Nếu Được Làm Lại Một Lần Nữa, Tôi Vẫn Quyết Định Hận Anh
Chương 31: Chương Thăm
Xin lỗi các đọc giả vì thời gian chểnh mảng của mình lúc trước mong các đọc giả bỏ qua, mình sẽ cố gắng viết thật hay, thay cho những chương bỉ ném đá, cảm ơn đã theo dõi chuyện của mình ________________________________________________________________________________________________Sáng hôm sauTại bàn ăn- Sao vậy Băng, nhìn em xanh sao đi rất nhiều đó - Lâm lo lắng hỏi han- KO sao, anh ăn đi đừng để ý em, mà lát nữa anh có rảnh ko - Nó lạnh lùng hỏi- Uk có, anh luôn luôn dành thời gian cho bảo bối của anh mà - Lâm cười xoa đầu nó- Vậy lát anh và em đi thăm mọ mẹ và đi thăm ba luôn - nó nói giọng thoáng buồn, làm cho tim Lâm quặn đau- Ừ, ăn đi - Lâm cười 1 nụ cười buồn nhìn nó1 lát sau, khi đã ăn xong, nó và Lâm mỗi người 1 xe phóng đi tới khu Nghĩa Trang của Gia tộc họ Hàn, nó và Lâm đi vào sâu bên trong, mộ của mẹ nó đc xây cách li, vì nó muốn mẹ yên nghỉ thật thoải mái. Đứng trước mộ mẹ của nó và Lâm, Lâm đặt bó bạch hồng xuống mộ- Mẹ chúng con tới thăm mẹ đây - Lâm nói giọng buồn trầm thấp- Mẹ, dạo này mẹ khoẻ ko - nó cất giọng nói, có chút nghẹn ngào, hốc mắt đã đc phủ bằng những giọt nước mắt, nhưng nó ko cho phép mình khóc, ko cho phép mình đc cười và cũng ko cho phép trái tìm mình đc yêu 1 lần nào nữa, bởi lẽ 1 lần là quá đủ rồi, nó ko muốn đau 1 lần nào nữa đâu....- Mẹ con hứa sẽ trả thù ẹ, mẹ yên tâm - câu tiếp theo nó nói, có phần chắc chắn, có hận thù, có căm phẫn.....- Băng à......- Lâm nhìn nó, cổ họng anh như có gì đó nghẹn lại ko nói đc phần còn lại của câu- Ko sao đâu anh, chúng ta đi thăm ba thôi, em thất bất hiếu khi ko đi thăm ba sớm hơn - NÓ cười, nụ cười chua chát, làm cho anh đau lòng" Bịch"Lâm ôm nó vào lòng- Khóc đi - Lâm nói- Ko sao - Nó cười nói, nó rất cảm kích anh và cũng thầm cảm ơn ông trời đã cho nó 1 người anh trai, ít ra nó cũng ko mất đi tất cả, nó còn có ba, còn có anh trai của nó nữa cơ mà, những người nó cần bảo vệ- Cứ khóc đi, cho lòng thanh thản hơn - lâm nói, anh thương nó lắm rất thương, đứa em gái bé nhỏ của anh, từ bào giờ mà hận thù đã tràn ngập vào tâm hồn của nó vậy...- Em đã khóc đủ rồi anh ạ, cho nên ko cần phải thế đâu - nó nói, nó nghĩ khóc có giải quyết đc gì đâu, nó chỉ làm ình đau đớn thêm mà thôi- Em chắc mình đã ổn chứ - Lâm ân cần hỏi- Em ỏn - nó cười nụ cười khchs lệ tình thần cho anh- VẬy chúng ta đi thăm cha thôi, lâu lắm rồi anh cũng chưa gặp cha - lâm nói rồi anh bước đi- Ừ - nó chỉ ừ 1 câu rồi cũng bước theo LâmSau khi thăm mộ mẹ nó xong, thì 2 anh em đi mua ít đồ ăn cho Cha nó.Tại phòng thăm phạm nhân- Cha! - Lâm thốt lên khi ông đi ra- Lâm là con sao - ông bất ngờ, người con trai của ông đã đi đâu trong mấy năm qua, giờ nhìn thấy nó chững chạc như thế này, ông vui mừng ko tả nổi- Cha dọi này cha khoẻ chứ - Nó nhìn ông cười nói- Ừ Cha khoẻ, con thì sao Băng, vẫn ổn chứ, Cha biết rồi Mẹ con....- Cha, đừng nhắc lại chuyện cũ nữa - Nó cười nhìn Ông nói- Thôi con đi ra ngoài cho anh và Cha nói chuyện, lâu lắm rồi hai người cũng ko có gặp - nó nói rồi đi ra ngoàiGiờ trong phòng chỉ còn anh và ông, ko khí thật ngột ngạt, cũng lâu 2 người ko gặp nhau ko nói chuyện và cũng ko biết tình thân có phai nhoà đi ko nữa,,,,,- Cha, bao năm qua con xin lỗi vì đã bỏ đi - Lâm mở lời nói- KO sao, giờ con cũng đã làm chủ tịch của 1 công ty lớn mạnh rồi mà - ông cười hiền với anh- Sao cha biết vậy - Lâm ngạc nhiên nhìn ông- Trên thời sự, ở trong tù cũng ko phải là khó chịu, cũng có Tv, có giường, 1 ngày ba bữa cơm, cũng khá là ổn rồi - ông cười nói- Con xin lỗi - Lâm ko đành lòng nhìn ông nói- Ko sao - Ông cười hiền hoà nói- Cha con thật bất hiếu với cha - Lâm cúi gằm mặt xuống bàn ko để cho ông thấy những giọt nước mắt của anh- Đừng nghĩ như vậy, con là con trai ta, ta tự cảm thấy tự hào khi con trai mình là 1 người giỏi giang, có thể gánh vác đc dự nghiệp, tự đi trên con đường của chính mình tạo nên bằng hai bàn tay trắng, ta tự hào còn chưa hết sao con lại nói mình bất hiếu chứ - Ông nói , khuôn mặt vẫn giữ đc vẻ bình tĩnh vốn có, trong đáy mắt thoáng qua có vài tia vui vẻ- Thật sao ạ - Anh vui mừng nói- Thật xin lỗi đã hết giờ thăm phạm nhân còn 1 phút nữa - chú công an ngồi ở đằng sau nói- Vâng cảm ơn - Lâm nói- Nhanh thật đó ba nhỉ trước đây kẻ cả 1 giây 2 cha con mình đã ko thể ở 1 chỗ đc, giờ thì 3 phút lại quá ngắn ngủi - Lâm tiếc thương nói- Ừ trước đây đúng là cha và con ko thể nói chuyện đc lâu - ông mỉm cười nói- Xin lỗi đã hết giờ thăm phạm nhân, mời ông đi vào cho - người công an vừa rồi nói- Cảm ơn - Ông cười rồi đi vào- Ba hẹn gặp lại - Lâm hét lên, ông chỉ đưa tay ra ám hiệu tạm biết chứ ko nói gì hết- Anh - nó đặt tay lên vai Lâm nói- Ừ anh biết rồi, ta đi thôi - Lâm cười quay lưng và bước đi Nó ko nói gì chỉ lẳng lặng đi phía sau anh, nó biết giờ nên giữ im lặng là tốt nhất.....
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương