Nếu Có Kiếp Sau Con Sẽ Không Bao Giờ Làm Con Của Ba

Chương Chap 25 (Full)



Khang Vĩ từ từ mở mắt. Cảm giác đau nhói nơi vùng bụng khiến nó hơi nhăn mặt. Một mầu trắng quen thuộc đập vào mắt. Phải rất quen thuộc. Đã bao nhiêu lần nó nhìn thấy mầu trắng này, mầu trắng lạnh lẽo, và ảm đạm.

Không gian xung quanh đang vắng lặng, bỗng như vỡ oà, tiếng nói thân quen, tiếng khóc thút thít, tiếng reo vang khe khẽ, mắt nó lại mờ đi, tai nó cũng ù đi. Nó khẽ mỉm cười khi thấy khuân mặt chị hai nhoè nước, thấy khuân mặt đau khổ của bà Lan, thấy ánh mắt vui mừng của anh hai, sót xa của Tiểu Long…

Chị hai như gục người xuống bên cạnh nó, vai chị rung lên. Chị hai khóc.

Nước mắt của chị chảy ướt ngực áo nó, chị không nói gì chỉ ôm chặt nó và khóc. Vậy là mọi người đã biết chuyện. Nó thẫn thờ nghĩ, nếu để ba biết chuyện có thể làm anh hưởng đến vết thương của ba. Nghĩ thế, nó hỏi chị.

-Chị này, em không sao đâu, chị đừng quá lo nhé, em không sao mà.

Không ngửng lên, Khả Chi chỉ biết vừa khóc vừa gật đầu.

-Ừ, Bi ngoan của chị, em sẽ không sao đâu, chị tin là em không sao mà, không sao đâu.

Nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt tóc chị, nó nhìn chị mỉm cười.

-Chị ơi, chị đừng để ba biết chuyện này nhé, không ba lại lo. Chị nhé.

Nói xong nó nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ, thanh thản, buồn, hạnh phúc…

Gió mùa đông bắc lại tràn về, hình như trong căn phòng ấm áp và hiện đại này, cái lạnh còn mãnh liệt và tê tái hơn cả cái lạnh ngoài trời.

Mọi thứ đang được thu gọn dần, hắn ngồi đó thẫn thờ nhìn khắp căn phòng, nhìn mọi nơi. Phải rồi, chiếc giường kia, nơi lần đầu tiên nó nằm lên đó, nới đầu tiên hắn gặp nó, đâu cũng là nơi đầu tiên mà hắn ôm ai kia, ôm chặt lắm.

Hình như hơi ấm của nó vẫn còn phảng phất đâu đây, hình bóng thiên thần của nó vẫn như đang ẩn hiện, mùi hương trên tóc, trên da thịt nó vẫn gần gũi lắm…

Gục đầu xuống đôi bàn tay, hắn cố gắng quên đi hình bóng ai kia, cố gắng loại bỏ hình ảnh đó ra khỏi đầu mình nhưng sao mà khó đến vậy.

Đặt đôi bàn tay lên vai con trai, ông không nói gì chỉ nhẹ nhàng đứng cạnh nhìn xa xăm qua khung cửa sổ xinh xắn.

-Không sao đâu con trai, ở đời mỗi người đều có những con đường đi của riêng mình. Có những con đường con có thể quay lại, nhưng cũng có những con đường là đường một chiều và không hề có bến đỗ. Nếu con đã chọn con đường đó, đã bước đi trên con đường mà con chọn thì con sẽ phải bước đi cho tới đích thôi, không thể nào dừng lại được, không thể dừng lại được, cũng không thể bỏ cuộc đâu con trai ạ.

Nói xong, ông quay người bước ra cửa, chỉ để lại phía sau một đám khói thuốc lá bay lơ lửng trong không trung, trông không ra hình thù gì và rối reng như chính tâm trạng của hắn lúc này.

Hắn lặng im, lặng im nghe con tim mình đập thổn thức, nước mắt hắn rơi, từng giọt, từng giọt, rồi thành từng hàng, mọi thứ xung quanh hắn như nhạt nhoà đi, quay cuồng và tan biến.

Ann không nói gì, nhẹ nhàng xoay người bước đi, co biểt răng, lúc này nên để cho anh một mình. Những ngày qua không phải là cô không hiểu được cảm xúc của anh,, nhưng cái cảm giác mất anh, cảm giác không có anh bên mình thật đáng sợ. Cô không thể nào chịu nổi, không thể nào chịu nổi…

Chuông điện thoại trong túi cô reo vang.

-Thưa cô, chúng tôi tìm ra địa chỉ bệnh viện đó rồi ạ…

Gập máy lại, thở thật sâu, Ann bước nhanh xuống nhà, nơi chiếc xe đen đắt tiền đang đợi.

Lưỡng lự đôi chút trước cánh cổng bệnh viện nhốn nháo người, cuối cùng cô cũng bước đi trong cái mùi sát trùng nồng nặc, bước chân cô như bị ai đó giữ lại, thật lòng cô không giám gặp nó lúc này, không giám gặp người con trai đã khiến cô cảm phục, đã khiến cô phải khóc khi nghĩ đến những gì tốt đẹp mà người đó làm. Trong cuộc đời mình, cô chưa từng gặp ai bao dung như người đó. Vậy mà làm sao chứ, cô đã làm gì? Cô đã dành lấy điều tốt đẹp duy nhất của người đó, dành đi tình yêu của người đó, ngay cả khi ngưòi đó không còn sống được lâu nữa, cô vẫn đang tâm lấy đi nốt phần hạnh phúc nhỏ nhoi, cuối cùng của người đó.

Cô muốn vào thăm người đó, muốn được nhìn người đó, được nói câu cám ơn, được chia sẻ những đau đớn với người đó. Con tim cô muốn lắm, nhưng đôi chân cô không bước nổi. Mỗi bước đi như bị ai đó kéo lại…

Sau khi lấy hết can đảm, Ann gõ cửa phòng bệnh. Mở cửa cho cô là một người con trai tàm tuổi cô nhưng sao trông như già lắm, khuân mặt phờ phạc, mặt mũi râu ria, mắt trũng sâu vì thiếu ngủ. Không khó khăn gì để cô nhận ra ai mở cửa cho cô, chuyện lần trước vẫn khiến cô có cảm giác ớn lạnh và hơi ghê sợ người con trai đứng trước mặt cô. Mỉm cười chào xã giao, cô bước nhanh vào phòng nhằm tránh đi cái cảm giác sợ hãi đang chỗi dậy trong cô.

Khẽ kéo ghế ngồi xuống cạnh giường Khang Vĩ, cô chỉ biết đưa mắt quan sát anh yên lành trong giấc ngủ. Anh lằm đó, vẻ mặt khôi ngô đến lạ, hơi thở đều đều nhưng khó nhọc. Trông anh xanh sao quá, đôi mắt khép hờ đầy vẻ mệt mỏi, hình như ở đuôi mắt kia, nơi khoé mắt vẫn còn đọng lại chút gì đó đau khổ. Lòng cô đau thắt lại, qua lời kể của bà bác sỹ già, cô đã hiểu khá rõ về Khang Vĩ và những câu chuyện xung quanh anh, cô thật sự không thể tưởng tượng được rằng, bên ngoài cái vẻ đẹp nam tính kia, Khang Vĩ lại có một quá khứ bất hạnh đến vậy.

Khẽ kéo ghế ngồi xuống cạnh giường Khang Vĩ, cô chỉ biết đưa mắt quan sát anh yên lành trong giấc ngủ. Anh lằm đó, vẻ mặt khôi ngô đến lạ, hơi thở đều đều nhưng khó nhọc. Trông anh xanh sao quá, đôi mắt khép hờ đầy vẻ mệt mỏi, hình như ở đuôi mắt kia, nơi khoé mắt vẫn còn đọng lại chút gì đó đau khổ. Lòng cô đau thắt lại, qua lời kể của bà bác sỹ già, cô đã hiểu khá rõ về Khang Vĩ và những câu chuyện xung quanh anh, cô thật sự không thể tưởng tượng được rằng, bên ngoài cái vẻ đẹp nam tính kia, Khang Vĩ lại có một quá khứ bất hạnh đến vậy.

Như không thể kìm được lòng mình, giọt nước mắt cô rơi, lăn dài trên má. Mặc kệ nó, cô cũng không muốn lau đi. Lúc này đây, cô chỉ có một mong muốn, cô muốn được đưa đôi tay mình chạm nhẹ lên đôi tay gầy gò kia nhưng không sao làm được. Dù muốn hay không thì cô cũng đã cướp đi chút hạnh phúc nhỏ nhoi nơi cuối con đường sống của anh, vậy sao cô giám chạn vào thân thể anh cho được?

Không đành lòng nhìn anh lâu hơn nữa, cô nặng lề xoay người bước đi, bỏ mặc cái nhìn ngạc nhiên của Tiểu Long. Bước chưa được vài bước, tiếng ho khục khặc của Khang Vĩ kéo cô quay trở lại.

Khang Vĩ mở mắt nhìn mọi thứ, nó không biết bây giờ là mấy giờ, không biết là đêm hay ngày. Mọi thứ xung quanh mình trở nên mơ hồ quá, bắt gặp cái nhìn đẫm nước mắt của Ann, hơi chút ngạc nhiên nhưng rồi nó cũng mỉm cười chào nhẹ.

-Anh ổn chứ? đỡ hơn tý nào không?

Cô ngồi lại chỗ cũ, đưa mắt nhìn nó hỏi han với cả tấm lòng mình.

-Tôi không sao, cám ơn cô…T…

Câu nói như đang bật ra nơi đầu môi thì bị chặn lại. Âm thanh nghẹn ứ nơi cổ họng.

Có thể ngưòi khác không nhận ra, nhưng với Ann, một người con gái rất nhạy cảm thì chỉ cần như thế là quá đủ, cô nhìn sâu vào đôi mắt trong veo kia, nhẹ nhàng nói.

-Tùng Lâm vẫn khoẻ, anh ấy vẫn ổn…

Cô cũng chỉ biết nói có thế, chỉ giám nói có thế. Khẽ cúi mặt xuống tránh đi cái nhìn của Khang Vĩ, cô nhẹ nhàng đưa bàn tay thon nhỏ của mình lên vuốt lại mái tóc đã xoã ngang vai. Một tia xánh lấp lánh chợt loé lên nơi bàn tay cô, nhanh thôi, nhẹ nhàng thôi, mờ ảo thôi nhung cũng đủ để nó nhận ra.

Chiếc nhẫn đẹp thật, nó rất vừa vặn và hợp với cô. Hình như nó sinh ra là để cho người khác trao vào tay cô thì phải.

Nó chợt thấy nhói đau nơi con tim, buồn…vui…hạnh phúc…. những thứ cảm xúc đó đang đan chéo trong lòng nó, khiến cho Khang Vĩ không thể nào giũ nhịp con tim mình được, hơi thở của nó gấp gáp hơn, ánh mắt buồn hơn, con tim đau hơn, trí não hạnh phúc hơn. Vậy là anh đã tìm được nơi bình yên ình, tìm được người sẽ suốt đời đem lại hạnh phúc cho anh. Vậy thì nó phải vui lên mới phải chứ. Tại sao lại thế? Tại sao anh hạnh phúc mà nước mắt nó lại rơi? Không thể nào, không thể nào đâu. Không thể nào.

Thấy ánh mắt nó dán chặt vào chiếc nhẫn, Ann hiểu rằng cuối cùng thì cũng đến lúc phải nói ra.

-Chúng tôi đính hôn hôm trước…

-Chúc mừng hai người

Khoảng không gian như sâu lắng, thời gian như bị những cơn gió đông nứu giữ không cho đi, lặng lẽ nhìn ra cửa, cả hai đều cảm thấy không khí thật ngột ngạt, buồn thê thảm.

Đứng dậy ra về, lòng cô đau đới như ai đang vò rối. Ann buồn bã bước ra cửa trong nước mắt.

-Ann, cám ơn cậu, cám ơn cậu đã đem lại hạnh phúc cho Tùng Lâm, cám ơn cậu đã chăm sóc, yêu thương Tùng Lâm, tôi cám ơn lắm. Từ sâu thẳm con tim mình tôi chúc hai người hạnh phúc…

Quay đầu nhìn lại, Ann cũng không còn biết làm gì hơn nưa, không còn biết nói gì nữa ngoài cái gật đầu trong nước mắt.

-Tôi hứa với anh…

Trời đông lại đổ mưa to hơn thì phải, trong cái u ám của trời đất liệu có ai biết rằng nước mắt của một người đang hoà cùng nước mắt của đất trời…

Cầm điện thoại lên, nó khẽ bấm gọi.

-…

-…

-Con muốn làm ngay cô ạ…

-Con muốn làm ngay cô ạ…

Ngoài cửa kia là mưa đang rơi, ngoài cửa kia là một nguời con trai đang khóc. Anh khóc cho tình cảm của mình, khóc cho tình cảm của người anh yêu, khóc cho cái hạnh phúc nhỏ nhoi cuối đời của người anh yêu thương đã vụt bay mất.

Giờ thì anh đã hiểu yêu là thế nào, không cần nhiều, không cần phải được đền đáp. Yêu đơn thuần là mong muốn cho người mình yêu được hạnh phúc dù cho bản thân mình có phải chịu đau khổ.

Dù sao đi nữa…

Hôm nay, bà bác sĩ già không đến viện, bà không đi làm để ở nhà đưa con trai bà ra sân bay. Trong lòng bà lúc này buồn, vui lẫn lộn. Vậy là thằng con trai bà lại xa bà, tìm đến một nơi mới, nơi mà nó có thể vươn cao, bay xa hơn trên đường đời của mình. Lòng bà trữu nặng, uằn cong vì sự khắc khoải nhớ mong hay vì một sự thật đau lòng đang được bà trôn kín?

Trong căn phòng ấm áp của mình, hắn lặng lẽ thu dọn những đồ đạc cần thiết cuối cùng của mình. Lâu lắm rồi, căn phòng này vốn là nơi an toàn và ấm cúng nhất của hắn, nhưng sao giờ đây nó lại trở lên lạnh lẽo đến ghê người. Từ lâu lắm rồi, kể từ ngày nó không còn bên hắn nữa, hình như sức sống trong căn phòng này, hơi ấm trong đó cũng theo nó mà đi mất.

Trên đầu giường, cái khung hình hai đứa chụp chung khi đi biển vẫn còn đó. Nó vẫn vậy, khôi ngô, thuần khiết. Trông nó cười mà lòng hắn như có ai bỏ muối. Thả người xuống đệm, hắn vặn to loa máy tính như muốn cố che đi những giọt nước mắt đang tuôn rơi, cố che đi tiếng nấc nhớ thương…Chiếc loa đều đều hát, một giọng hát buồn của ai hắn cũng không biết, bài hát nói về tình cảm của một người con gái trống vắng khi người mình yêu ra đi.

“Anh đi rồi, buổi chiều, chỉ còn lại một mình. Lệ vương trên bờ mi u buồn. Người yêu ơi sao chia tay nhau làm chi khi con tim vẫn còn say. Em nơi này chỉ còn lại một trời đầy kỷ niệm, gợi lên trong tim em niềm xót xa. Người yêu ơi mưa rơi rơi âm thầm rơi trong tim em đêm từng đêm. Anh, chốn xa vời đó mưa có rơi buồn không? Từng đêm lạnh giá anh có mơ về em? Tình em dù cách xa không chung một hướng. vẫn thiết tha nào nguôi, vẫn nhớ anh từng ngày. Tình em còn mãi trong trái tim tuyệt vời. Dù xa ngàn lối vẫn nhớ anh không rời. Dù cho ngày tháng không đi chung một lối, trong tình em vẫn sáng. Vắng xa nhau anh có mơ về em. Từng đêm lạnh giá anh có mơ về em, Tình em dù cách xa không chung một hướng Vẫn thiết tha nào nguôi, vẫn nhớ anh từng ngày Tình em còn mãi trong trái tim tuyệt vời Dù xa ngàn lối vẫn nhớ anh không rời Dù cho ngày tháng không đi chung một lối Trong tình em vẫn sáng”

Tiếng gõ cửa vang lên khiến cho Tùng Lâm giật mình. Ann bước vào, cô hôm nay trông thật xinh đẹp và duyên dáng trong bộ váy hồng đắt tièn. Mái tóc bồng bềnh được Ann uấn xuăn phần đuôi và được cột gọn sau gáy, nó càng tôn thêm vẻ đẹp kiều diễm kiêu sa của cô. Hôm nay, trông cô như một thiên thần nhỏ, nhưng sao ánh mắt cô buồn vậy. Cô đã có được tất cả thứ cô muốn vậy sao con tim cô vẫn đang dậy sóng, không hề bình yên???

Khẽ ngồi xuống cạnh anh, giọng cô thở dài, buồn lắm.

-Bác gái vừa vào viện gấp, bác không đưa mình ra sân bay được, trong viện có ca cấp cứu.

Với vẻ mặt trống rỗng, Tùng Lâm đón nhận tin đó một cách bình thản, vẻ mặt anh không hề tỏ ra có chuyện gì.

-Ừ, vậy cũng tốt, má hay khóc lắm. Theo ra rồi lại khóc thì mệt. Mà má cũng mệt rồi…

Tùng Lâm nói, không đưa mắt nhìn về phía Ann, ánh mắt và tâm hồn anh hiện giờ đang ở một nơi xa xăm nào đó. Xa lắm.

Rồi như rứt khoát, Tùng Lâm đứng thẳng dậy, hai tay xách đồ bước thẳng ra cửa, anh đi nhanh lắm, không muốn quay lại nhìn, không muốn nhìn lại hình ảnh nó, hình ảnh thân thương đầm ấm, hình ảnh căn phòng với bao kỷ niệm khó phai…

Ann vẫn ngồi đó như mọc rễ. Đôi tay nhỏ nhắn của cô vẫn bám chặt vào mép đệm.

-Anh!

Tiếng Ann gọi giật lại khiến Tùng Lâm đứng khựng.

-Anh! Anh không muốn biết bác gái vào viện lo cho ai sao?

Giọng Ann lạc dần đi, nước mắt chảy dài trên má, đôi môi run run. Quả thật phải khó khăn lắm cô mới bật ra được những tiếng nơi đầu môi vừa rồi.

Thoáng nghe nhó đau nơi con tim, không gian trao đảo, nhạt nhoà đi trong mắt hắn. Đôi tay đang nắm chặt quai túi dần thả lỏng ra. Cúi đầu xuống nhìn sàn nhà, rồi ngẩng đầu nhìn lên, mắt hắn nhoè nước.

Đau.

Cái đau đớn như muốn bóp nghẹt con tim hắn, nhưng cũng lại là động lực cho hắn mạnh mẽ lên. Nắm chắc lại quai túi Tùng Lâm trả lời lạnh lùng.

-Không cần đâu, đi nhanh không muộn giờ.

Cuộc phẫu thật hôm trước theo như hội đồng chuyên môn đánh giá là rất thành công, thế nhưng sáng nay, nó lên cơn sốt cao, có lúc lên đến 41 độ. Quả thận còn lại của nó bất chợt đình công sau khi mất đi ngưòi bạn thì phải. Khuân mặt nó tái mét, xanh xao. Đôi mắt nhắm chặt, vẻ mặt đầy mệt mỏi. Nó nằm đó, thở đều đều trong nước mắt của chị hai, trong nước mắt của Tiểu Long, trong nước mắt của bà Lan. Riêng anh hai thì không biết chuyện này, Mọi người dấu anh vì sợ trái tim anh không chịu nổi.

Khả Chi nhìn lên trời cầu nguyện. Cô cũng không biết lúc này đây cô nên cầu nguyện điều gì nữa. Cả gia đình cô hình như ai cũng đang nằm viện cả, ai cũng cần sức khoẻ cả, ai cũng cầm một bàn tay siêu hình che bọc. Cửa phòng cấp cứu bật mở, bà bác sĩ già đi ra. Gương mặt bà hốc hác, buồn lay lất. Nhìn thẳng vào bà, Khả Chi đau đớn nhận ra rằng, hi vọng đã tắt.

Khả Chi nhìn lên trời cầu nguyện. Cô cũng không biết lúc này đây cô nên cầu nguyện điều gì nữa. Cả gia đình cô hình như ai cũng đang nằm viện cả, ai cũng cần sức khoẻ cả, ai cũng cầm một bàn tay siêu hình che bọc. Cửa phòng cấp cứu bật mở, bà bác sĩ già đi ra. Gương mặt bà hốc hác, buồn lay lất. Nhìn thẳng vào bà, Khả Chi đau đớn nhận ra rằng, hi vọng đã tắt.

-Con à, khối u trong não Khang Vĩ phát triển mạnh…thời gian cũng không còn nhiều nữa…

Đất dưới chân chị như sụp đổ, không gian quay cuồng, đau đớn. Bà Lan ngất. Cũng may Tiểu Long đứng gần nên kịp đỡ. Khả Chi lắc đầu, cô như không còn tin vào tai mình nữa. Đầu óc cô trống rỗng, điên loạn.

-Thế cậu ấy…

Giọng nói của Tiểu Long đang nói bỗng im bặt nhưng cũng đủ để bà bác sĩ già nhận ra cậu muốn hỏi gì.

-Nếu trong đêm nay Khang Vĩ không tỉnh thì…

Chiếc taxi lao nhanh trong mưa, đỗ xuống sân bay. Bạn bè đi theo tiễn chân hai người nhiều lắm nhưng sao hắn vẫn thấy thiếu vắng ai đó. Lòng hắn quặn đau, đau lắm nhưng nghĩ đến việc vì hắn mà Ann mất đi, thì mất mát này quá lớn đối với hắn. Hắn không thể lựa chọn khác được. Trong thâm tâm mình hắn hiểu rõ ràng việc mình đang làm hiểu rõ lắm. Hắn không thể ích kỷ cho bản thân mình được, không thể được.

Tùng Lâm vẫn nhớ rõ câu nói mà nó thích: “Không ai sinh ra trên đời mà có trái tim lạnh, nhưng nếu thời gían trôi qua mà người ta chôn vùi hơi ấm của mình quá sâu trong tim vì sợ bị tổn thương, người ta sẽ trở nên lạnh lùng và khô cứng.” Trái tim nó quá ấm, quá nóng, hắn đã chạm vào nó, lấy đi một phần hơi ấm ở đó, và phải chăng vì vậy mà một phần sâu thẳm nào đó trong nó đã nguội lạnh?

-Anh!

Tiếng Ann vang lên bên tai, mạnh mẽ, rứt khoát.

-Anh! Anh, mình đừng đi nữa, quay về thôi, có người cần anh lắm, cần có anh bên cạnh.

Thoáng bối rối, nhưng rồi Tùng Lâm vẫn chậm rãi trả lời.

-Vào nhanh lên, muộn rồi.

Vừa nói, hắn vừa đưa tay kéo cô vào trong.

-Anh, anh nghe này, đừng đi nữa. Khang Vĩ sắp chết rồi, anh ấy bị u não, không còn sống được lâu nữa, hôm trước lại còn cho đi một bên thận của mình. Giờ đây đang nằm cấp cứu, chưa tỉnh lại. Anh quay lại thôi.

Nước mắt Ann chảy dài trên má, ánh mắt cô trong veo, buồn lắm. Cô cố gắng nói rành rọt, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng hình như không được. Nối đau của Khang Vĩ khiến cô không thể làm ngơ được, không thể nhẫn tâm được.

Nơi ngực hắn như bị ai bóp chặt lấy, máu hình như không còn được cơ thể vận chuyển lên não nữa thì phải, chân hắn run bắn lên như không còn muốn đứng nữa. Nhưng lạ lùng thay, hắn lạnh lùng trả lời.

-Chúng ta sẽ đi du học, đi nhanh lên, sắp bay rồi. Chúng ta đi thôi, yên tâm đi, chúng ta sẽ hạnh phúc thôi. Tin anh đi.

Nói xong hắn bước thẳng vào sân bay.

-Đừng làm vậy Tùng Lâm, em biết anh không phải là người như vậy, em xin anh, mình quay lại thôi, Khang Vĩ cần anh, cần anh lắm, chưa bao giờ Khang Vĩ cần anh như lúc này. Làm ơn đi.

Câu nói của Ann, thêm vào đó là những cảm xúc thổn thức của cô khiến cho Tùng Lâm như đứng khựng lại. Đau đớn, nước mắt anh rơi, rơi theo từng lời nói của Ann. Ann vẫn cứ đều đều nói, mặc cho anh có nghe không, mặc cho anh có nhìn không, mặc cho anh có tin không. Chỉ biết rằng nếu không nói bây giờ, có thể không bao giờ cô có cơ hội nói nữa, không bao giờ giám nói nữa.

-Anh! Anh biết không, em yêu anh lắm, yêu đến muốn phát điên lên. Nhung em biết, dù thế nào đi nữa thì anh vẫn không bao giờ thuộc về em, dù là một phần nhỏ. Em biết rằng, dù có cố gắng thế nào đi nữa thì anh cũng chỉ thuộc về em phần thể xác, phần hồn anh luôn hướng về một nơi xa lắm. Em cũng biết rằng người đó xúng đáng được anh quan tâm, che trở, bao bọc. Người đó là người đã dạy cho em biết thế nào là tình yêu và sự hi sinh. Em không đành lòng để người đó, người mà em thầm thán phục, khiêm nhường và anh người mà em yêu thương bằng cả tấm lòng mình phải đau khổ. Anh ơi! Mình quay về thôi anh ạ!

Không gian nơi đó như trùng xuống, không ai biết chuyên gì sảy ra nữa, chỉ biết rằng chiếc taxi quay đầu lại, chạy như bay trên con đường hướng vào thành phố.

Chiếc giường Khang Vĩ nằm trong bệnh viện với tất cả những dây nhợ đang là nguồn duy trì cuộc sống của nó, Tùng Lâm như phát điên, hắn gục đầu xuống nhìn người yêu bé nhỏ của mình đang dần đi xa khỏi hắn.

Đau đớn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...