Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 37: Bị túm lần hai



"Rầm rầm rầm!" Tiếng gõ cửa dữ dội làm Dương Minh giật cả mình, kèm theo đó là một tiếng rên thoải mái, Dương Minh đã" ra", miệng mồm thở hổn hển.

"Chúng tôi là cảnh sát! Người bên trong, xin mời mở cửa để kiểm tra!" Ngoài cửa truyền vào tiếng gào.

Dương Minh còn chưa kịp tỉnh táo thì chỉ nghe" Rầm, ầm …" Rồi cửa bị phá ra, vài người mặc cảnh phục tiến vào.

"Tại sao không mở cửa?" Một nam cảnh sát đi tới, kéo Dương Minh ra khỏi người cô gái, sau đó tiện tay lấy hai cái khăn che lên người Dương Minh và cô gái. Rồi quay lại nói với một nữ cảnh sát: "Em đến giúp cô bé ấy trước đi!"

"Các người muốn làm gì?" Ý thức bây giờ mới bắt đầu trở lại trong đầu Dương Minh.

"Người con gái kia có quan hệ gì với anh?" Nam cảnh sát hỏi.

"Tôi không biết …" Dương Minh thật thà đáp, tác dụng của rượu bia vẫn còn đang lãng vãng trong đầu, căn bản là không có cách nào để hắn suy nghĩ.

Nam cảnh sát nói với nữ đồng nghiệp: "Mang về rồi nói sau"

Hai người này đã rõ ràng, chứng cứ ở hiện trường đã khớp với lời báo án, là hiếp dâm! Đương nhiên, đây là cả một sự kiện.

Thật ra thì … lúc Dương Minh dùng sức đẩy vào, cô gái đã tỉnh lại, nhưng phần dưới rất đau, vả lại cảm thấy bị vũ nhục, nên nàng không có dũng khí mở mắt.

Lúc này, cô gái nghe nói cảnh sát đến, mới dám mở mắt, nước mắt thổng khổ chảy xuống, mà Dương Minh lại đưa lưng về phía nàng, làm nàng không cách nào nhìn rõ gương mặt của kẻ đã cướp đi sự trong trắng của mình.

"Cứu tôi …" Cô gái nói ra hai từ đó một cách yếu ớt, sau đó lại hôn mê…

Hai người cảnh sát đã xác định được tính chất của vụ viện, cô gái chắc chắn là người bị hại! Nữ cảnh sát đã dùng một từ báo để che đi gương mặt của cô gái, bởi vì cô là người bị hại, và nhất là dính dáng đến loại vụ việc như vậy, nếu để lộ ra ngoài, thì đối với cô gái và người thân của cô sẽ có ảnh hưởng không tốt.

Dương Minh cũng bị đưa đi, dù đang còn rất ngơ ngác, nhưng đã bị cảnh sát còng tay áp lên xe.

Còn Vương Chí Đào và Trương Bưu thì đứng trong đám đông xem náo nhiệt, rồi dùng cái camera digital đời mới chụp lại cảnh Dương Minh bị còng đầu lên xe.

"Tiểu tử, thì ra là ngươi!" Trên xe, Hạ Tuyết rốt cục cũng đã nhận ra Dương Minh, là nghi phạm trong vụ án cách đây hai ngày.

Khi vừa đi ra ngoài, bị gió lạnh thổi qua, làm Dương Minh tỉnh táo hơn được chút, nhìn một hồi lâu vị nữ cảnh sát trước mặt, rốt cục cũng nhận ra: "Thì ra là cảnh sát Hạ"

"Ngươi vẫn chưa quên ta! Hừ, ta sớm đã nhận ra ngươi không phải người tốt, Trần đội trưởng còn tin tưởng ngươi, rồi để cho cục trưởng phát giấy khen cho ngươi! Lúc này ngươi rốt cục cũng nằm trong tay ta, xem ngươi còn chối được không!" Hạ Tuyết rốt cục cũng đã xả được cục ức mấy ngày trước.

"Tôi thế nào?" Dương Minh cảm thấy mơ hồi. Chẳng lẽ lại đang nằm mơ? Nhưng giấc mơ này hình như hơi bị dài, có chút quái dị.

"Hừ, thế nào? Cưỡng gian cô gái. Ta nói Dương Minh ngươi, lá gan cũng thật không nhỏ, mấy hôm trước vừa giết người xong, hôm nay lại đi cưỡng gian. Ngươi đừng nói lần này ngươi cũng vì công bằng mà làm" Hạ Tuyết cười lạnh nói.

"Cưỡng gian?" Dương Minh vỗ mạnh vào đầu, đột nhiên cái tình cảnh khi nãy hiện qua trong đầu, cô gái rên rỉ thống khổ, nhíu chặt mày, và trên tấm trải giường còn có vết tích …

Đúng rồi, hình như mình quả thật đã cùng với cô gái đó phát sinh quan hệ, nhưng đó không phải là mơ sao? Chẳng lẽ là sự thật? Dương Minh nhìn ra ngoài, thấy được cánh cửa trang hoàng lộng lẫy của Thiên Thượng Nhân Gian, và rốt cục đã ý thức được chuyện ngu xuẩn mà mình đã làm!

Vương Chí Đào! Nhất định là Vương Chí Đào, thằng con chó khốn nạn này đã hãm hại mình! Dương Minh phẫn hận trong lòng mắng: Đã sớm nhìn ra mày không có lòng hảo tâm, nhưng bản thân lại không cẩn thận, để bị rơi vào bẫy của nó.

Dương Minh phảng phất nhìn thấy cái mặt cùng nụ cười đắc ý của Vương Chí Đào, cái vẻ mặt này giống như muốn nói: Chó con, muốn tranh Trần Mộng Nghiên với tao ah, bây giờ thì vào tù mà tranh với tao!

"Tao chửi mười tám đời tổ tông nhà mày!" Dương Minh vì chưa mang còng tay, đã đứng dậy đấm mạnh vào cửa xe cảnh sát" Rầm" một cái, cửa xe muốn nứt ra luôn. Có thể thấy được cơn phẫn nộ của hắn đến mức nào.

"Thằng nhóc con này, ngồi trên xe cảnh sát mà còn lộn xộn!" Hạ Tuyết thấy Dương Minh chẳng những mắng chửi, mà còn đập xe, tức đến nổi cầm cây gậy đập vào lưng hắn.

Dương Minh cảm thấy sau lưng đau nhức, hắn quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Tuyết, hắn không ngờ con cảnh sát này lại bạo lực như vậy. Bất quá cái vết thương do con đĩ này gây ra căn bản không đáng kể.

"Nhìn cái gì? Có tin bị đánh tiếp không?" Hạ Tuyết bị ánh mắt sắc bén của Dương Minh làm cho chột dạ.

Con mẹ mày, dám đánh tao! Dương Minh trong lòng âm thầm thề, nhất định phải tặng cho con mụ Hạ Tuyết này một món quà đẹp mặt! Bất quá ẩu đả với cảnh sát thì hắn không dám làm, bây giờ quan trọng là phải thoát khỏi tội danh này, nếu không thì phỏng chừng khi đến sở cảnh sát, Dương Minh sẽ sống nửa đời của hắn trong tù.

"Được rồi, Hạ Tuyết, cô đánh nó bị thương thì phải trả tiền viện phí cho nó đó!" Nam cảnh sát kia quả thật sợ Hạ Tuyết cho một gậy vào đầu Dương Minh.

"Trả tiền thì trả tiền!" Hạ Tuyết nhỏ giọng.

Đám cảnh sát cũng đã có kinh nghiệm rất nhiều trong vụ này, nên cũng không quan tậm, dọc đường không nói những câu dư thừa, chỉ có một mình Dương Minh là không được tự nhiên.

Chiếc xe tiến vào sở cảnh sát của Tùng Giang, Dương Minh và cô gái đã được tách ra, Dương Minh một lần nữa bị túm vào phòng thẩm vấn.

Bây giờ, đã là lần thứ hai với Dương Minh.

Địa điểm giống nhau, người cũng giống. Nhưng khác ở chổ là, vụ án lần này so với vụ giết người lần trước không thể xem nhẹ, mà thực tế là rất rất nghiêm trọng.

Đúng lúc Trần Phi nhìn thấy Dương Minh, không khỏi nhíu mày, hắn không tưởng tượng nói, mới có mấy ngày mà thằng này đã đi" hấp diêm" con người ta, trở thành một tên tội phạm cưỡng gian!

Trực giác nói cho ông biết, bên trong chắc chắn có khúc mắc!
Chương trước Chương tiếp
Loading...