, kéo vào trong lòng ông ấy để mà 1 tay ôm mông, 1 tay bụm miệng nó. Bước tiếp theo, ông ấy nín thở để giả giọng. Giở thối dê xòm ra, ông ấy hoàn toàn nhập vai của mình :

- A nô, a nô, Ok, được rồi!. E hèm, cô em… đi đâu mà khuya thế. Có muốn đi chơi với anh không?.

Nó giật mình giảy giụa, nhưng “gã” đó quá mạnh. Nó không đủ sức, mà nó lại đang mặc váy nữa chứ!. Ôi trời ơi cái đm, bạn nào chơi đểu bạn Linh nhà tớ thế này hử . Nó bắt đầu cảm thấy đuối sức, nhưng dù có đuối nó vẫn chóng chọi đến cùng.

***

Nó đấm vào bụng gã, dùng chân đạp thật mạnh vào chân gã. Nhưng lần nào cũng đỡ được, nó đoán là hắn cũng chẳng phải loại vừa. Chiến đấu 1 hồi, nó cũng dần đuối sức. Chợt nó nhớ ra chiêu mới, liền áp dụng ngay, nhằm trốn thoát. Nó liền nhe hàm răng chó, quên quên, hàm răng béng của nó ra mà cạp quyết liệt vào tay gã. Làm gã đau đớn, buông mồm nó ra, ôm tay la oai oai.

Nó thắng cuộc, đắc chí.

"Đm mày, chơi với bà. Giờ thì chịu nha con".

- Đm mày, thằng nào đấy mà dám sờ mông bà hử? Chán sống rồi à con?.

- Đm mày, tao Chan đây. Đau vãi tè, mày răng chó hay gì mà cắn đau thế?.

Nó nghe tiếng người quen quen, liền thôi chửi rủa mà liếc nhìn trộm.

"Ôi mẹ ơi, hoá ra là lão Chan. Lão chơi đểu mình đây mà!. Đm lão, anh với chả ánh, bố láo thì chịu đi".

Nghĩ thế, nó liền đáp trả lại bằng 1 cái giọng giễu cợt quá mức:

- Ơ hay, mày dê thì ày chừa.

- Đm mày!. Tao đùa mày tí có sao đâu, cắn như chó cắn xương.

- Ơ cái đm thằng này, mày sờ mông tao rồi còn muốn gì nữa. Chửi tao à? Tao cho 1 phát vào bụng nhá!.

- Thôi, đùa mày thôi!. Về nhà thôi.

"Về nhà?".

Nó chợt đứng sựng người. Nhà nó đâu? Đâu là nhà nó?. Chợt, nó đưa mắt lên nhìn ông Chan. Nở nụ cười khinh bỉ rồi nói:

- Nhà ư?

- Ừhm, mẹ đang tìm mày đấy!.

- Bả tìm tao à?

- Ơ con này, sao mày lại gọi mẹ là bả chứ?

- Chẳng phải bảo là không có đứa con như tao sao?

- Này!. Mày mê sảng à? Rốt cuộc có chuyện gì thế? Giờ về nhà đi. Ướt mẹ nó hết rồi kìa.

- Đéo về!.

- Về không?

- Đéo về!.

- Mẹ mày, đừng làm tao khùng nha!.

- Tao không muốn về.

- Về đi mờ, xem như tao xin mày đấy!. Không thì mẹ bầm tao ra làm 4 mất.

- Bà ấy không xem trọng tao đến thế đâu!.

- Trời, cái con này, mày cứng đầu thế!.

- Ừhm, tao là thế mà!. Bây giờ mày quay về nhà 1 mình đi, tao không về!.

- Nghe lời tao đi, về nhà đi!.

- Không về là không về!.

Thấy mình không thể nào cãi lại nó, ông Chan đành chép miệng nhận phần thua. Ông Chan nói:

- Thôi được rồi, tao thua mày. Giờ mày không cần về nhà nữa.

- Ngoan.

- Nhưng…

- Nhưng gì nữa?

- À không, tao chỉ muốn nói là giờ mày vào khách sạn đi. Tao mua áo, đem vào ày thay. Rồi mày ngủ đấy. Tao trả tiền. Ok?

- Hơ, quan tâm tao hồi nào ế!.

- Lâu rồi, tại mày không nhận ra thôi – Vừa nói ông ấy vừa đưa cùi chỏ sang đục đục vào người nó.

- Ôi dzời ạh, thằng anh tôi .

- Thôi lên xe mày, tao chở vào hotel .

- Mẹ, lại giở giọng dê xòm ra rồi.

- Thôi thôi, không dê nữa .

Nó leo lên xe, ngồi phía sau cho ông Chan chở. Ông ấy bắt đầu rồ ga lên, vì là người thích chơi nổi nên rồ mạnh xe mạnh hơn nữa, nhém tí là nó nắm lại không kịp mà phi xuống đất rồi.

"Đi ăn cướp chắc luôn, thằng hám gái, hãm tài ".

Xe phóng càng lúc càng nhanh. Mưa, gió, giông tố chúng kéo đến ù ù. Nó lại đang mặc váy. Gió cứ hất vào lạnh lạnh đùi. Lần đầu tiên, nó cảm thấy mọi thứ không có hắn cũng không tệ lắm. Nhẹ nhõm thì không phải, bình yên cũng không. Chỉ là 1 tí giải thoát khỏi cảm giác đau đớn. Nếu nói thật trong giờ phút này, nó chỉ muốn bỏ cuộc. Nó biết, nó không được phép bỏ cuộc, vì nó yêu hắn. Nhưng… cũng chẳng biết nói sao nữa, có lẽ nó quá mệt mỏi. Ừhm, vì những đau thương của tất cả mọi người dành cho nó.

o0o

Hắn ngồi trong ô tô, 1 tay chống cằm, 1 tay đặt lên gối phải.

"Mẹ kiếp, sao mình phải đưa cô ta về nhà chứ?".

Trong xe, không ai nói gì, chỉ có tiếng động cơ hoạt động. Uke bị nghẹn cứng họng vì những hành động vừa rồi của mình, còn Jun thì quá ghét cô nàng nên cũng chẳng thèm nói. Nhưng cứ để bầu không khí im lặng này quá huỷ 1 cuộc hẹn bắt buộc này sao?. Không thể nào!.

Uke nhớ đến Kyo, nhớ đến gia đình mình. Đành nuốt nước bọt, xuống nước bắt đầu 1 cuộc nói chuyện:

- Ưhm… Tôi có chuyện muốn nói với anh!.

- Chuyện gì? – Giọng khó chịu.

- Chuyện đính ước của tôi và anh!.

- Cô thôi nói chuyện đó đi. Tôi có bạn gái rồi!.

Cảm giác như mình bị sỉ nhục, Uke từ cụp đầu chuyển sang ngước thẳng lên đối chọi. Đối với hạng người hống hách này cô không thể nhượng bộ được:

- À vâng thưa anh, tôi cũng có bạn trai rồi!. Người đó còn là bạn thân của anh nữa đấy!.

- Ai nào? – Vẻ không tin lộ rõ trong từng tiếng nói của hắn.

- Kyo…

"Kyo ư?".

Hắn giật phắt mình. Ngồi thẳng người dậy để nhìn thẳng vào cô nàng láo cá kia. Jun cố làm vẻ hung hăng dữ tợn, nhưng trông chẳng giống tí nào. Giống thằng hề hơn. Chính điều đó làm Uke bật cười. Hắn bị quê, đỏ chín mặt. Nhưng chữ sĩ to mà, hắn bắt buộc quay sang tránh né. Lần đầu tiên hắn ngượng vì chuyện này, trước giờ Yun chưa bao giờ cười hắn như thế. Bỗng dưng hắn bắt đầu thấy thú vị với cô gái này. Hắn nói:

- Ừhm, thế cô muốn gì ở tôi?

- Tôi muốn anh và tôi giả làm tình nhân để 2 bác vui lòng.

- (Suy nghĩ tí) Thế bạn gái tôi quăng đâu?

- Anh vẫn tiếp tục quen cô ấy, nhưng chỉ có điều anh lén quen thêm tôi thôi!.

- Vớ vẩn, tôi không thích trò lường gạt.

- Thế anh định để ba mẹ anh buồn vì anh à?

- Thôi đi, cô nói gì thì nói, tôi không làm chuyện đó – Hắn cáu.

- Trời ạh, nhà tôi sắp phá sản rồi. Anh làm thế thì tôi phải cuốn chiếu đi ở gầm cầu à? – Cô bực bội.

- Ý cô là…

- Ừhm, tôi muốn làm dâu nhà họ Bùi chỉ vì tiền thôi. Ba mẹ bán tôi cũng vì đồng tiền đấy! – Vừa nói cô vừa nức nở.

Jun im lặng, hoá ra cô ta cũng có nổi khổ của mình. Hắn nhìn hai hàng nước mắt thấm đẫm trên má cô ta. Lòng cảm thấy rạo rực. Lòng thầm cầu chúa, cho dù hắn chưa bao giờ tin vào chúa cả.

"Lạy chúa!. Đúng là con trai bất lực trước nước mắt con gái mà. Chắc mình an ủi cô ta, cũng không phạm lỗi gì với Yun đâu nhỉ? Amen".

Nghĩ rồi, hắn luồng tay qua. Ôm cô ta vào lòng, tay kia vỗ vỗ nhẹ lưng:

- Thôi thôi, cô nín đi. Cô làm thế khiến tôi khó xử lắm!.

Uke ngồi thẳng dậy, vẫn còn nấc vài tiếng nghẹn ngào. Cô dùng tay lao vài giọt nước mắt. Nuốt nước bọt:

- Thế anh chấp nhận lời đề nghị của tôi chứ?

- Điều đó…

- Anh không cần trả lời gấp. Cứ từ từ nghĩ đi.

- À ừ.

- Tôi không mong anh thích tôi, tôi chỉ mong anh hợp tác tốt với tôi thôi.

- Hợp tác?.

- Ừhm, vì tôi vẫn yêu Kyo. Yêu nhiều lắm, tôi cũng không định bỏ rơi Kyo mà quay sang yêu người đã có bạn gái!.

- Thế giờ cô đang lừa gạt cậu ấy?

- Có thể nói thế!. Nhưng cái đó là bất đắc dĩ.

- Cô cần bao tiền, tôi có thể cho cô mượn. Cô thôi trò này đi!.

- Vấn đề ở đây không phải tiền bạc, mà là danh lợi. Anh hiểu không?.

- …

- Nên xin anh, suy nghĩ về những gì tôi đề nghị. Đều có lợi cho cả 2, thế thôi!.

- Lợi gì chứ?

- Tôi không bị phá sản, anh không bị ba mẹ chấp vấn nhiều. Khỏi bùng bùng lỗ tai.

- Thế mà cũng là lợi sao?

- Tuỳ anh nghĩ vậy, nhưng nhớ suy nghĩ về đề nghị của tôi. Cám ơn anh đã tiễn tôi, cho tôi xuống xa.

- À ừ…
Chương trước Chương tiếp
Loading...