Nếu Còn Có Thể Yêu Anh
Chương 17: Ngắm Phong Cảnh Nhìn Đến Đầu Rơi Máu Chảy
"A!" Tôi bị bóng đen kia dọa sợ tới mức không nhẹ, mà đầu sỏ hại tôi thiếu chút nữa ngã sấp xuống, đang đứng ở giữa đường nhìn tôi. Nhìn thấy là con gà, tôi rốt cục nuốt giận về trong bụng. Phía xa mây đen đã kéo tới, nhìn có vẻ là sắp đổ mưa, tôi do dự có nên tiếp tục đi về phía trước không, đột nhiên nghe được tiếng tranh cãi. Xuyên qua cánh rừng có khoảng đất trống, có căn nhà được xây bằng gạch, nóc nhà dùng tôn xanh, bên cạnh vẫn có mấy cái thấp trông như nhà cửa. Tôi đoán nơi này chính là trại nuôi gà trong miệng nhân viên tạp vụ, nhìn quy mô không nhỏ, khó trách không muốn chuyển đi. Tiếng tranh cãi lúc này là từ nơi này truyền đến, bọn họ một đám giơ xẻng, chổi, gậy trúc, không giống đuổi gà, mà như là đang đuổi người nào đi. Tôi nhón mũi chân, mơ hồ có thể nhìn thấy họ đang vây quanh một người, lúc này lấy nhiều ăn hiếp ít! Tôi không phải một người tính tò mò rất mạnh, huống chi trời sắp đổ mưa, khi tôi đang xoay người muốn đi, đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc. "Mảnh đất này cũng không phải của các người, cho các người nuôi gà cũng chỉ là tạm thời, nhân dịp bây giờ còn nói đàng hoàng, không bằng các người ra giá!" Lục Chu Thừa? Người đi cho tới trưa vẫn không gặp, thì ra là tới chỗ này rồi. Nhưng anh rốt cuộc có đầu óc hay không, vậy mà một mình chạy tới đây cùng người ta đàm phán, nơi này không phải Bắc Thành, không ai biết anh ta là cậu hai nhà họ Lục được chứ? "Chúng tôi ở trong này nuôi gà đã mấy chục năm, nói gì cũng không chuyển đi, anh mau biến đi, nếu không chúng tôi không khách khí với anh!" Lục Chu Thừa cười lạnh, "Lời này nên là tôi nói mới đúng, quyền sử dụng đất nơi này hiện tại thuộc về tôi, cho các người thời gian một tuần, nếu không chịu chuyển đi, tôi tìm người hủy những thứ này, phá nhà cửa!" Tôi vừa mới bước chân đi lại thu trở về, cảm thấy nếu tự mình cứ đi như vậy, Lục Chu Thừa có khả năng chịu thiệt ở trong này. Lúc này Lục Chu Thừa đã thành công kích thích sự phẫn nộ của mọi người, một người phụ nữ giơ cây chổi muốn đánh anh. Mắt thấy sắp xảy ra án mạng đổ máu, tôi vội vã từ trong rừng chạy đến. "Dừng tay! Mọi người chuyện gì cũng từ từ nói, đừng ra tay!" Toàn bộ người ở trại nuôi gà chuyển hướng nhìn tôi, mặt Lục Chu Thừa không chút thay đổi nhìn tôi, "Sao em biết tôi ở trong này?" Tôi nhổ vào, tự mình đa tình, bà đây là tới ngắm phong cảnh. Tôi liếc Lục Chu Thừa một cái, khi xoay người trên mặt treo một nụ cười xã giao. "Mọi người xin bớt giận, ông chủ của chúng tôi đây nói chuyện có chút thẳng, có đôi khi là làm người ta giận, nhưng anh ấy cũng không có ác ý, lần này chúng tôi tới, chủ yếu cũng là muốn cùng mọi người thương lượng một chút, chuyện gì cũng sẽ có biện pháp giải quyết đúng không?" Nói còn chưa nói xong, cái ót đã bị người ta đánh, "Nói gì mà nói! Mảnh đất này hiện tại là của tôi." Tôi xoay người căm tức, dùng hết khả năng nhỏ giọng nói: "Anh có thể đừng nói gì trước không, tôi cũng không muốn bị anh liên lụy sau đó phơi thây nơi hoang dã." Bởi vì tôi xuất hiện, tạm thời dịu đi không khí ở hiện trường. Nhưng Lục Chu Thừa lại không quý trọng thành quả này, một tay kéo tôi sang bên cạnh, "Ai nói tôi muốn thương lượng, tôi là tới báo cho bọn họ kỳ hạn cuối cùng." "Còn cùng bọn họ dài dòng cái gì, đuổi bọn họ đi!" "Mọi người đừng kích động, kích động là ma quỷ..." Lục Chu Thừa không phụ sự mong đợi của mọi người lại kích thích sự phẫn nộ của những người ở đây, trong lúc hỗn loạn trên trán tôi bị gõ một cái, chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, ngay sau đó đã rơi vào một vòng ôm rắn chắc. "Các người muốn chết!" Lục Chu Thừa như là tức giận, anh kéo tôi ra phía sau, bắt lấy cái chổi dùng đầu gối đạp, cái chổi gãy làm hai đoạn. "Không được!" Tôi nhìn ra ý đồ của anh, ôm lấy anh từ phía sau, "Lục Chu Thừa, đừng kích động, anh sẽ chịu thiệt!" "Em buông ra cho tôi!" Lục Chu Thừa gỡ tay của tôi ra, sức anh lớn muốn chết, tôi đau hô to, "Anh đánh bọn họ vấn đề sẽ nghiêm trọng, đến lúc đó bọn họ liền càng có lý do ngăn cản anh, hạng mục này anh không muốn làm nữa sao?" Cảm giác được anh do dự, tôi giữ chặt tay anh, "Chạy mau." Mây đen càng ngày càng gần, rốt cục hóa thành mưa phủ xuống khắp nơi. "Bọn họ giống như không đuổi theo." Tôi vuốt nước mưa trên mặt, xoay người nhìn xung quanh, "Lần sau anh làm chuyện loại này, tốt nhất mang nhiều người chút, ít nhất về mặt khí thế áp đảo người ta." Đầu bỗng hơi nặng, là áo khoác của Lục Chu Thừa, tôi ngẩng đầu nhìn anh, đã thấy sắc mặt anh khó coi nói: “Đầu em chảy máu rồi." "Hả?" Tôi muốn lấy tay sờ thử, lại bị anh thô lỗ kéo xuống, "Ngu ngốc, ai cho em theo tới!" "Tôi là đến xem thác nước!" Lục Chu Thừa không để ý đến ‘lời nói dối’ của tôi, kéo tôi đi lên núi. Vừa rồi vội vàng không lựa chọn đường, vậy mà chạy đến đỉnh núi, tôi không cam lòng nhìn phía sau, "Chúng ta không xuống núi sao?" Lục Chu Thừa tức giận nói: "Mưa lớn như vậy, em muốn ngã chết sao?" "..." Mưa càng rơi xuống càng lớn, tôi run run hắt hơi một cái, sau đó đột nhiên bị người ta bắt lấy bả vai kéo qua. Kỳ thật tôi muốn nói, ướt nhèm nhẹp như vậy ôm ấp cùng một chỗ cũng không có cách nào sưởi ấm được. Nhưng nhìn Lục Chu Thừa lạnh lùng quay mặt, nghĩ đến vừa rồi anh chắn ở trước mặt tôi, giống như liền không lạnh nữa rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương