Ngã Ái Nhĩ, Bất Hội Cải Biến (Tôi Yêu Em, Sẽ Không Thay Đổi )

Chương 40



Hàn Tưởng thực thông minh không hỏi Kế Hoằng đã làm gì mà Ôn Nhuận mệt mỏi cả một đêm, loại vấn đề mang đậm tính chất riêng tư này tốt nhất là không nên hỏi vào thời điểm nhạy cảm. Y trầm ngâm mở miệng: “Kế Hoằng, ý của cậu là ……. Báo cảnh sát sao? Có thể là người trong công ty làm không?” Sự tình liên quan đến sinh mạng Ôn Nhuận, y biết bạn tốt lúc này rất khó lựa chọn, bất quá nếu dựa theo ý kiến của y, y cho rằng nên báo cảnh sát, nhưng y cũng lo lắng đến an toàn của Ôn Nhuận.

Kế Hoằng hai hàng lông mày cơ hồ muốn dính chặt vào nhau, hắn chậm rãi lắc đầu: “Tuy nói rằng theo hiểu biết của tôi thì cái này không ngoại trừ là người trong công ty gây ra, nhưng tôi cảm giác là không phải.” Hắn ngẩng đầu, con ngươi thâm thúy tối đen, chỉ cần đứng gần hắn như Hàn Tưởng là có thể thấy rõ ràng trong đó thống khổ cùng sợ hãi: “Hàn Tưởng, đây là muốn cho tôi phá sản, thất bại thảm hại, gã không phải là muốn vơ vét tài sản, dường như đây là kẻ địch đang trả thù tôi, nhưng là chúng ta đâu bao giờ triệt đường sống của người khác, căn bản không có loại cừu hận này ……” Lời nói hắn chợt tạm dừng, trong mắt bắn ra quang mang lo lắng: “Hàn Tưởng, nhanh, mau giúp tôi tìm người có thể thu mua sản nghiệp cùng cổ phiếu của tôi, phải nhanh lên.”

“Kế Hoằng, cậu nhớ tới cái gì?” Hàn Tưởng gặng hỏi, đã thấy trong mắt Kế Hoằng tràn ngập hận thù: “Cậu còn nhớ rõ lúc trước tôi bị hãm hại đi? Bởi vì buôn ma túy nên bị bỏ tù, tiền đồ cẩm tú toàn bộ hóa thành bọt nước, ngay cả tài sản mẹ để lại cũng không biết bị ai mang đi. Hàn Tưởng, tôi dám khẳng định kẻ bắt cóc Ôn Ôn, biết từng đường đi nước bước của tôi chính là người đã hại tôi lúc trước. Đúng vậy, gã chính là không muốn thấy tôi hạnh phúc, không muốn tôi công thành danh toại, kỳ thật gã vẫn ở nơi bí mật gần đó nhìn tôi, chính là như vậy. Là ai, rốt cuộc là ai? Gã đến tột cùng là có thù hằn gì với tôi, không tiếc trả giá hết thảy để đối phó, thậm chí không tiếc thân mình thử nghiệm. Ôn Ôn, tôi nhất định phải cứu được cậu ấy, tôi đã mất đi mẹ, tôi không thể lần nữa mất đi cậu ấy, đúng vậy, người này nhất định sẽ không để Ôn Ôn sống, gã biết Ôn Ôn đối với tôi quan trọng như thế nào …….” Quá quan tâm sẽ bị loạn, câu này rất chính xác, Kế Hoằng giờ đã mất đi phong độ thường ngày, đứng giữa phòng đi vòng vòng.

“Kế Hoằng, cậu bình tĩnh một chút, cậu càng như vậy càng không cứu được Ôn Nhuận.” Hàn Tưởng giữ bạn tốt lại, xác định không có máy nghe trộm gắn trong phòng, hướng Kế Hoằng nháy mắt: “Đi thôi, chúng ta trước tiên ra ngoài uống ly cà phê, nghe nhạc, chờ cậu tỉnh táo lại tôi sẽ giúp cậu liên hệ tìm người mua sản nghiệp cùng cổ phiếu được không? Dù sao hiện tại Ôn Nhuận cũng đang ở trong tay người khác, việc chúng ta có thể làm cũng chỉ là chờ đợi mà thôi.”

Kế Hoằng hiểu ý, hai người đi ra ngoài, vào một quán karaoke, tùy tiện bao trọn một phòng, ở bên trong mở âm thanh tới mức lớn nhất rồi mới bắt đầu thương lượng. Mãi cho đến buổi tối, hai người mới mang vẻ mặt mệt mỏi tiêu sái bước ra, mà trong lúc này, bọn cướp thủy chung chưa từng gọi điện thoại tới.

Mười ngày sau.

Kế Hoằng lo lắng chờ đợi cuối cùng cũng chờ được cuộc điện thoại tiếp theo của bọn bắt cóc, câu đầu tiên là hỏi chuyện tiền chuộc, hắn trầm giọng ứng đối: “Tiền tôi đã chuẩn bị xong, nhưng tôi muốn nghe tiếng Ôn Ôn.” Hắn nghe ra được bọn cướp đầu dây bên kia tựa hồ không muốn, dùng dằng nửa ngày mới đem điện thoại đưa qua, không đợi hắn nói gì, bên tai đã truyền đến tiếng rống đinh tai nhức óc: “Kế Hoằng, anh dám lấy toàn bộ tiền đến chuộc em, em nhất định sẽ giết anh, nghe được không? Em tình nguyện chết cũng không muốn anh cho bọn chúng nhiều tiền như thế ……”

Mấy câu như vậy hiển nhiên thập phần bất lợi để vơ vét tài sản, cho nên bọn bắt cóc rất nhanh liền lấy điện thoại đi, mà mơ hồ bên kia thanh âm Ôn Nhuận còn tiếp tục cái gì: “Em là muốn tiền không muốn sống, anh nên hiểu rõ em, sau này tiết thanh minh ngày mười lăm hàng tháng nhớ cúng cho em nhiều đồ ăn ngon.” linh tinh, rồi tiếng la hét bỗng nhiên biến thành thanh âm “ngô, ngô, ngô” chắc là miệng lại bị bịt rồi.

“Tiền tôi một phần cũng sẽ không thiếu các người, nhưng là các người phải đối đãi với cậu ấy thật tốt.” Kế Hoằng lớn tiếng nói, nghe được thanh âm Ôn Nhuận bị che miệng lại, hắn tâm đau đến co rút. Đầu dây bên kia bon cướp tựa hồ rất rõ ràng tầm quan trọng của Ôn Nhuận đối với Kế Hoằng, cười hắc hắc: “Yên tâm đi Kế đại tổng tài, chúng ta nhất định sẽ đối đãi với người kia thật tốt, bất quá nếu ngài dám báo cảnh sát, tôi thề sẽ vặn cổ cậu ấy giống như vặn cổ gà, đến lúc đó ngài sẽ nhận được một khối thi thể có đầu quay ra sau, ha ha ha.” Tên đó cười nói ra những lời tàn nhẫn, vừa muốn gác máy, bỗng nhiên nghe được Kế Hoằng trầm giọng nói: “Còn có, ngày giao tiền chuộc, tôi muốn kẻ đứng sau các ngừơi tới gặp.” Kẻ kia ngẩn ra, sau lại chợt tỉnh ngộ, tự đáy lòng tán thưởng nói: “Kế tổng tài quả nhiên là người thông minh, ngài yên tâm, cho dù ngài không đề cập tới thì đầu lĩnh của chúng ta cũng tới gặp, người đó lúc trước cũng nói với tôi, dù sao cũng không phải việc khó, các người hai bên đều cao hứng, bọn tôi cớ sao lại không làm?”

Kế Hoằng buông điện thoại, trên mặt đầy bi thống (bi phẫn + thống khổ), Hàn Tưởng nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng đã hiểu rõ: “Làm sao vậy, xác định người kia sẽ đến sao?” Kế Hoằng gật gật đầu: “Bọn chúng nói gã cũng muốn gặp tôi, tôi nghĩ gã chính là muốn nhìn thấy bộ dạng tôi sau khi mất đi sự nghiệp cùng người yêu. Người này đến tột cùng là ai, vì cái gì lại độc ác như vậy.” Hắn đấm lên bàn: “Mẹ tôi nhất định là bị hại, nhất định chính là bị kẻ này ám hại.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...