Ngân Hà Rơi Xuống

Chương 13: Em Thích Anh



"Đại ca, đại ca? Gần nửa tiếng rồi, khi nào thang máy của chúng ta mới sửa xong?"

Ở bên trong thang máy của tầng 1 tòa nhà, một người đàn ông mập mập nhưng nhanh nhẹn đang vội vàng đi vòng quanh nhân viên sửa chữa thang máy.

Cậu ta một bên lau mồ hôi thúc giục một bên cúi đầu nhìn điện thoại, sợ bỏ lỡ tin tức của người nào đó chưa kịp ngăn lại đã chạy vào cầu thang thoát hiểm.

Đại ca sửa thang máy rất khó chịu vì bị thúc giục, giơ nón bảo hộ lên và quay đầu lại: "Tôi nói sao thanh niên các cậu dông dài quá vậy, cậu thúc giục tôi được cái gì? Không tốt chính là không tốt, vỏ bọc máy móc này đều đã mở ra, không thể vận hành nếu không có điều chỉnh lỗi, bằng không vạn nhất xảy ra sự cố, là cậu hay là tôi chịu trách nhiệm?"

"Đại ca, em không phải thúc giục anh, chủ yếu là bạn của em còn bị mắc kẹt ở trên lầu. Anh nhìn xem đã hơn nửa đêm rồi, còn không biết trì hoãn đến bao lâu, em là đang gấp lắm?"

"Vậy thì chẳng phải lúc đó tôi đã nói với cậu rồi sao, để bạn học của cậu tự đi xuống, chỉ có 19 tầng, còn trẻ như vậy, làm sao có thể mệt chết được?"

"Không phải, bạn học đó chân không tốt lắm, cô ấy bị thương."

"Vậy thì chờ!"

Đại ca sửa thang máy lấy dụng cụ từ trong hòm ra ném bùm một cái, âm thanh vang dội.

Đối phương trừng lớn mắt nhìn về phía Thẩm Bằng Vũ hiển nhiên biểu lộ rằng "Còn muốn thúc giục tôi nữa, tôi sẽ đánh cậu vào khe nứt trên mặt đất."

Thẩm Bằng Vũ không còn cách nào khác ngoài việc nuốt những lời khác vào lại, đang suy nghĩ xem có nên chuẩn bị thức khuya ở tầng dưới tối nay không.

Cậu còn chưa kịp nghĩ xong, bên ngoài thang máy đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập: "Thưa anh?"

Thẩm Bằng Vũ quay đầu lại. Thấy đó là nhân viên bảo an đang trực trong tòa nhà, cậu chỉ vào mình: "Gọi tôi hả?"

"Vâng, người bạn say rượu của anh vừa tỉnh, cực khổ anh đi qua nhìn một chút."

"Tỉnh? Say thành bộ dạng như quỷ kia còn có thể tỉnh?" Thẩm Bằng Vũ nghi hoặc cùng ra ngoài.

Bảo an cười khổ.

Thẩm Bằng Vũ đi theo sau nhân viên bảo an của tòa nhà và bước ra khỏi thang máy.

Còn chưa đi hết hành lang, cậu nghe thấy một giọng hát to và rõ ràng phát ra từ tiền sảnh——

"Lại đây, uống đi nào ~~~

Không say không ngừng ~~~

Buồn tình buồn chuyện à ~~~

Đừng để trong lòng ~~~

Để trong lòng!!!"

Âm thanh như ma quỷ rót vào tai, Thẩm Bằng Vũ vội vàng không kịp chuẩn bị giật mình cái, kém chút đụng vào góc tường chỗ hành lang.

"Bài hát này còn có thể hát vậy sao?" Thẩm Bằng Vũ không thể tin quay đầu hỏi.

Bảo an vẻ mặt nhăn nhó: "Thưa anh, đây không phải trọng điểm."

"À à, thật xin lỗi, đã làm ảnh hưởng mọi người." Thẩm Bằng Vũ vội vàng nói xin lỗi, gấp rút chạy về phía bên kia.

"......"

Cuối cùng, với sự nỗ lực chung của hai nhân viên bảo an, Thẩm Bằng Vũ cuối cùng cũng kéo xuống được con ma men đang nhảy múa trên ghế sofa trong sảnh, gắt gao nhấn chặt trên ghế.

May mắn thay, lúc này đã gần nửa đêm, và không có ai khác trong sảnh của tòa nhà ngoại trừ các nhân viên bảo vệ đang làm nhiệm vụ, Thẩm Bằng Vũ đã dành thời gian đưa điếu thuốc cho hai nhân viên bảo vệ đồng thời xin lỗi: "Thực sự xin lỗi, chờ thang máy sửa xong, bạn của tôi mang cô gái nhỏ bị rớt lại phía sau đến chúng tôi lập tức đi ngay. Xin lỗi, đã quấy rầy mọi người làm việc."

"Không quan trọng, đây là tính chất công việc của chúng tôi mà ai cũng có thể thấy được." Bảo an dừng lại một chút, cười khan nói "Bất quá người anh em của anh, ca hát cũng thực là, ừm, rất có cá tính."

Đại ca bảo an vừa nói xong, tựa ở trên người Thẩm mập mạp, yên tĩnh chưa được mấy giây con ma men dường như lại bị ấn vào công tắc yêu cầu bài hát——

"Đời người ngắn ngủi mấy mùa thu ~~~

Không say không ngừng ~~~

Người đẹp phương Đông của tôi à ~~~"

"Đòi mạng mà." Đầu Thẩm Bằng Vũ to như cái đấu nghĩ muốn ấn giữ con ma men "Đại ca à, anh có thể hay không yên tĩnh một lát, trở về lại hát tiếp?"

Con ma men vỗ cổ một cái, cao giọng thêm mười decibel, hùng hổ vung tay về phía trước: "Người đẹp phương Đông của tôi!! Người đẹp ơi!!"

"Người đẹp cái đầu cậu! Cái giọng quỷ khóc sói tru này của cậu, gọi không được người đẹp, chỉ có thể gọi quỷ đến!"

Thẩm Bằng Vũ tức giận lao về phía trước, cố gắng trấn áp "giọng hát" cùng cánh tay vung vẩy lung tung của đối phương.

Bên này đang đánh nhau kịch liệt trên ghế sô pha, đột nhiên Thẩm Bằng Vũ nghe thấy một giọng cười lười biếng từ sau đầu.

"Hơn nửa đêm, không kìm lòng được thì đi mướn phòng. Chơi ở đây không thích hợp với trẻ em, có suy nghĩ hay không đến thể xác và tinh thần khỏe mạnh của bạn nhỏ?"

"......"

Thẩm Bằng Vũ cố gắng dành thời gian để quay đầu lại: "Anh Tứ, anh làm sao đã xuống tới trước rồi?" Cậu ta mới quay được nửa đường, lại bị con ma men kéo lại "Anh đừng có châm chọc nữa, lại nói nơi này làm gì có cái gì bạn —— nhỏ, nhỏ, nhỏ?"

Cuối câu là giọng nói ngắt quãng hoảng sợ của Thẩm mập mạp.

Không vì lý do nào khác ——

Giang Tứ đi ra khỏi cầu thang thoát hiểm như thể đang đi dạo, trên tay anh đang ôm lấy đôi chân cân đối, trên cổ thì được cánh tay mảnh khảnh ôm lấy, hai mắt nhắm nghiền trên gương mặt trắng như trứng gà bóc của cô gái đang tựa trên vai Giang Tứ, mà anh không nhanh không chậm đi ngang qua ghế sofa dài.

Thật đúng là đang cõng một "bạn nhỏ".

Thẩm Bằng Vũ trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm, anh ta thậm chí còn không thèm ngăn con ma men ở dưới mình đang vung tay về phía Giang Tứ và hét lên "Tôi là người đẹp phương Đông".

Giang Tứ dừng lại trước ghế sô pha, nhấc đôi chân thon dài lên, đá hai đống trên ghế sofa: "Nhường chỗ."

"Hả? À, à, à."

Thẩm Bằng Vũ lộn nhào xuống ghế sofa, thuận tiện đem con ma men kia cùng một chỗ kéo xuống.

Có lẽ là bị đôi mắt đen khẽ mỉm cười của người nào đó dọa sợ, con ma men làm ầm ĩ nửa ngày cũng đã an phận, tò mò nhìn chằm chằm hai "sinh vật" chồng chéo trước mặt.

Giang Tứ quay người, đôi chân dài khuỵu xuống, anh đặt cô gái nằm ngửa trên chiếc ghế sofa êm ái.

Cô gái không nhúc nhích, mặc cho anh loay hoay, liền nhẹ nhàng dựa trên sofa. Hàng mi đen thanh mảnh khép chặt, nhẹ nhàng che đi mi mắt nông. Giống như là đã ngủ, yên tĩnh lại yếu ớt.

Thẩm Bằng Vũ chăm chú nhìn đến mắt không chớp.

Giang Tứ thẳng người, nhận thấy điều gì đó, anh khẽ đảo mắt sang một bên: "Nhìn cái gì?"

"Làm sao cảm giác đàn em trông khác với ảnh chụp, người thật này rõ ràng là......" Thẩm Bằng Vũ vô ý thức nói thầm ra lời trong lòng, với khát vọng sống sót, cậu ta lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực "Không có, chính là nhìn xem cây hoa nhỏ Đại học S mà An Kiều chúng ta sản xuất, tuyệt không nửa điểm mơ ước! Tớ thề!"

"Không cần. Cậu tùy tiện mơ ước."

"Hả?" Thẩm Bằng Vũ chấn kinh quay đầu.

Giang Tứ khịt mũi cười nói: "Người ta lại chướng mắt cậu."

Thẩm Bằng Vũ buồn bực đến đỏ cả mặt: "Anh Tứ, cậu, cậu, cậu không thể như thế mà sỉ nhục tớ, tuy rằng giữa cậu và tớ quả thật có một khoảng cách rất lớn, nhưng cũng không phải như vậy ——"

"Giống nhau, em ấy cũng chướng mắt tôi." Giang Tứ lên tiếng cắt đứt.

"??"

Dưới sự nghi ngờ của Thẩm Bằng Vũ "Điều này không có khả năng tồn tại", Giang Tứ không để ý tới, mà quay sang bên cạnh, kiểm tra cô gái đang nép mình trên ghế sofa trong hai giây.

Trong nháy mắt yên lặng, đôi mi mỏng của cô gái khẽ run.

Giang Tứ cụp mắt xuống và cười nhẹ. Anh cúi người từ chiếc áo khác của Thẩm Bằng Vũ lấy ra một điếu thuốc.

Thẩm Bằng Vũ quay lại thăm dò quan sát: "Anh Tứ, em ấy đây là đã ngủ?"

"Giả vờ." Giang Tứ thản nhiên nhặt điếu thuốc lên và đặt nó giữa môi.

"?" Thẩm Bằng Vũ lắc lắc bàn tay mập mạp của cậu ta, quay đầu lại: "Sao có thể, đàn em này thoạt nhìn là học sinh ngoan không nói dối, ngoan ngoãn ít nói, làm sao có thể giả bộ ngủ được??"

Dưới ánh mắt ngay ngốc của Thẩm Bằng Vũ, Tống Vãn Chi ngồi thẳng dậy khỏi ghế sô pha với đôi gò má đỏ ửng.

Giang Tứ lười biếng chống lấy đôi chân dài, cụp mắt nhìn cô, thấy thế, anh chỉ nhấm nháp điếu thuốc, cười không rõ ràng.

Cô gái dưới mí mắt có lẽ cảm thấy mình đã phạm sai lầm, hai tay khoanh trước đầu gối, đầu ngón tay thon dài căng thẳng rủ xuống, móng tay trắng bệch xoắn xuýt.

Sau khi giằng co như vậy trong vài giây, cô cúi đầu và nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn...... Thật xin lỗi."

Thẩm Bằng Vũ đột nhiên tỉnh táo lại vào giây phút này, kinh ngạc suýt nữa nhảy dựng lên: "Cmn, thật sự là giả vờ ngủ!"

"Cái đó thì tính là gì." Giang Tứ khẽ liếm qua đầu thuốc, điếu thuốc giữa môi anh nhẹ nhàng lên xuống, muốn rơi cũng không xong, mà anh cúi đầu cười nhếch môi "Giả vờ không biết, giả vờ như không thấy, nói dối, tránh người, nghe trộm. Bạn nhỏ ngày nay, có gì không làm được?"

"......"

Tống Vãn Chi càng cúi đầu và đỏ mặt hơn.

Bây giờ cô có lý do nghi ngờ là Giang Tứ đưa cô xuống để tính tổng nợ, nhưng đó cũng là cõng cô xuống mười mấy tầng lầu, cô muốn trốn anh cũng không thoát được.

Giang Tứ như nhìn thấu suy nghĩ của cô, chậm rãi bổ sung: "À, còn có hơn mười mấy tầng, một đường giả vờ ngủ."

"?" Biểu cảm Thẩm Bằng Vũ như bị sét đánh, cứng đờ quay đầu lại "Cậu thật sự cõng em ấy từ trên lầu xuống?"

"Ừm." Giang Tứ thuận miệng trả lời.

Thẩm Bằng Vũ ngây ngốc: "Nhưng không phải bạn của cô bạn gái cũ của cậu lần đó chơi đùa muốn cậu cõng một chút cậu không cõng mới ——"

Chia tay sao?

Ba từ cuối cùng chết trong mắt người đàn ông đang ngậm điếu thuốc trên miệng lười biếng liếc nhìn.

Thẩm Bằng Vũ nuốt ngụm nước bọt, xoay chuyển chủ đề, cậu ta giơ hai tay lên, bộ dạng như sắp khóc: "Anh Tứ, nếu có một ngày tớ cũng bị thương ở chân, cậu có thể cõng tớ xuống mười tầng lầu không?"

Giang Tứ liếc xéo cậu ta, cười nửa miệng, giọng khàn khàn: "Cậu không biết cân nặng của mình sao?"

"......"

Thẩm Bằng Vũ đau lòng rơi lệ.

Với sự phối hợp biểu diễn của tên dở hơi Thẩm mập mạp cùng con ma men bất tỉnh không biết tên, khoảng cách ngắn mấy chục mét từ bên trong tòa nhà ra bên ngoài cũng dị thường "đặc sắc".

Xe của Giang Tứ đỗ trước tòa nhà.

Người đàn ông đi chậm nhất với đôi chân dài lười biếng, sớm trước mấy mét rút ​​chìa khóa xe rồi mở khóa xe từ xa.

Mãi cho đến vài bước cuối cùng, anh mới thong thả lướt qua Tống Vãn Chi, mở cửa sau cho Thẩm mập mập đang khó khăn dìu lấy con ma men: "Nếu cậu ta nôn trên xe tôi, hai người đêm nay liền cùng một chỗ ngủ ven đường."

Thẩm Bằng Vũ vẻ mặt cầu xin: "Cậu không tội tớ sao, anh Tứ."

Giang Tứ híp mắt, nghiêng người ở trước xe nhìn lại, cười nửa miệng: "Vậy hôm nay muốn cùng tôi tính tội sao?"

"......"

Thẩm Bằng Vũ rụt cổ lại, lập tức giả vờ như không nghe thấy gì, vặn thân hình tròn trịa mềm dẻo của mình chuẩn bị khom người vào trong xe.

Còn chui chưa được một nửa.

Con ma men bị đẩy vô xe trước đột nhiên thò đầu ra khỏi xe, nhe răng nhếch mép cười: "Này, đây không phải là anh Tứ sao?"

Tay châm thuốc của Giang Tứ dừng lại, bật lửa buông thõng xuống, anh lười biếng quay đầu nhìn lại.

Con ma men ngu ngốc ngửa cổ, nghiêng đầu nhìn Tống Vãn Chi vừa mới dừng ở bên cạnh: "A, anh Tứ, cậu lại đổi bạn gái sao?"

"......"

"A, tỏ tình với cậu lúc nào vậy, sao tớ lại không biết?"

"......"

"A, hình như không phải mẫu người trước đây cậu thích, phải không?"

"......"

"A ——"

Thẩm Bằng Vũ nhào tới một tay bịt, một tay nhét lại vào trong xe: "ĐMM, đừng tò mò, cha ruột cậu tới cũng không cứu được câu đâu!"

"Phanh."

Cửa xe đóng lại.

Con phố dài của thành phố P được thắp sáng bởi ánh đèn mê hoặc, dù ban ngày ồn ào đến đâu thì ban đêm cũng vắng vẻ.

Tống Vãn Chi hơi rụt cổ, dừng lại dưới ngọn đèn ven đường.

Gió lặng.

Nhịp tim đang đánh trống reo hò cũng an tĩnh. Thậm chí trở nên có chút chậm chạp, vướng víu, sau đó như bị một cây kim nhỏ khẽ chọc vào, cũng không đau, chỉ là cây kim có lẽ thấm qua nước chanh, ý lạnh xuyên xấu tận xương nổi lên chua xót.

Giống như chợt tỉnh giấc mộng, không thể cam lòng lại không thể không cam lòng mà buồn vô cớ.

Nằm mơ thì không cần trả giá.

Trả giá đều sau khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ.

Giang Tứ cất bật lửa đi, quay đầu nhìn lại: "Không lên xe?"

Tống Vãn Chi lông mi khẽ run, nâng lên: "Em có thể tự mình đi xe buýt trở về trường học."

Giang Tứ cắn điếu thuốc, nhìn chằm chằm cô hai giây, cười lạnh nói: "Bị nhắc nhở nhớ tới nhiều bạn gái trước của tôi, sợ tôi cũng gây tai họa cho em sao?"

"Không phải."

"Vậy là em sợ tôi, vẫn là chán ghét tôi."

"......"

Đều không phải.

Em thích anh.

Tống Vãn Chi nhẹ nói dưới đáy lòng.

Em đem bọn nó ẩn giấu rất lâu rất lâu, giấu ở mỗi một nơi hẻo lánh trong thân thể em. Không dám nhìn, không dám nghe, không dám nói, không dám quên.

Sợ anh phát hiện, sợ nó tràn ra ngoài. Sợ không giấu được, sợ niềm vui trống rỗng.

"Quên đi." Có người cụp mắt, xùy một tiếng giễu cợt trong màn đêm lạnh lẽo "Tùy em."

"......"

Lông mi Tống Vãn Chi khẽ động.

Người kia đứng thẳng người, lấy điếu thuốc ra khỏi môi.

Anh không nhìn lại cô, đi vòng qua xe và ngồi vào ghế lái. Mấy giây sau nhấn cần ga một cái, đạp ga, chiếc Coupe gầm lên và lao vào màn đêm yên tĩnh cuối hè.

Tống Vãn Chi đứng tại chỗ.

Cô nhìn lặng lẽ nhưng cố chấp nhìn chằm chằm vào mắt cá chân của mình, cảm nhận được cơn đau của nó và những nơi khác còn đau hơn nó.

Sau đó cô gái quay người, bước chân khập khiễng chậm chạp đi về phía trạm xe buýt.

Cũng may cách đó không xa, ước chừng một hai dặm, đường rộng rãi yên tĩnh, đèn đường cùng camera chiếu sáng như ban ngày, trên đường dường như không có một bóng người; Cũng may đây là thành phố P, không giống như huyện thành nhỏ nơi cô sống bảy tám giò liền không có xe buýt, nơi này trước 12 giờ sẽ còn một chuyến xe cuối cùng, cô có thể bắt được, nửa giờ sau sẽ dừng lại ở ngoài cổng Đại học S, sau đó một mình đi xuyên qua sân trường yên tĩnh vắng vẻ, đi bộ trở lại tòa ký túc xá.

Tống Vãn Chi dừng lại, hơi ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm không sao, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cô chớp chớp đôi mắt cảm thấy chua chát.

Thành phố P lớn như vậy.

Cô nhớ nhà.

Trong một hoặc hai giây đó, điện thoại rung nhẹ.

Tống Vãn Chi run lên, cúi đầu cầm lấy, khi nhìn thấy chữ "Mẹ" trên màn hình, giống như một quả bóng nước bị một cây kim vô hình đâm thủng, cảm xúc hỗn loạn hòa thành nước mắt, tại đáy mắt cô, nó quay hai vòng dữ dội rồi rơi xuống màn hình.

Chữ được phóng đại đến mức biến dạng, và những giọt nước mắt bị khúc xạ như cầu vồng.

Tống Vãn Chi vừa đi vừa hít một hơi thật sâu, kìm nén cảm xúc nghẹn ngào, cho đến khi điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất có thể che giấu, cô mới nín thở trả lời điện thoại: "...Mẹ?"

"Chi Chi, con không sao chứ?" Giọng nói lo lắng của Lư Nhã vang lên từ phía bên kia điện thoại.

"Con, không sao." Giọng nói cô gái mềm mại có chút khàn "Sao vậy mẹ?"

"Không sao thì tốt, không sao thì tốt." Lu Ya thở ra một hơi "Mẹ gặp ác mộng, mơ thấy con ngã cầu thang. Mẹ sợ đến mức tỉnh dậy ngay lập tức."

"——"

Cổ họng Tống Vãn Chi nghẹn lại, như bị một ngụm bông chua xót chặn lại.

Cuộc gọi có một vài giây im lặng.

Lư Nhã hỏi: "Con bây giờ ở ký túc xá? Có phải là quấy rầy con đi ngủ?"

"...Không có, con còn chưa ngủ, giờ con ngủ ngay đây."

"Hả? Sao giọng con hơi khàn thế? Bị cảm à?"

"Có lẽ là một chút."

"Vậy ngày mai phải nhớ uống thuốc cảm!"

"Dạ, được."

Một chiếc xe máy với pô xe đã được cải tiến giống như một tiếng còi, xé tan sự im lặng và lao vút sang bên đường.

Lư Nhã nghe được nhưng cũng bị Tống Vãn Chi cẩn thận che giấu cho qua.

Lư Nhã đã từng khó ngủ sau khi thức dậy vào lúc nửa đêm, Tống Vãn Chi biết điều đó, do buổi sáng ngày mau không có tiết liền nói chuyện phiếm với bà ấy một lúc.

Bất tri bất giác cô ấy đã đến bến xe buýt và ngồi xuống một chiếc ghế dài lạnh băng.

"Đúng rồi Chi Chi, đứa cháu cạnh nhà bà ngoại con, Giang, Giang Tứ? Sau khi khai giảng con có đi tìm cậu ấy không?"

Tống Vãn Chi sững sờ vài giây, mới nhẹ giọng nói: "Có, con tìm rồi."

"Cậu ấy thế nào? Mẹ nghe bà của con nói rằng cậu ấy là một đứa trẻ ngoan, phải không?

"Dạ." Tống Vãn Chi thấp mi mắt, nhẹ giọng "Anh ấy, rất ôn nhu, đối với mọi người rất hòa thuận, rất khiêm tốn, cũng, lấy hay giúp đỡ mọi người, rất chiếu cố con......"

Lư Nhã vẫn dễ lừa như trước đây.

Nhưng với lương tâm cắn rứt, Tống Vãn Chi đã chủ động kết thúc cuộc gọi. Cô sợ nói thêm điều gì nữa, chuyến xe buýt cuối cùng sẽ đến, cô sẽ lộ tẩy.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tống Vãn Chi nhìn xuống lịch trình xe buýt của app bản đồ trên điện thoại.

Vẫn còn 2 phút trước khi chuyến xe buýt cuối cùng đến trạm......

"Brum ——"

Đột nhiên, tiếng động cơ gầm rú từ xa đến gần.

Vài giây trước khi Tống Vãn Chi kịp phản ứng, chiếc xe Coupe màu đen quen thuộc đã dừng lại trước mắt cô.

Sau đó, cửa kính xe được hạ xuống, ánh sáng và bóng tối bên trong xe khắc họa rõ ràng và sắc nét.

Người kia dựa vào ghế xe, nửa ống tay áo màu đen tùy ý xắn lên, cánh tay trắng nõn lạnh lẽo lười biếng chống trên tay lái, đôi mắt hoa đào cụp xuống, cặp lông mày mang đến cảm giác lạnh lùng sắc bén.

Giống như chỉ đi ngang qua, nhưng cũng giống như đến để đánh nhau.

Đều không phải.

"Nhớ kỹ số điện thoại di động của tôi, đến ký túc xá thì nhắn tin cho tôi." Giang Tứ không nâng mí mắt, ngữ khí lạnh lùng.

"Không cần..."

"Lại nói một chữ "Không", tôi liền xuống bế em lên xe."

Tống Vãn Chi: "......"

Thế là câu"Không cần làm phiền" kia được nuốt trở vào.

Cô cúi đầu lấy điện thoại di động ra, biểu thị đang nhớ lại.

Mười một số.

Như thể sợ làm cô bối rối, người đàn ông hiếm khi hạ giọng.

Cách anh dừng lại để báo số điện thoại di động của mình rất lạ, nó luôn là 4, 3, 4.

Tống Vãn Chi đã biết về nó từ lâu.

Như nàng dự đoán, Giang Tứ báo xong nhóm thứ nhất, nhóm thứ hai, liền đến nhóm cuối cùng.

0, 8, 2, 0.

Cô không khỏi đi trước anh một bước, trong lòng âm thầm nhẩm dãy số.

Ngày 20 tháng 8, sinh nhật anh.

"0820."

Giọng nói của người đó phá vỡ màn đêm dày đặc như mực cuối hè, thật lười biếng và khàn khàn.

......

Chiếc Coupe đen trở về trong đêm.

Ở ghế sau, Thẩm Bằng Vũ giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ: "A, anh Tứ, tình yêu "Nguyên tắc ba không" của cậu đã lan truyền khắp An Kiều và Đại học S, nguyên tắc thứ nhất là không cái gì nhỉ?"

Trong xe yên lặng.

Giang Tứ ngữ khí buông lỏng: "Cái này liền coi là chủ động?"

"Cái này, còn, không, tính, sao?" Thẩm Bằng Vũ nhịn không được quay đầu lại "Đừng nói tối nay cõng người xuống lầu sau đó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, lão gia ngài lúc nào chủ động cho một cô gái số điện thoại? Nếu ngài có thể lấy ra một nửa số này trong quá khứ —— Không, một nửa của một nửa, tôi khéo đã được uống vài lần rượu mừng của ngài rồi đấy?"

Đôi mắt trong veo như sơn mài của anh khẽ lay động, dời đi hình bóng bến xe phía xa trong kính chiếu hậu.

Giang Tứ gõ tay lái, dừng vài giây, thấp giọng giễu cợt:

"Tôi nói, không tính."
Chương trước Chương tiếp
Loading...