Nếu Có Thể Xóa Đi Kí Ức
Chương 25
CHƯƠNG 25. Tại một nơi cách xa thành phố. Nó và anh bị trói chặt vào cột. Anh cố gắng mở mắt và toàn thân đau nhức. Cái đầu tiên sau khi tỉnh dậy là hướng mắt tìm nó. Căn nhà ẩm thấp, tối om, muỗi và chuột khắp nơi. Anh khẽ gọi tên nó, hi vọng nó sẽ đáp trả. Có tiếng thở nhẹ, là nó sao. Xung quanh bao bọc bởi màn đen và chỉ nhờ những khe sáng nhỏ từ những lỗ hở của mái ngói. Anh đang bị trói, anh nhớ lại chuyện đã xảy ra. Không lẽ bố mẹ hắn đã làm việc này sao? Anh cựa quậy nhưng dây trói chặt quá khiến tay anh đau nhức và anh cũng không tài nào mở ra được. Anh thế này nhưng còn nó, nghĩ đến nó, anh tiếp tục tìm cách thoát ra ngoài. Nó chắc chắn cũng không an toàn, anh không thể để mặc nó. Bởi bố mẹ nó đã gửi gắm nó cho anh, sứ mệnh của anh là chăm sóc nó và anh có thể bỏ mặc nó được không trong khi anh cũng đã yêu nó hơn cả mạng sống của mình. Bằng mọi cách, anh phải thoát ra ngoài, phải cứu nó và bảo vệ nó tới hơi thở cuối cùng. Anh cố xoay người di chuyển quanh cái cột nhẵn bóng vì lâu năm. Một vật gì cứng cứng và nhọn hoắt đâm vào chân anh, máu chảy ra, từng giọt thấm vào nền nhà ẩm bốc lên kinh tởm. Có thể đó là một mảnh vở thủy tinh. Anh cố sức ngồi xuống, xoay người làm sao cho tay anh chạm vào mảnh vở đó. Nổ lực của anh cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng. Dây trói bị cứa đứt, bàn tay anh chảy máu do mảnh thủy tinh chốc chốc cứa vào. Anh dò dẫm từng bước đi tìm nó, hi vọng nó vẫn ở đây và không bị sao cả. Nhưng anh tìm khắp nơi mà chẳng thấy bóng dáng nó đâu cả. Thực tế nó không ở trong này. Anh chợt nhìn qua khe nhỏ ở cửa. Có rất nhiều tên đứng canh, chẳng lẽ bà ta biết anh hoặc nó đang nắm giữ cổ phần của bố mẹ nó? Anh đi vòng quanh khắp ngôi nhà tìm lối thoát bí mật. Anh sẽ thoát ra sau bằng cửa sổ. Căn nhà hoang này anh cũng chẳng biết là ở đâu, và nó thì ở đâu? Phía sau căn nhà, nơi đối diện với cửa sổ là rừng cây, đó sẽ là điều thuận lợi cho anh chạy thoát. Anh leo lên cửa sổ thì một tên đi tới. Anh vội nhảy vào trong, chút xíu nữa thôi là anh bị phát hiện.Tên kia đi một chút nữa, chút nữa, rồi nhanh như con sóc, anh nhảy ra ngoài men theo cánh rừng. Chẳng biết anh đang ở đâu mà điện thoại lúc thì có sóng, lúc lại không. Anh chỉ dám đi men theo bìa rừng, nếu vào trong chắc chắn anh sẽ bị lạc ngay. Anh biết tìm nó ở đâu bây giờ. Đi được một đoạn thì có sóng, anh gọi ngay cho nó nhưng không liên lạc được, gọi Kim Ngưu thì cũng không trả lời, anh liền gọi hắn. Nó mở mắt ra. Lần thứ hai nó bị trói như thế này nhưng không phải là không gian như lần bị Thiên Bình bắt giam. Nó không biết ai đã bắt nó và nó không biết nó đã gây thù với ai thêm nữa. “ Chắc một người trong trường ghen ghét với mình đây mà” –nó thầm nghĩ thế(có quá tự hào quá không bà nội). Một người đàn bà có điệu cười nữa miệng khinh bỉ, mĩa mai. Đúng là vợ chồng họ có điệu cười “song sinh”, không phải tạo cảm giác lạnh lùng như kiểu cười của nó trước kia mà là kiểu giết người được. Đó là mẹ hắn. Nó nhìn không chớp mắt, người phụ nữ này quả thực rất đẹp, trang điểm thì có phần hơi đậm nhưng đủ hiểu quý phái kiểu nào(giờ nào mà còn ngắm gái nữa). Bà nhìn nó, nó rất giống mẹ nó lúc còn sống nhưng nhìn nó trẻ con và ngây thơ rất nhiều. Nó thấy khó chịu khi bà ta cứ nhìn chằm chằm “ngắm” nó(quan sát thái độ đó bà), nó bắt đầu bực mình: - Bà là ai, bà bắt tôi phải không? - Bà là ai, bà bắt tôi phải không? Mẹ hắn lại cười, tới sát mặt nó, đôi mắt nhìn xoáy vào mắt nó như muốn ăn tươi nuốt sống. - Cô nghĩ tôi là ai? Nó chớp mắt thở dài: - Bà không nói thì sao tôi biết. Mà cơ bản là tôi chẳng biết bà là ai cả. Rời xa khuôn mặt nó, bà hướng mặt ra xa, giọng nói càng sắc lạnh hơn: - Trước mặt tôi đừng bao giờ tỏ thái độ ngây thơ đó. Mà không biết hay giả vờ không biết, điều đó không quan trọng, quan trọng là hãy giao số cổ phần công ty Thái An ra đây, nếu không hãy đi gặp bố mẹ cô đi. Nó chẳng hiểu gì cả. “ Cái gì là cổ phần công ty Thái An? Bà ta biết rõ bố mẹ mình đã mất sao, sao lại muốn giết mình chứ” –nó nghĩ và nó cảm thấy người này càng ngày càng nguy hiểm. lúc đầu nó chỉ nghĩ là bắt nhầm người nhưng mà xem ra bà ta hiểu nó như vậy đúng là không nhầm được. Nó không sợ, nó mặc dù không lạnh lùng như trước nữa nhưng vẫn là một đứa con gái kiên cường mạnh mẽ. Nó nhìn thẳng vào mặt mẹ hắn đáp bằng giọng lạnh tanh không cảm xúc: Nó không sợ, nó mặc dù không lạnh lùng như trước nữa nhưng vẫn là một đứa con gái kiên cường mạnh mẽ. Nó nhìn thẳng vào mặt mẹ hắn đáp bằng giọng lạnh tanh không cảm xúc: - Vậy rốt cuộc bà là ai hả? Sao lại biết về bố mẹ tôi như thế, nếu không phải kẻ xấu cũng là người chẳng tốt đẹp gì. Mục đích của bà là gì? Tại sao lại muốn bắt tôi? - Haha. –mẹ hắn cười lớn –cô càng ngày càng bộc lộ tính cách giống mẹ cô rồi đấy. Nếu cô không biết thì tôi sẽ nhắc lại cho cô biết, tôi là trợ lí chủ tịch tập đoàn T-S, cô biết tập đoàn này chứ? - À...tôi có nghe trên ti vi, mà mỗi lần nhắc đến cái tập đoàn này là kaka tôi cứ chú tâm vào ngồi xem, còn tôi thì buồn ngủ nên chẳng biết nhiều. Nhưng xin hỏi tôi có gì thù oán với tập đoàn nhà bà hay sao mà lại bắt trói tôi? Còn kaka của tôi đâu? - Còn giả vờ ngây thơ nữa hả, tôi không có nhiều thời gian để ở đây xem cô diễn kịch, tôi hỏi một lần nữa, 50% cổ phần công ty Thái An đang ở đâu? Đồng nghĩa với câu hỏi đó là khẩu súng sẵn sàng ném đạn vào đầu nó bất cứ lúc nào muốn. Nó liếc mắt khinh bỉ. Từ đầu đến cuối nó chẳng hiểu cái gì mẹ hắn đang nói thì làm sao nó có thể trả lời ẹ hắn đây. - Tôi biết số cổ phần đó trong tay cô và nếu như cô chết đi, đó sẽ chỉ là một tờ giấy chỉ để bỏ đi mà thôi. Nếu như cô muốn sống thì hãy đưa nó cho tôi và cô sẽ được an toàn, còn nếu không chịu, tôi chẳng còn cách nào khác là tiễn cô đi thêm một bước nữa vậy. - Dù bà có hỏi cổ phần gì gì đó, tôi cũng không biết mà nói cho bà. Nhưng nếu sự thật trong tay tôi đang nắm giữ 50% cổ phần công ty Thái An như bà nói thì dù bà có giết tôi đi, tôi cũng không để đưa cho người như bà. - Có điều này cô nên biết, dù có đưa hay không thì cũng thế cả thôi. Tất cả cũng sẽ là những giấy tờ hợp pháp hết, như vậy thì cô nghĩ xem mình nên chết hay nên sống? - Có điều này cô nên biết, dù có đưa hay không thì cũng thế cả thôi. Tất cả cũng sẽ là những giấy tờ hợp pháp hết, như vậy thì cô nghĩ xem mình nên chết hay nên sống? Nó như dần hiểu ra từng tí một, lúc này nó không thể trẻ con, cũng không thể yếu đuối, nó nghĩ có lẽ trước khi mất bố mẹ nó đã trao cho nó 50% cổ phần công ty Thái An và bà cô này đang muốn giành lấy để độc chiếm công ty. Hơn lúc nào hết, nó cảm nhận được công sức của bố mẹ nó, tâm huyết của họ đối với công ty mà một đứa trẻ con không thể cảm nhận được. Nó sẽ bằng mọi cách không để con người ác độc kia đạt được mục đích. Nó ngước nhìn mẹ hắn, cũng cười khinh bỉ, đôi mắt to tròn nhìn như muốn thách thức mẹ hắn. - Bà nghĩ tôi tin những lời bà nói sao? Thứ nhất, đưa hay không tôi cũng bị giết, bà nghĩ tôi sẽ chọn cách chết để làm giàu cho bà hay không? Thứ hai, nếu tôi không đưa cho bà thì mặc dù đã đạt được mục đích nhưng bà cũng sẽ nơm nớp lo sợ sẽ có người điều tra ra sự thật có một người khác nắm giữ 50% cổ phần, đống giấy tờ của bà chỉ là giả mạo, còn nếu tôi đưa cho bà thì bà sẽ giết tôi, sau đó hủy ngay bằng chứng, có phải như thế sẽ mất hết manh mối không? Bà bảo tôi phải làm thế nào? - Cô quả thật rất thông minh, nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ con mà thôi, cô có thể làm được gì khi tính mạng bản thân còn không thể giữ nổi? Cô cũng giống như bố mẹ cô, cứ giả vờ ngây thơ, giả vờ tốt bụng nhưng thực tế thì không phải vậy. - Bà không có quyền nhắc đến bố mẹ tôi, bà là loại người xấu thì lấy tư cách gì để nhắc đến bố mẹ tôi? Trước sau gì tôi cũng phải chết, nhưng tôi tin rằng người độc ác như bà chắc chắn sẽ không được sống yên đâu. - Thế thì phải xem ai sống yên ai sống không yên đã. Khẩu súng kề ngay đầu nó. Nó nhắm mắt, nó sợ lắm chứ. Ai mà không sợ chết, nó cũng sợ chết, nó còn nhiều điều chưa làm nữa. Nó còn ước mơ của nó, nó còn có anh, nó đang hạnh phúc. Nhưng nó tỏ ra không sợ, cố tỏ ra gan lì để được cái gì? Tiếng nổ súng xé tan bầu không khí im lặng trên sân thượng trường Star.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương