Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 49: Trí mệnh đích thí nghiệm



"Kỳ quái, huyền thanh khí mãnh liệt như thế lại phát ra từ cái hộp đá này, nhưng ngọc khuê màu đen này lại không có một chút linh khí nào, chỉ cảm giác thấy đầu thú này hết sức hung ác," Đặng Thiền Ngọc nhìn hồi lâu cũng không thấy được lai lịch của món đồ này, "Nếu ngọc khuê màu đen này ở trong hộp đá, chắc là bảo bối quý trọng…"

Vừa nói, Đặng Thiền Ngọc vừa nhìn cái ngọc khuê màu đen trên cổ hắn, vừa nói: "Hai món đồ này ắt hẳn là bảo vật không tầm thường, có thê vô tình tìm được, bình thường thì cũng không nên lộ ra ngoài, nếu không với thực lực hiện nay của ngươi, không chỉ không cách nào giữ được bảo vật, mà còn sợ gặp họa sát thân".

Trương Tử Tinh lần đầu tiên thấy Đặng Thiền Ngọc dùng giọng điệu trịnh trọng như thế, biết nàng nói có lý, nhanh chóng cất ngọc khuê màu đen này vào trong người, đáp: "Đa tạ tiểu thư nhắc nhở, ta tự sẽ để ý tới. Lần này được bảo vật cũng có công lao của tiểu thư, ngọc khuê này ta có chút thích thú, không bằng đưa cái hộp đá có huyền thanh khí cho cô được không?"

Đặng Thiền Ngọc lắc đầu, lộ ra nụ cười động lòng người hiếm thấy: "Tiểu tặc, đừng nghĩ Đặng Thiền Ngọc ta thật sự là hạng người có lòng tham, lúc trước ta nhận của ngươi rất nhiều đá thủy tinh, đã nhận của ngươi một nhân tình rất lớn, còn chưa báo đáp, làm sao có thể được nước lấn tới? Huống hồ cái này là do cơ duyên của ngươi, ta cũng không có phúc mà hưởng".

Trương Tử Tinh ngầm vuốt cằm, Đặng Thiền Ngọc này bình thường tuy bát nháo, nhưng cũng có không ít phẩm chất tốt đẹp, cũng không phải là hạng con gái điêu ngoa chỉ ỷ vào sắc đẹp, lập tức mở miệng nói: "Thù lao vừa nói chỉ là đùa thôi, mọi người đều là bằng hữu, cần gì phải so đo mấy vật ngoài thân này?"

Đặng Thiền Ngọc cặp mắt sáng ngời, đột nhiên ánh mắt lại trở nên giảo hoạt: "Tiểu tặc, đây là ngươi nói đó, không thể phản lời! Vậy ngày mai cho ta thêm mấy trăm viên thủy tinh nữa đi…"

"Mấy trăm viên? Cô nghĩ là cơm ăn sao! Coi như vừa rồi ta chưa nói gì!" Trương Tử Tinh từ mắt nhìn cô gái, đem cái hộp đá thu vào túi pháp bảo.

Thanh nhi thấy hai người nói có vẻ thân mật, bản thân mình về phương diện đạo thuật pháp bảo hoàn toàn không biết gì, phảng phất như người ngoài, trong lòng đột nhiên không khỏi xuất hiện một sự ghen tuông khó hiểu, hồi lâu mới nhớ ra nói một câu: "Tiên sinh việc đã xong, cũng nên nhanh chóng xóa hết dấu vết đi, để tránh nảy sinh việc ngoài ý muốn".

Trương Tử Tinh gật đầu đồng ý, lệnh cho ngũ quái nhanh chóng lấp cái hố lại, sau đó đưa bọn họ tạm thời thu vào trong Tụ lôi bình, rồi báo cho Tống dị nhân yêu vật đã bị thu phục, từ nay về sau cứ yên tâm mà xây nhà cửa. Tống dị nhân cảm kích vô cùng, xuất ra vàng bạc tài vật trả công, Trương Tử Tinh lại kiên quyết không nhận, dẫn theo Đặng Thiền Ngọc và Thanh nhi phiêu nhiên mà rời đi.

Song, ba người đều không nghĩ tới chính là, lo lắng lúc trước của Đặng Thiền Ngọc vô tình đã biến thành sự thật.

Xa xa phía sau bọn họ, một đám sương như một làn khói nhẹ đang không nhanh không chậm theo sát phía sau, trong đám sương nổi lên hai đạo tinh quang, giống như laàmột cặp mắt. Đám sương này tu vi cao thâm, cũng không phải bị Dẫn yêu phù ảnh hưởng, mà là bị hào quang kia làm kinh động, một đường theo dõi mà đến đây.

Trên đường Đặng Thiền Ngọc nhịn không được hỏi: "Tiểu tặc, vừa rồi ngươi sử dụng Ngũ lôi phù nọ uy lực thật kinh người, cơ hồso với sư tôn ta luyện chế cũng không sai biệt mấy, đến tột cùng là vị cao nhân nào tặng cho vậy?"

Trương Tử Tinh cố ý hỏi lại: "Thiền Ngọc tiểu thư vì sao lại xác nhận không phải do tại hạ chế ra mà là do người khác tặng cho?"

"Chỉ bằng tiểu tặc nhà ngươi? Chưa đủ khả năng!" Đặng Thiền Ngọc lộ ra ánh mắt khinh thường: "Ngươi có lẽ có chút tài, nhưng đạo pháp thật cực kỳ thấp kém, ngay cả bổn mạng nguyên hồn cũng không hiểu, căn bản không có khả năng chế xuất ra phù chú có uy lực như thế! Nhưng thật ra vận khí của ngươi xem như cao nhân nhất đẳng, lại được hai món bảo vật như vậy".

Trương Tử Tinh biết da trâu đã bị phá, cười lên vài tiếng, thừa dịp hỏi thăm lai lịch sư phụ của nàng, thế nhưng Đặng Thiền Ngọc vẫn không nói, Trương Tử Tinh đột nhiên chau mày, hướng ra rừng cây ở phía sau nhìn thoáng qua, nhưng lại không phát hiện cái gì dị thường.

"Tiểu tặc, làm sao vậy?"

"Ta luôn cảm giác có cái gì đi theo chúng ta, có thể là ảo giác" Trương Tử Tinh thuận miệng đáp, lại không bhiểu lúc này đây lại có ảo giác. :

Đặng Thiền Ngọc quay đầu lại quan sát một hồi, cũng không thấy gì liền nói: "Đừng có giả thần giả quỷ nữa hãy mau lên đường. Hôm nay đã không còn sớm, bổn tiểu thư còn muốn cùng tỷ tỷ đi mua vải nữa, nếu chậm trễ, ngươi phải chịu trách nhiệm, tỷ tỷ, người nói đi?"

Thanh nhi tâm không ở đây chỉ gật đầu, từ khi biết được Trương Tử Tinh đã có vợ, dọc theo đường đi nàng có vẻ tâm sự trầm trọng, tựa hồ bản thân đã lâm vào một tình cảnh đáng xấu hổ nào đó, Trương Tử Tinh biết tâm tình của nàng có vấn đề, cố tình muốn phá vỡ sự trầm muộn nhưng lại tìm không được từ thích hợp để nói, nên vài lần muốn nói lại thôi.

Ba người nhanh chóng một đường đến thẳng cửa Nam, ở không trung mây đen đã phủ kín, mơ hồ truyền đến tiếng sấm, tựa hồ sắp mưa to rồi.

Nghe được tiếng sấm, Trương Tử Tinh nhất thời suy nghĩ đến một việc rất quan trọng, lập tức rùng mình một cái, cũng bất chấp chuyện gì nói với Thanh nhi: "Ta hiện tại có chuyện quan trọng cần phải đi ngay, việc này hung hiểm rất lớn, nhưng lại quan hệ đến số mệnh của ta, phải làm một mình. Chuyện của chúng ta cũng cần phải làm rõ ràng, nếu ta may mắn không chết mà qua được cửa ải này, nhất định sẽ cho nàng một công đạo!"

Nói xong, hướng tới Đặng Thiền Ngọc chắp tay chào, rồi lập tức giục ngựa vọt đi.

Thanh nhi nghe thấy hắn nói chuyến này là hung hiểm liên quan đến sinh tử, chấn động toàn thân, sau một hồi suy tư, cũng chỉ là một câu "Cẩn thận" thoát ra khỏi miệng, Trương Tử Tinh đã giục ngưa đi xa. Đám sương nọ vốn muốn nhân cơ hội xuống tay, chợt thấy mục tiêu gia tốc, một mình rời đi, tâm trạng chợt động, cũng hóa thành một đạo gió mát theo sát phía sau.

"Đến tột cùng là chuyện gì, lại làm cho hắn có thể nói những lời như vậy?" Thanh nhi nhớ tới Trương Tử Tinh vừa rồi phảng phất như là di ngôn, trong lòng hết sức kinh hãi, không thể bảo trì sự tỉnh táo như thường ngày, chỉ cảm thấy trong lòng loạn lên.

Đặng Thiền Ngọc đưa mắt nhìn theo Trương Tử Tinh biến mất trong tầm mắt, trong đôi mắt đẹp hiện ra một tia kỳ quang, thì thầm nói: "Ta [ũng không biết, bất quá ta thấy tiểu tặc này mạng rất lớn, hẳn là có thể chuyển hung thành cát…"

Trương Tử Tinh giục ngựa chạy như điên, tâm tình hết sức kích động, trong lòng chỉ có một suy nghĩ - lúc này sấm gió đại động, đúng là thời cơ tốt nhất phóng thích siêu não!

Hắn vội vã đi tới phòng thí nghiệm cấm địa, đem dụng cụ đã chuẩn bị đã lâu đẩy ra ngoài, các dụng cụ này là do quặng khai thác tại Đông Di dung hợp với lại kim loại do hắn đặc chế mà thành, sức chịu nhiệt so với đồng cao hơn rất nhiều, có thể xem như đại biểu cho kỹ thuật hợp kim tối cao của thời đại này. Nó được nối với một trụ đồng cao mấy chục thước ở bên ngoài, trụ này là trụ thu lôi bình thường, nhưng mục đích của nó không phải là dẫn lôi nhập đất, mà là thông qua máy móc mà dẫn vào tụ điện. Trước kia phần yếu nhất chính là chỗ tụ điện này, mà hiện tại đã có Tụ lôi bình của Vân Tiêu, khả năng thành công cũng tăng thêm không ít.

Trương Tử Tinh đem Ngũ lộ thần từ trong Tụ lôi bình thả ra, để cho bọn họ tự tản đi, khỏi bị ảnh hưởng bởi thiên lôi. Lúc này mưa to gió lớn, lôi điện đã xuất hiện, Trương Tử Tinh sau khi nối Tụ lôi bình vào, đeo cái bao tay đặc chế vào nối với dụng cụ. Nguyên lý của dụng cụ này chính là thông qua trụ thu lôi dẫn lôi điện vào bộ tụ điện, từ bộ tụ điện này thông qua mười mấy bộ điện trở tự chế, đưa vào trong cơ thể của Trương Tử Tinh. Bởi vì vật liệu và công nghệ có hạn, mặc dù có tính toán của siêu não, dung dịch điện trở này cũng chỉ có thể giảm đi sự nguy hiểm của dòng điện ở một trình độ nhất định mà thôi, cũng không thể hoàn toàn bảo đảm sự an toàn tính mạng của hắn.

Hắn đối với thí nghiệm này đã thất bại rất nhiều lần, có khi thậm chí bị điện giật hồi lâu mới khôi phục lại được, nếu là người thường mà gặp loại tình huống này, chỉ sợ đã bỏ đi rồi. Nhưng Trương Tử Tinh vốn chính là một nhà khoa học trác tuyệt, các thí nghiệm còn nguy hiểm hơn cũng đã làm, cũng đã gặp vô số lần thất bại, nhưng thủy chung không có nửa đường mà bỏ cuộc, khi đó còn không bỏ đi, hiện tại sẽ càng không.

Có lẽ là thiên ý trêu người, bình thường không cần chỉ một lát là trụ thu lôi đã dẫn được điện xuống, nhưng hôm nay không hiểu tại sao, sấm chớp hồi lâu, mà vẫn không trúng vào trụ thu lôi, Trương Tử Tinh đợi hồi lâu, như con gà dưới mưa, gió lạnh thổi qua, lạnh thấu xương, nếu không có Chân vũ linh quyết hộ thân, chỉ sợ đã nhiễm bệnh.

Mà cơn gió nọ lại phục hồi thành một đám sương, ở xa xa nhìn tất cả sự việc phát sinh.

Mắt thấy mưa gió dần dần yếu bớt, lôi điện cũng thưa thớt không ít, Trương Tử Tinh trong lòng lo lắng, lấy trong lòng ra "Thiên Cức", bỏ phong ấn phù chú, hướng lên trời mà phóng đi. "Thiên Cức" hóa thành một đám kim quang, tỏa ra tạo thành một đám bụi vàng nhập vào trong đám mây.

Đám bụi vàng vừa nhập vào trong mây, đột nhiên dị tượng sản sinh, mây đen chung quanh lại khẩn trương hóa vàng, bắt đầu tụ tập lại ở giữa bầu trời, mấy đạo ẩn chí điện xà hiện lên giữa đám mây, đột nhiên hóa thành màu vàng, từng trận tiếng sét đánh đinh tai nhức óc, uy danh làm cho người ta sợ hãi.

Tia chớp màu vàng này cực kỳ lợi hại, tụ tập lại một chỗ mà đánh xuống mặt đất. Trương Tử Tinh nhìn lôi điện như vậy đánh xuống mặt đất, tạo thành một cái hố lớn, cát đá tán loạn cxung bị hóa thành từng khối thủy tinh, không khỏi trong lòng hoảng sợ. Không nghĩ uy lực của Thiên Cức lại lớn như thế, có thể đưa tới lôi điện đáng sợ như vậy.

Không để hắn suy nghĩ nhiều, lôi điện màu vàng nọ liên tiếp đánh xuống, trên mặt đất xuất hiện nhiều cái hố, trong mưa gió tràn ngập mùi khét lẹt.

"Tỉnh táo, nhất định phải bảo trì sự tỉnh táo" Trương Tử Tinh hết sức khẩn trương, theo thói quen tự ám thị cho bản thân mình.

Lôi điện thanh thế kinh người này cũng làm cho đám sương ở xa xa giật mình không ít - người này chỉ khơi khơi tu vi Kim Đan kỳ, cũng dám dẫn thiên lôi đáng sợ như thế để "tu luyện", quả thực không khác gì tự sát, cho dù là tiên nhân cũng không dám như thế. Chẳng lẻ bản thân mình nhìn nhầm, đây là một người tu luyện thực lực siêu phàm? Nếu thật là như thế, có muốn cướp lấy bảo vật phát hào quang nọ chỉ sợ là hết sức khó khăn…

Ngay lúc đám sương này trong lòng có ý thối lui, chỉ thấy một luồng lôi điện màu vàng đáh thẳng vào trụ thu lôi, dòng điện màu vàng này có năng lượng kinh người, trong nháy mắt đã vượt quá sự chịu đựng của dụng cụ, mớ điện trở vốn chất lượng đã không cao đã bị nung tới mức chảy ra thành chất lỏng.

"Không hay!" Trương Tử Tinh không ngờ lôi điện lại có uy lực đến như vậy, vượt xa dự tính, vừa ý thức được không ổn, thân thể run lên, đã bị tia sét kia không hề trở ngại đánh thẳng vào trong người, ngay cả đau đớn cũng không kịp cảm giác được mà cứ thế mất đi tri giác.
Chương trước Chương tiếp
Loading...