Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 68: Trao đổi cầm nghệ



Ngày tiếp theo, Hàn Phong lại đến rừng liễu ven sông như mọi khi, hôm nay vì Phong Vân thương hội phái người đến bàn với hắn một vài chi tiết có liên quan đến hội đấu giá nên có làm lỡ một chút thời gian của hắn.

 

Lúc Hàn Phong đến được rừng liễu thì Liên Linh đã ngồi sẵn trong đó.

 

Chỉ có điều, Hàn Phong cảm thấy kì lạ là Liên Linh hôm nay không đánh đàn một mình như mọi khi mà đang ngồi đó ngẫm nghĩ điều gì đó, nghĩ đến xuất thần.

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, Hàn Phong cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên, không biết vì sao. Hay là hôm qua hắn không xuất hiện đã có chuyện gì đó xảy ra với Liên Linh?

 

Trong lòng nghĩ vậy, đang do dự có nên tiến lên hỏi hay không. Nhưng hai người hoàn toàn không quen biết nhau, nếu như đột nhiên xuất hiện liệu có đường đột quá không.

 

Nhưng, Hàn Phong còn chưa nghĩ xong, Liên Linh đã hồi lại thần, lại một trận những âm thanh dìu dặt nổi lên, vang khắp cả một khoảng rừng.

 

Nghe thấy tiếng đàn, Hàn Phong cảm nhận ngay được một tia vui mừng trong đó, mặc dù trong lòng có chút ngạc nhiên nhưng hắn cũng không để ý thêm nữa, tiếp tục dựa vào một gốc gây, nhắm mắt lắng nghe.

 

Liên Linh không biết tại sao tâm trạng mình lại đột nhiên vui vẻ như vậy. Hai cánh tay cô trở nên nhẹ bẫng, mười đầu ngón tay lướt nhanh trên dây đàn, phát ra những âm thanh tích tích vui tai linh động.

 

Vốn dĩ, hôm qua Liên Linh cũng đến rừng liễu này như mọi ngày, sau đó phát hiện Hàn Phong không xuất hiện.

 

Hơn nửa tháng nay, Liên Linh đã dần quen với sự có mặt của vị khách xa lạ này. Hai người mỗi lần gặp mặt đều duy trì một khoảng cách nhất định, hơn nữa chưa ai nói với ai câu gì.

 

Nhưng trong lòng Liên Linh, dường như cô đã coi Hàn Phong như một sự tồn tại vô cùng quan trọng.

 

Cảm giác giống như một người bạn, một tri âm.

 

Tâm thái đánh đàn của cô cũng dần chuyển biến, trước đây cô đánh cho riêng mình, bây giờ cô đánh vì muốn đối phương chìm đắm trong tiếng đàn của cô, muốn truyền đạt những gì mà mình gửi gắm trong tiếng đàn đến cho đối phương, cùng đối phương chia sẻ niềm vui nỗi buồn.

 

Bởi vì, cô biết, Hàn Phong có thể nghe hiểu tiếng đàn của mình.

 

Vốn dĩ hôm đó cô vừa sáng tác xong một khúc mới, định đến rừng liễu đánh cho Hàn Phong nghe, ai ngờ, đợi nửa ngày mà không thấy Hàn Phong xuất hiện.

 

Tâm trạng vui vẻ lập tức trở thành buồn bã, thậm chí Liên Linh còn cảm thấy hơi hơi giận, giận đối phương tại sao không đến.

 

Đợi đến lúc trời dần về chiều, bóng dáng đối phương vẫn không xuất hiện, Liên Linh thất vọng vô cùng, cảm giác giận dữ trong lòng chẳng còn nữa mà thay vào đó là một chút hụt hẫng.

 

Đây cũng là lần đầu tiên Liên Linh không để tâm vào việc đánh đàn.

 

Tính cách cô mờ nhạt, nhưng cũng có chút bướng bỉnh nên vẫn cố gắng đợi thêm chút nữa, đợi cho đến khi trời tối hắn, vẫn chẳng thấy Hàn Phong đâu, lúc đó cô mới chịu ôm băng huyền cổ cầm, lặng lẽ rời đi.

 

Đên đó, về nhà rồi mà Liên Linh không sao ngủ được, cô không biết sao mình lại như vậy.

 

Hàn Phong đối với cô mà nói chỉ là một người qua đường không quen biết, thời gian vừa qua, cùng lắm chỉ được coi là hơi quen quen mà thôi.

 

Tại sao chỉ có một ngày hắn không xuất hiện, cô đã để mình thất thái đến vậy. Liên Linh không khỏi tự hỏi mình câu đó.

 

Kì thực, trong mắt Liên Linh, Hàn Phong chỉ là một người bình thường, nhưng nhiều năm lấy đàn làm bạn, lúc nào cũng chỉ có một mình, với một người thiếu cá tính như cô, sớm đã quen với cuộc sống cô độc.

 

Nhưng, điều ấy không đủ thể hiện nội tâm cô thích cuộc sống đó. Nếu như không phải hai năm trước gặp nạn, thì giờ này biết đâu Liên Linh vẫn còn là một viên minh châu trong tay Thiên Nguyệt đại đế, hằng ngày có thể vô lo vô nghĩ làm những việc mà mình thích.

 

Mặc dù bây giờ ngày nào cô cũng có thể đánh đàn, nhưng bên cạnh cô không có ai để cô nói chuyện. Sự xuất hiện của Hàn Phong đối với cô mà nói chính là tia sáng le lói duy nhất trong bóng tối.

 

Hai người mặc dù chưa từng trao đổi với nhau nhưng trong lòng Liên Linh sớm đã coi đối phương như một một người bạn, chỉ đối phương mới có thể hiểu được hàm ý mà cô muốn biểu đạt trong tiếng đàn.

 

Hằng ngày, mỗi lần đánh xong một đoạn, cô đều len lén quay sang nhìn thần sắc Hàn Phong.

 

Phát hiện, Hàn Phong đang nhắm chặt mắt, biểu tình lúc nào cũng có chút trầm lắng.

 

Mỗi lần như vậy, trong lòng Liên Linh lại thấy vui khôn tả, Hàn Phong giống như tri âm của cô vậy.

 

Nhưng hôm đó, tri âm đột nhiên biến mất, điều đó khiến cho một người luôn khát khao có bạn như Liên Linh không khỏi phiền não.

 

Cũng chính vì lí do đó, sáng sớm hôm sau, Liên Linh đã đến rừng liễu, lặng lẽ chờ đợi, hi vọng có thể nhìn thấy Hàn Phong xuấ hiện.

 

Và vui mừng thay, Hàn Phong quả nhiên xuất hiện thật, đúng hẹn như mọi ngày.

 

Mọi buồn phiền trong lòng Liên Linh lập tức tan biến, thay vào đó là cảm giác vui mừng khôn xiết.

 

Có lẽ hôm qua hắn có việc bận! Liên Linh nghĩ vậy.

 

Sau đó, cô sắp xếp lại tâm tình của mình, lấy bản nhạc mới sớm đã chuẩn bị ra, chầm chậm đàn tấu.

 

Những cây liễu trong rừng dường như cũng cảm nhận được niềm vui trong lòng cô, phối hợp với tiếng đàn của Liên Linh, không ngừng lắc lư cành lá.

 

Khúc nhạc vừa dứt, gió trong rừng liễu cũng đột nhiên dừng lại, những cành liễu mềm mại không còn lay động nữa mà trở về trạng thái bình lặng thường ngày.

 

Tiếng đàn mặc dù đã dứt nhưng trong lòng Hàn Phong vẫn còn nguyên dư âm của nó, nhất thời không thể nào quên được.

 

Mới chỉ có một ngày, không ngờ cầm nghệ của Liên Linh đã tiến bộ như vậy. Phong cách đánh đàn khác hẳn với những những bản nhạc trước đây của Liên Linh.

 

Tiếng đàn trước đây của Liên Linh tràn ngập đau thương và cô đơn nhưng vẫn có một tia hi vọng vào cuộc sống.

 

Nhưng hôm nay, trong khúc nhạc này, Hàn Phong nghe thấy niềm vui và cả một chút chờ đợi.

 

Hàn Phong không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì với Liên Linh khiến cô có thể thay đổi nhiều đến vậy. Trong lúc hắn còn chưa nghĩ ra thì Liên Linh đã đừng dậy, nhưng lần này cô không ôm luôn băng huyền cổ cầm mà quay sang nhìn Lăng Phong, sau đó bước nhanh về phía hắn.

 

Lúc này Hàn Phong vừa mới hồi lại thần, bất ngờ phát hiện Liên Linh đang đi về phía mình, nhất thời không biết đối phương định làm gì.

 

Không đợi cho Hàn Phong hiểu ra, thân ảnh trắng tuyết của Liên Linh đã xuất hiện ngay trước mặt. Hàn Phong chỉ cảm thấy có một mùi hương dìu dịu truyền vào mũi mình, thấm nhập vào tâm thần mình.

 

Liên Linh đến trước mặt Hàn Phong, không biết tại sao tự nhiên cảm thấy căng thẳng.

 

Lúc nãy, sau khi đánh xong khúc nhạc, cô đang định giống như mọi khi, quay người bỏ đi. Nhưng không biết tại sao, thần xui quỷ khiến thế nào mà cô lại bước về phía Hàn Phong.

 

Có lẽ là vì hôm qua Hàn Phong không đến, khiến tâm thái Liên Linh có chút biến hóa nên mới phát sinh ra tình cảm này.

 

Bây giờ khi đã thật sự đứng trước mặt Hàn Phong, cô đột nhiên không biết nên nói gì, nhất thời trở nên vô cùng bối rối.

 

Hàn Phong nhìn thấy một tia bối rối lướt qua trong mắt Liên Linh, suy nghĩ một lúc, chủ động lên tiếng giải vây:

 

- Có phải là ta làm phiền cô đánh đàn không? Vô cùng xin lỗi, thực sự tiếng đàn của cô quá nho nhã, khiến ta không thể không có chút đắm chìm.

 

Liên Linh thấy đối phương nói vậy, mắt ánh lên một tia vui sướng, khe khẽ nói:

 

- Cảm ơn lời khen của ngươi!

 

Mặc dù chỉ là mấy chữ ngắn ngủi nhưng giọng nói trong trẻo ấy du dương không khác gì tiếng đàn của cô, khiến người ta thấy tâm thần sảng khoái.

 

Hai người lại nhìn nhâu, không hẹn mà gặp, cùng phì cười, bộ dạng giống như hai người bạn lâu ngày gặp lại.

 

Đồng thời, Liên Linh cũng có chút kinh ngạc trước tuổi tác của Hàn Phong, nhìn bề ngoài, hình như Hàn Phong hình như cũng chỉ lớn bằng cô, nhưng một thiếu niên sao có thể hiểu được hết những hỉ nộ ái ố trong tiếng đàn của cô.

 

Có được một khởi đầu tốt, ngay sau đó hai người bắt đầu nói chuyện như hai người bạn đã quen biết từ lâu.

 

Liên Linh mời Hàn Phong cùng tới ngồi bên chiếc bàn đá, bắt đầu trò chuyện.

 

Chỉ có điều Liên Linh tính cách nhạt nhòa, lại kiệm lời nên hầu như đều là Hàn Phong chủ đạo, hơn nữa Hàn Phong và Liên Linh chỉ nói với nhau về chuyện đàn, dù sao đây cũng là chủ đề chung giữa hai người.

 

Sau khi nói chuyện, Liên Linh vô cùng kinh ngạc trước mức độ hiểu biết của Hàn Phong về cầm nghệ. Những kĩ xảo và quan điểm mà Hàn Phong trình bày, từ khi sinh ra đến giờ cô mới được nghe thấy.

 

Nhưng nghiền ngẫm một lúc mới phát hiện nhưng quan điểm và kĩ xảo mới mẻ đó giống như một chiếc chìa khóa, mở cánh cửa tâm linh của Liên Linh, giúp cô có thểm những nhận thức mới trên phương diện cầm nghệ.

 

Tất cả những thứ này đều phải cảm ơn người thiếu niên đang ngồi trước mặt cô.

 

Lúc Hàn Phong phát hiện, chỉ nói chuyện có một lúc mà Liên Linh đã chuyển sang nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái, nhất thời không khỏi có chút ngượng ngùng.

 

Kì thực những nội dung mà hắn vừa nói phần lớn là chuyện của một trăm năm trước, là kiến thức do chính Liên Linh nghĩ ra.

 

Chỉ có điều lúc này đang bị Hàn Phong giành nói trước, không ngờ bị đối phương hiểu nhầm là có kiến thức cao siêu, muốn mượn cơ hội để chỉ điểm cô, thật đúng là một hiểu lầm lớn.

 

Nhưng Hàn Phong không biết nên giải thích với cô thế nào, đành tự khổ tiếu trong lòng, không ngừng nhắc nhở mình phải cẩn thận hơn, tránh để lộ quá nhiều, nếu không để Liên Linh coi hắn như đối tượng sùng bái, sau này phát hiện kì thực chẳng biết gì thì khó xử vô cùng.

 

Hai người nói chuyện rất vui vẻ, hào hứng, cho đến khi mặt trời khuất núi mới phản ứng lại.

 

Hàn Phong nhìn sắc trời, nói với Liên Linh:

 

- Cũng không còn sớm nữa, hôm nay chúng ta nói đến đây thôi nhỉ! Ngày mai ta lại đến nghe cô đánh đàn.

 

Liên Linh được Hàn Phong nhắc nhở, cũng tỉnh ngộ ra, nghe Hàn Phong nói vậy nhất thời có chút ngại ngùng, nói:

 

- Không ngờ thời gian lại qua nhanh vậy.

 

- Ngại gì, chỉ sợ cô chê ta luyên thuyên thôi!

 

Hàn Phong cười nói.

 

Liên Linh nghe vậy, cũng bật cười, đừng dậy ôm đàn nói với Hàn Phong:

 

- Hôm nay rất vui được quen biết ngươi, nói chuyện với ngươi lâu như vậy giúp ta vỡ vạc không ít.

 

Hàn Phong cười cười, nói:

 

- Không phải khách khí, muộn thế này rồi có cần ta đưa cô về không.

 

Nhưng Liên Linh đã lắc đầu từ chối:

 

- Chỗ ta sống cách đây không xa, chỉ mấy bước chân là tới, không phải phiền đến ngươi. Tạm biệt!

 

Nói đoạn, không đợi Hàn Phong trả lời, ưu nhã quay người rời đi.

 

Chỉ để lại cho Hàn Phong hình ảnh một tấm lưng tuyệt đẹp.

 

Đợi Liên Linh đi khuất, Hàn Phong mới đứng dậy đi về một hướng khác.

 

Mấy ngày tiếp theo, Hàn Phong đều đến rừng liễu bên sống nghe Liên Linh đánh đàn.

 

Nhưng bây giờ không còn giống như trước nữa, hai người đã biết tên nhau, lại từng trò chuyện với nhau cả một thời gian dài, mỗi lần đến đây Hàn Phong không phải đứng bên ngoài rừng liễu nữa mà được Liên Linh mời ngồi cùng trong rừng, trên chiếc ghế đá trước mặt cô.

 

Hàn Phong đương nhiên không có ý kiến gì, được nghe Liên Linh đánh đàn ở một cự ly gần như vậy, đối với hắn mà nói, là một sự hưởng thụ lớn.

 

Bụng thầm nghĩ, không biết kiếp trước có ai được đãi ngộ như mình không nhỉ!

 

Mặc dù cầm nghệ của Liên Linh lúc này vẫn chưa đạt tới viên nhuận vô hoa như kiếp trước nhưng đương nhiên vẫn là những âm thanh hiếm thấy.

 

Hơn nữa, Hàn Phong phát hiện, trải qua cuộc trò chuyện đầu tiên, cầm nghệ của Liên Linh hình như đã mở ra một cánh cửa lớn, mỗi ngày nghe Liên Linh đàn một khúc nhạc mới, Hàn Phong đều có một cảm giác vô cùng mới mẻ.

 

Không thể không thừa nhận, thiên phú cầm nghệ của Liên Linh thực sự khiến người ta phải bội phục.

 

Chỉ cần đợi mấy năm nữa, tin rằng cầm kĩ của Liên Linh có thể chinh phục thế nhân.

 

Thời gian cứ thế trôi qua với những tiếp xúc không ngừng, Liên Linh cô đơn bây giờ đã coi Hàn Phong như một người bạn, một tri âm.

 

Nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy bất an, cảm giác bất an này đến từ diện mạo của cô.

 

Vào những lúc đêm khuya thanh vắng, cô thường nghĩ, nếu như để Hàn Phong nhìn thấy diện mạo thật của mình, không biết hắn sẽ có phản ứng gì, thương xót an ủi hay sợ hãi bỏ chạy.

 

Cô không biết, cũng không dám nghĩ. Có lẽ giữ nguyên tình trạng như lúc bây giờ là lựa chọn tốt nhất. Cô sợ một ngày bị đối phương nhìn thấy khuôn mặt mình, đối phương sẽ giống như những người khác, sợ hãi dung mạo của cô mà bỏ chạy.

 

Đó là điều cô không muốn nhìn thấy nhất.

 

Với những bất an sợ hãi trong lòng Liên Linh, Hàn Phong hoàn toàn không biết.

 

Kì thực hắn với Liên Linh có suy nghĩ gì đặc biệt, chỉ đơn thuần là thích nghe tiếng đàn của cô. Còn diện mạo Liên Linh thế nào, hắn chưa bao giờ được nhìn thấy, chỉ nghe nói khuôn mặt Liên Linh sau đó đã được một thần y chữa trị, nhưng đó là lúc Liên Linh đã một trăm tuổi.

 

Kiếp này, hắn được gặp cô trước và cũng muốn giúp đỡ cô, còn chuyện kiếp trước vị thần y kia chữa trị cho Liên Linh kiểu gì, Hàn Phong đương nhiên cũng biết vì đó không phải bí mật gì lớn.

 

Chỉ có điều, muốn điều chế được thứ thuốc đó phải có những nguyên liệu đặc thù, ngoài thị trường không thấy, chỉ có thể từ từ tìm kiếm.

 

Hôm nay, nghe Liên Linh đánh đàn và cái biệt cô xong, Hàn Phong thả bộ chậm rãi đi về phía ngôi nhà nhỏ của mình.

 

Tâm trạng vốn dĩ vẫn còn chút vui vẻ, lúc bước vào trong sân, Hàn Phong bất ngờ phát hiện bóng dáng bạn La Mạn, nhưng trực giác mẫn cảm nói với hắn, không khí bên trong có chút kì lạ.

 

Bởi vì Trầm Ngọc lúc này đang giận dữ trợn mắt nhìn bọn la mạn, hai bên hình như vừa xảy ra xung đột.

 

Về phần La Mạn, hắn đang bối rối nhìn Trầm Ngọc, có vẻ muốn nói điều gì nhưng ngôn ngữ không thông nên chỉ biết vò đầu bứt tai.

 

Hàn Phong vừa xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

 

Trầm Ngọc thấy Hàn Phong đã về, hai mắt sáng rực, chạy nhanh về phía Hàn Phong, kéo tay hắn, giận dữ nói:

 

- Hàn Phong, người mà chưa về, chắc ta đã bị họ làm cho giận chết rồi!

 

- Sao vậy?

 

Hàn Phong ngạc nhiên nhìn Trầm Ngọc, rồi lại quay đầu nhìn La Mạn, không ngờ La Mạn thấy Hàn Phong nhìn về phía mình, biểu tình nhất thời trở nên bối rối.

 

Vốn dĩ thấy bọn La Mạn quay về, Hàn Phong còn có chút vui mừng, nhưng lúc này phát hiện tình hình có vẻ không ổn, không khỏi nhíu mày, đang định lên tiếng hỏi thì đã thấy La Mạn chủ động bước tới.

 

Thấy La Mạn bước tới, Trầm Ngọc giận dữ hừ một tiếng, ngoảnh mặt quay đi, không thèm để ý đến hắn khiến La Mạn không khỏi bối rối.

 

Nhưng, La Mạn vẫn điều chỉnh lại cảm xúc, ngại ngùng nói với Hàn Phong:

 

- Xin lỗi, lúc nãy có chút hiểu lầm nhỏ, ta định để Khải Ly giải thích với Trầm Ngọc tiểu thư nhưng Trầm Ngọc tiểu thư có vẻ rất giận với hành động lúc nãy của chúng ta, không chịu nghe lấy một lời.

 

Những lời này của La Mạn khiến Hàn Phong chẳng hiểu gì cả.

 

Nói:

 

- Đã xảy ra chuyện gì, mọi người nói lại xem nào, ta mới trở về, có chút mơ hồ.

 

Nghe vậy, La Mạn ho một tiếng, ngại ngùng giải thích.

 

Sau khi nghe xong những lời La Mạn nói, Hàn Phong cuối cùng cũng đã hiểu ra vấn đề và biết tại sao Trầm Ngọc lại giận như vậy.

 

Thì ra hôm nay, sau khi Hàn Phong rời đi không lâu, bọn La Mạn từ bên ngoài trở về, ai cũng phong trần mệt mỏi.

 

Trầm Ngọc lúc đó đang trong phòng luyện dược, nhìn thấy mấy người họ trở về, vui vẻ ra nghênh đón.

 

Mặc dù cô với mấy người họ ngôn ngữ không thông, nhưng một tháng không ngừng giao lưu, Khải Ly miễn cưỡng có thể nghe hiểu Trầm Ngọc nói gì.

 

Trong lúc trò chuyện, La Mạn phát hiện đống nguyên liệu thuộc về họ không còn nữa, Tát Khắc tính khí nóng nảy nhất đã lớn tiếng mắng Hàn Phong không nghĩa khí, âm mưu nuốt trọn tài vật của họ.

 

Ngay cả thị nữ thiết thân của La Mạn là Khải Ly cũng lên tiếng chỉ trích Hàn Phong.

 
Chương trước Chương tiếp
Loading...