Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 29: Thần Sơ Năm Thứ Bảy



Chớ ngượng ngùng

Chân Văn Quân đứng ở quầy bán ngọc thạch chọn lựa trong chốc lát, hỏi lão bản rất nhiều về chất liệu, xuất xứ của ngọc thạch, phi thường nghiêm túc, cuối cùng chọn được một miếng hoàng bạch ngọc nhẵn nhụi sáng bóng.

Lão bản nói miếng ngọc này tên là "Quân tử", tặng cho công tử trẻ tuổi là thích hợp nhất. Chân Văn Quân rất hài lòng, sau khi hỏi giá xong liền đem toàn bộ bạc vụn trên người lấy ra hết, còn thiếu hai lượng.

"Linh Bích tỷ tỷ ngươi có thể cho ta mượn trước được không, trở về ta nhất định trả lại cho ngươi." Chân Văn Quân kéo Linh Bích đến một bên hỏi.

Linh Bích tháo chiếc túi gấm đeo bên hông xuống toàn bộ đặt vào trong tay nàng:

"Đừng nói hai lượng, muội muội muốn bao nhiêu chỉ cần ta có, ta đều cho ngươi."

"Không không không, hai lượng là đủ rồi." Bạc đưa đến tận cửa Chân Văn Quân cũng không muốn quá nhiều, lấy ra hai lượng bạc rồi đem túi gấm trả lại cho Linh Bích. Linh Bích cầm túi gấm, ánh mắt một khắc cũng chưa từng dời khỏi khuôn mặt Chân Văn Quân, thấy nàng sau khi giao bạc xong liền tỉ mỉ vuốt ve miếng ngọc, xác định là hoàn hảo không sứt mẻ gì.

Chân Văn Quân không hề đưa ra bất kỳ nghi vấn nào đối với việc Linh Bích kích động chạy khắp nơi tìm mình, cũng không giải thích gì thêm đối với hành vi đột nhiên chạy đi của chính mình, giống như hết thảy đều bình thường hợp lý.

Cầm miếng ngọc vừa mua trở lại xe ngựa, Linh Bích hỏi nàng có muốn đi dạo phố nữa không, nàng lắc đầu:

"Hôm nay đi dạo đến đây thôi, bạc của ta cũng xài hết rồi, trời lạnh chúng ta cũng nên trở về thôi."

Linh Bích toàn bộ đều nghe theo nàng, bảo xa phu đánh xe trở về.

Trước khi lên xe ngựa Chân Văn Quân âm thầm nhìn lướt qua các trà lâu tửu quán ở chung quanh, vào thời điểm các nàng vừa tới, người ngồi trên lầu uống rượu vẫn đang ở đó, đồng thời cầm chén rượu đưa lên miệng uống.

Dùng chén rượu ngăn trở ánh mắt dò xét hướng ra bên ngoài, giả vờ như đang ngắm nhìn đường phố, kỳ thật là đang chú ý đến chiếc xe ngựa dừng ở chỗ này.

Quả nhiên đúng như nàng dự liệu, Vệ Đình Húc có thể không kiêng kỵ mà xuất hiện ở Đào Quân thành, thậm chí an tâm ở lại bên trong một viện lạc đơn sơ, thế lực mà Vệ gia thiết lập ở Đào Quân thành tuyệt đối không đơn giản như nàng đã nhìn thấy. Tửu lâu này con phố này tòa thành này những người dân này, trông có vẻ tầm thường, kỳ thực đã kết thành thiên la địa võng. Hôm nay lần đầu tiên xuất môn Linh Bích nhất định có phòng bị, giống như là Vệ Đình Húc tỏ vẻ không có hạn chế gì cấp cho nàng toàn bộ tự do, nhưng lại đang âm thầm rình xem nàng sẽ làm ra chuyện gì. Sau khi xuất môn Linh Bích cũng không có theo sát, thậm chí để cho nàng tìm được cơ hội một mình rời đi, đây chính là một chiêu lừa.

Với cơ hội tốt như vậy nếu nàng là mật thám thì nhất định sẽ mật báo cho Thanh Lưu đảng —— Linh Bích chính là nghĩ như thế.

Chỉ cần bắt được nhược điểm của nàng thì ngay tại chỗ giết chết —— phỏng chừng Vệ Đình Húc cũng đã giao phó như vậy.

Ta không có ngốc như thế. Chân Văn Quân trong lòng cười thầm.

Trong lúc đứng mua ngọc thạch Chân Văn Quân dùng hết toàn bộ số bạc trong người chính là để cho Linh Bích biết nàng không có kế hoạch đào tẩu. Đào tẩu nhất định cần lộ phí, nàng trong người không có bạc thậm chí không ham muốn số bạc mà Linh Bích dâng đến tận cửa, nhìn như là đã quyết định ở lại nơi này.

Chân Văn Quân cầm miếng ngọc màu vàng, miếng ngọc dần dần ấm lên ở trong lòng bàn tay nàng: các ngươi muốn thăm dò ta tất nhiên cũng sẽ như thế, một ván này các ngươi đã thua.

Mua ngọc thạch trở về, Vệ Đình Húc và Tiểu Hoa còn chưa trở về, Chân Văn Quân liền đi tản bộ loanh quanh ở trong viện, nói với Linh Bích đây là loại thảo dược gì rồi có công hiệu gì, hái một ít đưa cho Đình Húc tỷ tỷ giữ lại dùng để đắp bên ngoài da:

"Vết thương ở trên cổ nàng có lẽ sẽ để lại sẹo, tỷ tỷ băng cơ ngọc cốt không thể nhận lấy ủy khuất này được. Linh Bích tỷ tỷ ngươi cầm đưa cho nàng thử xem."

Linh Bích hỏi: "Vì sao cô nương không đợi nàng trở về tự mình đưa đi?"

Chân Văn Quân nhoẻn miệng cười, thoáng chút ngượng ngùng lại lộ vẻ đặc biệt chân thành: "Ta mới cùng Đình Húc tỷ tỷ gặp lại, chỉ là đã qua nhiều năm rồi, khó tránh khỏi có chút xa lạ. Linh Bích tỷ tỷ không phải vẫn luôn đi theo bên cạnh nàng sao? Hiện giờ tới chiếu cố ta thật sự ủy khuất ngươi. Sau này vẫn là phải trở lại bên người nàng, cũng đừng để cho nàng quên mất ngươi."

"Tiểu cô nương chớ nói vậy, Linh Bích hầu hạ ngươi sao lại ủy khuất chứ? Không ngờ tiểu cô nương lại chu đáo như vậy, Linh Bích thật sự cảm kích. Cũng khó trách nữ lang mấy năm nay vẫn đối với tiểu cô nương nhớ mãi không quên. Tiểu cô nương chớ ngượng ngùng, nữ lang sẽ rất nhanh yêu thích ngươi thôi." Linh Bích nhận lấy thảo dược, đôi mắt long lanh nước giả vờ vui mừng cảm tạ, "Thảo dược này ta trước tiên thu nhận, đa tạ tiểu cô nương."

"Linh Bích tỷ tỷ không cần khách khí. Buổi sáng thức dậy sớm, bây giờ có chút buồn ngủ." Chân Văn Quân ngáp một cái rồi nói, "Ta lại đi ngủ một lát vậy."

Linh Bích giúp nàng sắp xếp chăn giường thật tốt, thời điểm bước ra khỏi cửa phòng liền hướng ánh mắt đến trên tàng cây xanh tươi rậm rạp thăm dò tìm tòi, cành cây nhẹ nhàng lay động, giống như là bị gió thổi qua mà lay động. Nàng biết ám vệ cũng đang ở đây, liền an tâm rời đi làm việc.

Khi đi ngang qua chậu than sưởi ấm bên hành lang, nhớ lại mình vừa bị trêu đùa một trận, miếng thuốc cao này cũng không biết có bị tẩm độc hay không. Linh Bích trong lòng bực mình, thuận tay ném miếng thuốc cao vào chậu than đốt sạch.

Bên này Linh Bích đang bực bội, bên kia Chân Văn Quân vừa đánh thắng một ván cờ có chút đắc ý, lại thêm Vệ Đình Húc cũng không có ở đây, trong lòng thả lỏng không ít, vừa nằm xuống liền thật sự ngủ thiếp đi. Ngủ thẳng một giấc đến lúc trời tối đen mới dậy, cả người khoan khoái.

Linh Bích nói Vệ Đình Húc đã trở lại, Chân Văn Quân cầm theo lễ vật của A Liêu đi đến chủ viện tìm nàng.

Linh Bích gõ cửa, Vệ Đình Húc đang ở trong phòng nhưng lại chậm chạp không lên tiếng trả lời. Chân Văn Quân dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, nghe bên trong có tiếng thu hồi cuộn thẻ tre. Đợi sau khi âm thanh đó dừng lại Vệ Đình Húc mới nói:

"Vào đi."

Chân Văn Quân bước vào cửa ngọt ngào gọi nàng một tiếng tỷ tỷ, Vệ Đình Húc cởi bỏ chiếc áo choàng lông nặng nề trên người mình xuống, bên dưới vẻ mệt mỏi là ý cười gắng gượng:

"Văn Quân muội muội hôm nay ở đây cảm thấy tốt chứ?"

Áo choàng lông vừa cởi ra, trong lúc Tiểu Hoa đem nó xếp lại thì bay tới một luồng mộc hương thuộc về Vệ Đình Húc cùng mùi máu tươi không cách nào che giấu được. Chân Văn Quân đứng cách nàng không xa, tất nhiên sẽ ngửi được mùi này, cũng không giấu diếm, động tác chần chừ chốc lát, không có lập tức tiến lên tỏ vẻ thân mật cùng nàng.

Vệ Đình Húc nhìn ra tâm tư của nàng, đem thủ lô bằng đồng ôm vào trong ngực: "Hôm nay xuất môn gặp phải mấy kẻ xấu, trong lúc xử lý bọn họ có dính chút huyết khí, muội muội đừng để ý."

"Ta tất nhiên sẽ không để ý. . . . . . Lại là bọn người của Tạ gia mà tỷ tỷ đã nói phái tới sao?"

Vệ Đình Húc gật gật đầu: "Hẳn là vậy. Dư đảng của Tạ gia vẫn còn đang ở bên trong Đào Quân thành, tựa hồ đang tìm kiếm ai đó. Bị Tiểu Hoa phát hiện sau đó tiêu diệt tại chỗ. Hiện giờ bên trong thành cũng không còn tai mắt của Tạ gia nữa, sau này đi ra ngoài cũng có thể vui vẻ một chút."

Đã không còn tai mắt của Tạ gia nữa? Người của Thanh Lưu sao có thể vô dụng như thế, nói chết là chết hết? Chân Văn Quân hận đến nghiến răng nghiến lợi, tin tức không truyền ra ngoài được Tạ gia sẽ nghĩ là nàng cũng đã chết, nếu như gây bất lợi cho a mẫu của nàng thì chẳng phải là vô cùng oan uổng sao? Nàng hiện tại đã thật sự tới bên cạnh "Vệ Tử Trác" mà bọn họ ngày đêm tưởng niệm rồi đây!

Thật vất vả mới điều khiển được các thớ cơ trên mặt ép ra một loại biểu cảm giống như tươi cười, Chân Văn Quân cảm thán một tiếng: "Tỷ tỷ mỗi ngày đều ở bên trong mối nguy hiểm ngầm, nguy cơ trùng trùng điệp điệp, không biết ta phải làm thế nào mới có thể chia sẻ được với ngươi."

Vệ Đình Húc chống hai tay trên bánh xe của chiếc xe lăn, xoay về phía trước, tự mình đẩy xe tới gần Chân Văn Quân. Vết thương ở trên cổ bị song đao của Giang Đạo Thường cắt ra vẫn như trước là một vệt máu sưng đỏ bắt mắt, kết hợp với khuôn mặt tuyệt mỹ tái nhợt của Vệ Đình Húc tạo thành một hình ảnh tinh xảo lóa mắt.

Bất luận là một nơi bình thường như thế nào, chỉ cần có sự hiện diện của nữ nhân này, đều giống như một bức tranh tuyệt thế do một bậc thầy tỉ mỉ vẽ ra.

"Chỉ cần muội muội chiếu cố tốt bản thân mình, đó chính là đại ân đối với ta rồi." Vệ Đình Húc nâng tay, Tiểu Hoa đem một chiếc hộp gỗ tinh xảo kích cỡ bằng một bàn tay đặt vào trong lòng bàn tay nàng, thuận tiện lườm Chân Văn Quân một cái.

"Ta còn muốn ở đây nghỉ ngơi một đoạn thời gian, sợ ngươi ở trong nhà mãi sẽ buồn chán, hôm nay cố ý xuất môn tìm mua cho ngươi một món đồ chơi nhỏ để giải sầu."

"Cái này. . . . . . là cho ta?"

Vệ Đình Húc mỉm cười dịu dàng, ánh mắt một khắc cũng không cam lòng rời khỏi khuôn mặt Chân Văn Quân, tràn đầy hứng khởi nói:

"Ngươi mở ra nhìn xem."

Chân Văn Quân thật cẩn thận mở hộp gỗ ra, bên trong là một vật hình cầu toàn thân bóng loáng như bạc, so với đồng còn cứng rắn hơn. Trên mặt cầu có vài khe rãnh hẹp đến mức không để ý thì cơ hồ sẽ không thấy được, giống như là do vài khung hình tròn khác nhau được lắp ráp với nhau mà tạo thành. Ở giữa khối cầu có một vòng tròn màu đỏ, nàng tò mò chạm vào vòng tròn đỏ đó, khối cầu bỗng nhiên căng phồng nở lớn, biến thành một khối cầu thật to gần bằng một cái đầu người, mấy cái khe kia cũng biến thành những đường vân nổi lơ lửng bên ngoài mặt cầu.

"Đây là cái gì?" Chân Văn Quân bị hoảng sợ, cầm nó lật ngược lại nhìn, bên dưới khối cầu có thêm một lỗ hõm.

"Nó được gọi là 'Bao la vạn tượng'." Thời điểm Vệ Đình Húc vừa mở miệng nói chuyện Tiểu Hoa rất hiểu ý mà đưa tới một ngọn đèn dầu, Vệ Đình Húc đem khối cầu nở phồng kia gắn vào bên trên ngọn đèn, "Chỉ cần một ngọn đèn là có thể chơi được rồi."

Khối cầu bị nóng lên sau đó bề mặt màu bạc trắng dần dần hiện ra những màu sắc khác nhau, phối hợp với những đường vân sậm màu biến hóa thành muôn vạn sắc thái, dần dần hiện ra cảnh sắc của buổi chiều tà, trong chốc lát lại nhanh chóng biến hóa thành diện mạo của bầu trời đêm. Chân Văn Quân nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, đầu ngón tay ấn vào một đốm sao nhỏ đang lấp lánh, cảm thán nói:

"Thế gian lại có một vật kỳ diệu như thế!"

Tiểu Hoa lạnh lùng nói: "Nữ lang chính là vì đi tìm món đồ chơi này mà chạy suốt hai trăm dặm đường, còn gặp phải nguy hiểm."

Chân Văn Quân ngẩn ra, lo lắng nói: "Tỷ tỷ cũng bị thương?"

Vệ Đình Húc lắc đầu: "Không ai có thể làm tổn thương đến ta. Gắn nó vào trên ngọn đèn là có thể hiện ra kỳ cảnh, lúc nào muốn thu lại chỉ cần lấy nó ra khỏi ngọn đèn để nguội là được."

Chân Văn Quân đối với "Bao la vạn tượng" yêu thích không rời tay, Vệ Đình Húc liền bảo Linh Bích mang nó đến để ở trong phòng Chân Văn Quân.

Chân Văn Quân bước tới đem miếng hoàng ngọc đưa cho Vệ Đình Húc: "Thời gian gấp rút, ta cũng không biết A Liêu thích cái gì, thấy nó đẹp liền chọn nó."

Vệ Đình Húc cầm ở trong tay: "Ta chỉ thuận miệng nói một chút không ngờ muội muội lại thật sự để ở trong lòng. Muội muội lựa chọn rất tốt, A Liêu nhất định sẽ thích."

Sau khi quay trở về phòng Chân Văn Quân nhìn món đồ chơi này mà nghĩ mãi không ra, suy nghĩ xem phải làm thế nào để liên lạc với Tạ gia lại còn phải làm thế nào để thoát khỏi tai mắt của Vệ Đình Húc, lửa than đã tắt tay chân lạnh như băng nàng cũng hoàn toàn không biết. Bóng đêm thâm trầm, Chân Văn Quân đứng dậy căng duỗi thắt lưng một chút, trong lúc nhất thời nghĩ không ra được chiêu gì tốt, hơn nữa tùy tiện hành động đả thảo kinh xà ngược lại là không ổn. Ngồi xuống ăn sạch sẽ phần điểm tâm mà Linh Bích trước đó đã đưa tới, nàng dự định đi đến bể suối nước nóng tắm rửa một chút sau đó ấm áp dễ chịu mà đi ngủ, ngày mai sẽ lại cùng Linh Bích đọ sức.

Cầm theo bộ y phục mà Vệ Đình Húc đã chuẩn bị cho nàng đi đến suối nước nóng ở hậu viện, đặt y phục ở bên cạnh bể, trong khoảnh khắc ngâm mình vào trong suối nước nóng da thịt đều giống như tan chảy ở trong đó, thoải mái đến toàn thân run rẩy.

Ánh trăng đêm nay đặc biệt sáng ngời, Chân Văn Quân bơi qua bơi lại trong bể nước tâm tình vẫn còn rất vui sướng. Khi ngẩng đầu nhìn thấy ánh trăng lại nhớ tới a mẫu, sự vui sướng này bỗng chốc bị bao phủ bởi một tầng cảm giác tội lỗi.

Khi Chân Văn Quân tắm rửa xong định bước lên bờ, bỗng nhiên nghe thấy ở bên ngoài hàng rào tre có tiếng bước chân. Nàng kinh ngạc quay đầu lại, trong làn hơi nóng mờ mịt nhìn thấy Tiểu Hoa ôm Vệ Đình Húc đi tới.

"Này. . . . . . Không biết tỷ tỷ muốn tới đây tắm, ta bây giờ đi đây." Chân Văn Quân che đậy hai gò núi nhỏ ở trước ngực, dưới chân vẫy đạp muốn bơi về phía y phục đặt ở trên bờ.

Tiểu Hoa mang Vệ Đình Húc đến bên cạnh bể ngồi xuống, cởi áo choàng của nàng ra xếp lại gọn gàng, rồi rời đi.

Vệ Đình Húc một thân y phục tơ lụa bán trong suốt, hơi nước rất nhanh liền dính trên váy dài, váy dài dán vào ngọc thể lả lướt của nàng, phác họa ra hình dáng thân thể nàng.

Chân Văn Quân không dám liếc mắt nhìn, giơ tay muốn cầm lấy y phục, dự tính leo lên bờ rồi bước đi.

Y phục còn chưa kịp đụng đến, mu bàn tay lại chạm đến một vệt ấm áp.

Vệ Đình Húc cầm tay nàng.

Này. . . . . .

Chân Văn Quân tuyệt đối không nghĩ tới Vệ Đình Húc sẽ nói như vậy:

"Văn Quân muội muội trước kia luôn quấn quít lấy ta muốn cùng ta tắm rửa, sao chỉ mới qua vài năm lại ngượng ngùng như vậy rồi?"
Chương trước Chương tiếp
Loading...