Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?
Chương 32
Ngày hôm sau không thấy Kiệt tới lớp, các gã bạn thân cũng biệt tăm. Chẳng ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, Đan nơm nớp lo sợ. Mong rằng vết thương của Kiệt không nặng quá khiến hắn phải nghỉ học. Vừa thấy Đan 3 đứa con gái xúm lại hỏi thăm. + Hôm qua cậu tìm thấy Kiệt thì mất liên lạc. Có chuyện gì không? *Huyền lo lắng* + không có gì. Kiệt bướng quá không chịu tới bệnh viện. Huyền - Hương - Ân nhìn nhau e ngại, Hương vốn không thiện cảm với Kiệt, Huyền và Ân lại quá rành cách Kiệt đối xử với Đan. Đan dính tới Kiệt chỉ nguy hiểm cho Đan. + Cậu đi cùng với hắn cả chiều qua sao? Hắn có Vân rồi cậu còn lo làm gì. + Vân không đi cùng Kiệt, hắn bị thương nặng, bụng bị đâm một nhát sâu *Đan hốt hoảng khi kể lại* + Thế rồi cậu giúp hắn??? *Ân nhướn mày thắc mắc* + Lúc đầu phải dìu hắn đến trạm xá... Đang nói chuyện bỗng Hương khựng lại nhìn phía trước. Đan - Huyền - Ân cũng nhìn theo. Chắc Đan hoa mắt, chuyện gì đang xảy ra thế này? Tùng và Vân đang đi cùng nhau ư? Ồ. Tùng đẹp, Vân cũng đẹp, không cần đi cùng nhau cũng gây chú ý lắm rồi. Quan trọng là sao Tùng lại đi cùng Vân???????????? Nhìn điệu bộ Tùng và Vân thân thiết mà Đan - Huyền - Ân chết lặng. Tùng bất giác ý thức sự hiện diện của 3 cặp mắt, hắn thoáng bối rối rồi nhanh như cắt ra hiệu cho Vân. Tùng lủi nhanh sang hành lang khác để tránh mặt. Nhìn thấy Đan thì Vân cũng hốt hoảng. Trông Tùng và Vân lúc này như làm chuyện xấu bị thiên hạ phát hiện. Huyền - Ân - Hương vênh mặt hất cằm quay đi, cái chân Đan vẫn chưa lành hẳn đâu !! Đối với loại cáo già như Vân thì không việc gì phải tử tế, cứ gây sự + chọc tức được tý nào thì hả hê tý ấy. + Đan này. Kiệt chắc biết ơn cậu lắm??? Ân cố nói thật to để chọc tức Vân, phản ứng của Vân là "tròn xoe con mắt, tức xì ra khói". Hương và Huyền lại thi nhau "đệm đàn". + Lúc Kiệt cần sao không thấy hồ li ra mặt.... *Huyền* + Vậy mới thấy hồ li xuống cấp nhiều rồi.... *Hương* + Sớm muộn cũng bị đá đi thôi. Ôi cuộc đời hồ li.... *đồng thanh gật gù* + YAAAAAAAAAAAAAA Chúng mày nói gì??? Tất cả học sinh quay nhìn Vân, xì xào. Đan ngây ngô giờ mới hiểu mình bị 3 con bạn mang ra chọc tức Vân. Vân hùng hổ xông tới, chỉ vào mặt Đan hét to. + Mày !! Chúng mày !! Vừa nói gì? Kiệt đời nào cần mày chứ? + Ơ? *ngơ ngác* + Chấp làm gì cái loại hồ li "thất sủng". Ân xô mạnh Vân sang bên và bước đi, Vân tức điên người mà không làm gì được. Ả run cầm cập, hai mắt hằn tia đỏ xung thiên. + Bọn quê mùa dám lên mặt với tao à. Rồi chúng mày sẽ ân hận. Trong suốt buổi học đó Đan chỉ nghĩ tới Kiệt, rất muốn nhắn tin hỏi thăm nhưng lại không có số. Đang lén lút bấm điện thoại dưới ngăn bàn định nhờ Hương hỏi Chi số điện thoại của Kiệt thì..... Cạch ~ cạch !!! Chiếc thước gõ liên tục vào mặt bàn làm Đan đứng hình. Cô từ từ nhìn lên vị giáo viên nữ đáng kính có nốt ruồi to đùng ở trái miệng cùng cặp kính trên 4 phẩy. + Cô. Em... nhắn tin định hỏi... thời tiết hôm nay... như thế nào... Hê... hê.... -------------------- Tan học: + Huhu tớ bị thu máy rồi!! + Ai bảo bịa chuyện thời với chẳng tiết. Dở hơi quá. + Hix hix, Hương đâu? Định nhờ Hương hỏi Chi *ngó nghiêng* + Hương về rồi. Chị gọi nó gấp lắm ý. Ha ha. Đan chảy dài mặt cùng hai hàng nước mắt, không biết Kiệt đỡ chưa. Muốn hỏi thăm Kiệt mà chẳng nhờ được ai. Huyền và Ân đi lùi lại sau thì thầm bàn tán, Đan lọt được mấy câu. + Gã Tùng sao lại đi cùng Vân nhỉ? + Đành rằng Tùng không có mối quan hệ thù ghét với Vân nhưng Vân là người yêu của Kiệt, làm sao Tùng lại thân mật với kẻ đang thôn tính công ti NewMen? + Chẳng lẽ... cũng bị Vân quyến rũ??? ........ Đan quay ngoắt người, hốt hoảng vì câu nói của Ân. Đời nào Tùng lại bị ả quyến rũ. Dù Đan và Tùng mới quen nhưng Đan thấy con người Tùng khá trầm, bản tính lý trí. Nói Tùng bị hoa mắt vì Vân thật không hợp lý. + Tùng không bị quyến rũ đâu *Đan khẳng định* + Chậc !! Cậu đâu phải Tùng. Con trai cũng cùng một giuộc thôi, thấy gái đẹp là mờ hết 2 mắt *Huyền nhếch mép, chắc Huyền nhớ đến chuyện của Nam* + Có thể bất đắc dĩ phải nói chuyện, ví dụ trao đổi một vấn đề gì đó.... Cậu không thấy họ nói chuyện xong là mỗi người một nơi à. + Thấy chúng ta nên Tùng mới tách Vân *Huyền nhấn mạnh* + Thật ra *Ân do dự* Tớ cũng thấy Tùng không phải loại người bị hấp dẫn bởi gái đẹp *Ân nhún vai* Đan gật gù với Ân, hai đứa cùng quan điểm thì phải ủng hộ nhau chứ. Huyền bị Đan và Ân đưa đến một giả thuyết khác, giả sử Tùng không hề bị Vân quyến rũ.... + Nếu không bị quyến rũ thì không lẽ Tùng đi cùng Vân vì có chuyện riêng? Thái độ của họ lúc ta bắt gặp, theo tớ chuyện riêng đấy liên quan đến chúng ta *Huyền liếc mắt* + Sao cơ *Đan bắt tay nhau đột ngột cứng đờ toàn thân, sởn da gà* + Mới đặt giả thuyết thôi *Huyền trấn an* Đan - Ân thở phào, đang lúc ba đứa kéo nhau sang đường, một chiếc xe mui trần màu hồng từ đâu phóng ra, nhấn ga hết tốc lực. Đường khá đông, ai nấy kinh hoàng nhào nhanh lên vỉa hè, dẹp đường cho chiếc xe hướng-thẳng-vào-Đan. Huyền và Ân la hét. + ĐAN !!! CẨN THẬN, MAU TRÁNH QUA BÊN !!! Kêu bạn cẩn thận mà không cứu, lại còn nhảy nhanh lên vỉa hè để tránh chết oan =.= Con đường chỉ còn mình Đan đứng đó, khi cô quay người lại, chiếc xe phóng tới rất gần rồi. Đan muốn tránh nhưng đôi chân run sợ không chịu cử động. + Cẩn thận !!! Giọng nữ cao vang lên ngay khi chiếc xe lao tới. Bóng dánh một cô gái nhỏ nhắn mặc áo sơmil xanh bạc, tóc bạch kim vụt từ bên đường, xô Đan ngã dạt sang bên. Đan được cứu trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Chiếc xe hồng bấm ỏi inh ỏi để chuồn đi, tức giận vì không đạt được mục đích. Ngồi trên chiếc xe là bốn đứa con gái ăn mặc hớ hênh, đứa cầm lái đeo kính đen, thả tóc, thoáng qua khá giống Vân. Huyền và Ân kéo Đan dậy, phủi quần áo hỏi han. + Xin lỗi nha, tớ tưởng cậu sẽ tránh được *khóc* + Ai dè.... *lau nước mắt, ôm chặt Đan* Đan nở nụ cười chua chát, biết là Huyền - Ân không cố ý cho cô chết bẹp dưới bánh xe. Chợt nhớ ra cô gái vừa cứu mình, Đan tiến lại gần, thấy cô gái xoa nhẹ vết trầy trên tay. + Bạn bị thương hả? *Đan ngó nghiêng* + Không sao. Ngoài da. Cậu không bị thương chỗ nào chứ? + Ừ. Cám ơn cậu đã cứu tớ. + ........ Cô gái ấy trông nhanh nhẹn có phần cho người ta cảm giác giống Hương. Nhưng điểm đặc biệt, cô ấy không hoạt bát vui vẻ bằng Hương mà hơi lạnh lùng, tiết kiệm lời. Nhìn cô ấy cá tính, có mái tóc ngắn bạch kim ánh vàng, mặc áo nam và đi đôi giày trắng. + Trần Đan phải không? Nghe nhắc về cậu đã nhiều. Cô ấy dùng ánh mắt... khó hiểu giành cho Đan. Ba đứa vừa lạ vừa thắc mắc. Tại sao biết Đan? Cô ấy quen Đan sao? + Cậu là...??? + Tớ là Thu, có thể gọi Ghim, anh tớ thường gọi thế. + Hơ, Ghim??? Nghe lạ quá. + Cậu là người thứ hai sau thằng anh tớ được gọi đấy nhé *cười* Thôi, tớ biết cậu sẽ không xong với Vân nên đến giúp một tay. Tạm biệt, sẽ sớm gặp lại. Đan cứ chớp mắt nhìn Ghim bỏ đi, cô nàng tóc bạch kim nói gì mà Đan không hiểu nổi. Thật là một cô gái đặc biệt từ ngoại hình đến tính cách. Nhờ Ghim mà Đan thoát chết, cô ấy cũng gửi lời cảnh báo tới Đan. Người tìm cách hại Đan chính là Vân ! Nghĩ đến Vân là người Đan nóng rực, ả dám bày trò hành hạ Đan, không trả đũa ả thì Đan không hả giận. Ghừ... Thù này.... nhất định phải báo (hừng hực khí thế) !!! + Tớ biết là con hồ li mà *Huyền xắn tay áo* Lột da vắt lông nó !! + Huyền, tớ đi cùng cậu ! BINH ~ BỤP Huyền và Ân chạy như bay tìm Vân thì bị Đan ngáng chân ngã dúi dụi. + Đan, chán sống hả *chảy máu mũi* + Các cậu chẳng hiểu gì cả. Tớ chịu khổ lâu nay không thể tính sổ bằng một làm đánh nhau được. Phải trả thù từ từ, âm thầm..... Khử khử....*cười man rợ* Đan vừa tính toán vừa cười gian tà, Huyền và Ân rùng mình nhìn nhau rồi nhìn Đan. Đan sẽ làm gì với Vân? ----------------- Sáng sớm tinh mơ đã thấy Đan vắt vẻo trên cây, tay cầm một hộp giấy. Cả phố bị điệu cười khả ố của Đan đánh thức. Hai chị vội vàng chạy ra sân gọi Đan vào. + Đan !!! Điên rồi hả em. 5 rưỡi sáng mày lên cây làm tổ với chim à? *chị cả An* + Xuống ngay !! *chị hai Lan* Đan vẫn cười lăn lộn trên cành, tay khuơ khuơ chiếc hộp đựng chiến lợi phẩm. "Hôm nay là ngày giỗ của mi rồi Vân ơi !!! Muahaha..." Đan sửa soạn đến trường từ 6h, trường vắng tanh không một bóng người. Kế hoạch sẽ được tiến hành trong êm ấm. Đan rón rén mò sang lớp Vân (cũng là lớp Kiệt và 3 gã hâm), cô liếc qua sơ đồ lớp học, định vị được chỗ Vân thì bịt mồm cười. Sau khi thả cái hộp giấy đã mở nắp vào ngăn bàn Vân, Đan chạy rẽ đất tẩu thoát. BỊCH. Một học sinh đến sớm bị Đan xô đập đầu vào cửa lớp, loạng choạng xiêu vẹo. + Xin lỗi bạn. hic hic *cuống quýt* + Ôi, cái trán của tôi.... *lồm cồm bò dậy mò cái kính* Đan thấy học sinh này mặc đồng phục nam, vừa nhìn thì kêu ngay một câu với hai mắt hình trái tim: + ĐẸP TRAI !!!!!!!!!!!!!! (nhưng không bằng Jung Min) + Đẹp trai á? *ngạc nhiên* Học sinh kia kéo balo ngước lên nhìn, Đan tròn mắt. Màu tóc bạch kim cùng đôi mắt hơi nâu chỉ mới gặp hôm qua. + GHIM???? Cậu học trường này hả? *sung sướng* + Trần Đan? Ơ.... học cùng lớp? *chỉ tay lên cái bảng nhỏ phía trên đầu hai đứa* + Không, tớ lớp bên cạnh. Rất vui được gặp lại cậu *lao vào ôm ân nhân* + Ax... ngạt thở.... + Cậu mặc đồng phục nam, không nhận ra nữa. Ghim đẹp trai quá *mắt hình trái tim* Mà cậu cân tihj hả??? Đep kính làm chi? hôm qua có đeo đâu? + Ừ. Không hợp mặc đồng phục nữ *ngại* Mà mặc đồng phục nam thì tớ thích đeo thêm kính. + Cậu đừng cho ai biết giới tính, cậu sẽ thành hotboy đấy. Hi hi *tưởng tượng* + Mà cậu sang lớp tớ làm gì? Ghim khiến Đan tắt cười vỡ mộng, Đan sang là để "hạ thủ" Vân, nhỡ ai biết thì... mất hay. + Không có gì. Tớ về lớp đây, bái bai !! *chuồn lẹ* Ghim nheo mày nhìn theo Đan.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương