Ngày 32

Chương 27



Giữa lúc Hứa Tuấn Bân mắng sa sả, Dịch A Lam khẽ khàng mở chốt an toàn. Nếu biết ý nghĩa của hành vi này, chắc gã còn đau hơn so với cái "đau sinh lý" kia.

"Đệt mẹ, cái thằng khốn nạn!" Gương mặt Hứa Tuấn Bân đỏ bừng, nỗi đau ngay chỗ hiểm đã choán hết bộ óc gã. Gã ngẩng đầu nhìn họng súng tối om, thế mà còn cho rằng Dịch A Lam chỉ cốt hù dọa. Nếu thằng khốn này có súng thật thì đã sớm bắn gã ngay tại chỗ, cớ gì chần chừ như thế.

Gã hoàn toàn chẳng nhận ra, rằng Dịch A Lam trước mặt đã khác với Dịch A Lam trong ngày 32 lần trước.

Dịch A Lam nhắm họng súng ngay ngực Hứa Tuấn Bân, giọng y ráo hoảnh: "Là mày giết Dịch Hiểu Sơn?"

Hứa Tuấn Bân giật mình: "Sao mày biết? Ơ hay, dù biết tao thì mày đáng lẽ cũng không nên biết tao đã giết nó trong ngày 32 chứ nhỉ?"

Hứa Tuấn Bân nhe răng đứng dậy sau khi thấy cơn đau dịu xuống, gã cố gắng lết từng bước về phía Dịch A Lam.

Dịch A Lam lập tức nói: "Đứng yên!"

Hứa Tuấn Bân cười khằng khặc, vẫn ngoan cố đi tiếp.

Dịch A Lam nổ súng vào bên hông chân gã, một lỗ nho nhỏ cứ thế xuất hiện trên mặt đất; khói bụi và cát sỏi đồng loạt bay lên hệt như đóa hoa khoe dáng dưới trăng. Tai Hứa Tuấn Bân ù đi lúc lâu, đến bây giờ mới nhận ra khẩu súng này là thật. Gã sững người, rốt cuộc ý thức được nguy điểm đang cận kề.

"Cậu, cậu là cảnh sát hả?" Hứa Tuấn Bân buột miệng.

Thấy Dịch A Lam không trả lời, Hứa Tuấn Bân bèn giành nói: "Cậu muốn tống tôi vào tù vì tội giết người ư? Đồng chí cảnh sát à, chúng ta đừng quá cứng nhắc ở đây được không? Tôi thấy cậu còn trẻ, cưới vợ chưa? Mua nhà chưa? Đang rầu vì vay nợ phải không? Lúc trước muốn giết cậu, là tôi không đúng. Tôi cũng bị ép buộc thôi, dầu gì cũng phải tìm cách sống sót mà. Chỉ cần cậu thả tôi đi, bao nhiêu tiền cũng được! Tôi hứa cho cậu sống sung túc cả đời luôn! Sau này cậu cứ ở nhà, đừng làm công việc nguy hiểm đến tính mạng này nữa! Tận hưởng kiếp sống giàu sang đi nào!"

Dịch A Lam hẳn nhiên là chẳng đoái hoài đến những thứ ấy, nhưng khó có thể đảm bảo rằng nếu đổi thành người khác thì sẽ không biến chất bởi lời cám dỗ đầy thô lỗ mà hấp dẫn của Hứa Tuấn Bân.

Y muốn báo cho Châu Yến An một tiếng, mình đã an toàn; họ từng thống nhất với nhau rằng phải gọi cho anh ngay khi thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng Dịch A Lam bỗng phát hiện chiếc điện thoại trong túi đã chết máy trong lúc va chạm; có thể tạm "trưng dụng" của Hứa Tuấn Bân, song Dịch A Lam chưa dám thả lỏng cảnh giác ngay lúc này.

Y kéo lê bàn chân phải bị thương, vòng ra phía sau gã: "Súng tôi đang gí vào đầu anh. Chỉ cần anh làm một động tác nhỏ, tôi lập tức bắn. Tôi đã suýt chết dưới mũi dao của anh, nên tôi không rảnh đùa với anh đâu. Bây giờ anh ném con dao sang một bên, rồi đi về phía trước."

Hứa Tuấn Bân lưỡng lự, vẫn đứng yên tại chỗ.

Dịch A Lam giả vờ kéo chốt an toàn hai lần, tạo ra tiếng kim loại lách cách. Hứa Tuấn Bân giật sững người, vội vội vàng vàng ném phăng con dao dính máu rồi đi về phía trước: "Bình tĩnh! Bình tĩnh nào, đồng chí!"

"Chậm lại!" Dịch A Lam gằn giọng.

Hứa Tuấn Bân liền bước chậm lại, cảm giác ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng gã. Cũng giống như lần trước Hứa Tuấn Bân cầm dao uy hiếp Dịch A Lam, giờ đây đổi lại thành Dịch A Lam đứng sau đẩy gã lên quốc lộ.

Phía trước khoảng hai cây số là ngã tư tỉnh lộ, gần đó có cây xăng lớn mở cửa 24/24 phục vụ cho xe vận tải.

Ngay từ khi Dịch A Lam và Châu Yến An đến Nam Thiết lần đầu tiên, anh đã chú ý đến trạm xăng này; được biết, mặc dù đã trang bị thiết bị đổ xăng tự động nhưng nơi đây vẫn luôn có người túc trực hằng đêm. Trạm xăng cách xa khu dân cư, nhân viên trực ban mỗi lần đến đây đều phải dùng xe.

Ánh đèn trạm xăng vừa lóe lên, Dịch A Lam đã cố chịu đau mà tăng nhanh bước chân. Hứa Tuấn Bân không hề hay biết, rằng Dịch A Lam đang tiến lại gần mình.

Phần trọng yếu mà Châu Yến An chỉ y là gáy – vị trí giữa cổ và đầu; một khi tác động lực mạnh vào đây, người đó ắt lập tức ngất xỉu.

Thế là, Dịch A Lam đập thẳng báng súng vào gáy Hứa Tuấn Bân.

Hứa Tuấn Bân mở mắt trừng trừng ngã xuống trước khi kịp phản ứng, thân hình vạm vỡ của gã thậm chí còn khiến mặt đất khẽ run lên.

Dịch A Lam lau mồ hôi trên trán, rồi ngay lập tức cởi sơ mi và quần tây của Hứa Tuấn Bân. Trói chặt tứ chi Hứa Tuấn Bân bằng chính quần áo gã, y lấy điện thoại rồi dùng vân tay của gã mở khóa màn hình, cuối cùng là vừa khập khiễng đến trạm xăng vừa bấm số mà mình đã nằm lòng.

Đứng trên độ cao lạnh lẽo, Châu Yến An phóng tầm mắt nhìn thành phố Bắc Sơn dần dần chìm vào màn đêm, trong khi bầu trời ngày 32 lại đang ngày một sáng.

Đã gần hai mươi phút trôi qua, Dịch A Lam vẫn chưa gọi đến. Theo ước tính ban đầu của anh, nếu mọi việc suôn sẻ, Dịch A Lam có thể thoát khỏi tình huống nguy hiểm chậm nhất là trong ba phút nữa, trừ phi xuất hiện điều gì bất ngờ.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Châu Yến An đã thôi làm hành động vô nghĩa là thường xuyên bật điện thoại kiểm tra sóng dịch vụ. Anh bỗng nhiên thấy khó thở, chừng như một nỗi cô đơn đang bủa vây lại đây tựa màn sương mù bảng lảng cố thủ nơi núi rừng giữa đêm.

Khi chuông điện thoại vang lên, cũng là lúc sương mù chầm chậm rút đi.

Số lạ, nhưng Châu Yến An biết người gọi chỉ có thể là Dịch A Lam.

Tiếng thở hồng hộc của Dịch A Lam đến từ đầu dây bên kia: "Châu Yến An!"

Châu Yến An mỉm cười: "Cậu vẫn khỏe chứ?"

"Khỏe!" Dịch A Lam nói. "Tôi đến trạm xăng rồi, đang tìm chìa khóa của nhân viên trong phòng trực, xe đỗ ngay bên ngoài. Ồ, có hộp sơ cứu... Để tôi xử lý vết thương trước đã."

"Hứa Tuấn Bân đâu?"

Dịch A Lam bật loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn. Y dùng thuốc xịt Iodophor để khử trùng vết cắt trên cánh tay và chấn thương nơi mắt cá, rồi rít lên vì đau: "Đang hôn mê."

"Tiếp theo cậu định làm gì với gã?"

Dịch A Lam mím môi.

Châu Yến An nói: "Chúng ta đã phân tích rất kỹ, cậu hoàn toàn có thể làm những gì mình muốn."

"Ừm." Dịch A Lam thấp giọng, đoạn quấn băng vải quanh cánh tay.

Châu Yến An không nói thêm lời nào, anh lẳng lặng nghe tiếng sột soạt ở đầu bên kia.

"Tôi tìm thấy chìa khóa xe rồi." Sau một đỗi, anh nghe thấy tiếng nổ máy bên phía Dịch A Lam.

Châu Yến An hỏi: "Pin điện thoại còn nhiều không?"

Dịch A Lam cúi nhìn góc trên bên phải màn hình: "Ít à, hai mươi phần trăm."

"Vậy cúp máy trước, đến nơi thì gửi tin nhắn cho tôi nhé."

"Ừ." Dịch A Lam xóa chế độ khóa màn hình, kẻo chốc nữa chẳng biết làm sao báo bình an cho anh.

Lái con xe duy nhất ở trạm xăng quay lại ngã tư tỉnh lộ, Dịch A Lam đành nhét Hứa Tuấn Bân đang bất tỉnh vào thùng xe, sau đó chạy men theo con đường này.

Trời vẫn chưa hửng sáng, trên tỉnh lộ hoang vắng, chỉ có một chiếc xe đang phóng nhanh.

Dịch A Lam không về thẳng Nam Lâm từ đường cao tốc mà vòng qua các thành phố nhỏ, đến hiệu thuốc hoặc bệnh viện lớn để tìm một loại nào đấy vừa cầm máu vừa giảm đau-chống sưng, rồi ăn chút gì lót bụng.

Cũng nhân tiện, xử lý nốt gã này.

Và khi tỉnh dậy, Hứa Tuấn Bân đã chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu. Mùi ete hãy còn thoang thoảng trên chóp mũi, chứng tỏ sau khi bị đánh ngất xỉu, thằng khốn nạn kia còn chơi gã thêm một vố.

"Mẹ mày!" Sờ lên phía sau đầu nhưng nhức, Hứa Tuấn Bân đảo mắt nhìn quanh nơi đây.

Ẩm ướt, tối tăm, kín mít, chật chội.

Gã đột nhiên nhảy dựng lên mà chẳng màng đến cơn đau, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đây là tầng hầm! Gã chạy ra cửa, dường như cửa sắt khóa chặt bên ngoài nên làm cách nào cũng không thể lung lay được nó.

Toàn bộ căn tầng hầm này chỉ có mỗi góc cửa sổ nhô ra khỏi mặt đất. Hứa Tuấn Bân ghé mắt vào song cửa, cố hết sức nhướn cổ trông ra ngoài.

Thứ duy nhất gã trông thấy là một khoảng không nhỏ thó, góc bầu trời hừng sáng, chút nhành cỏ xanh xanh, và đôi ba thân cây mục rỗng đối diện chân tường; không hề có bất kỳ thứ nào mang tính biểu tượng.

"Có ai không!" Hứa Tuấn Bân hét hồi lâu mà chẳng ma nào trả lời.

Gã say sẩm mặt mày, sau đó giậm chận tỏ vẻ bực tức. Gã suy đi tính lại hàng trăm lần, đại khái là mình bị quẳng xuống một tầng hầm trong lúc hôn mê. Nơi này "kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe", chẳng một ai đến cứu gã. Ngay cả khi ai đó muốn cứu, họ cũng chẳng biết nên tìm gã ở đâu.

Trong tầng hầm vẫn còn một ít thức ăn và nước uống như bánh quy, bánh mì... Đảm bảo rằng gã không chết đói tại đây.

Chính từ giây phút này, Hứa Tuấn Bân đã hoàn toàn mất giá trị trong ngày 32. Gã đã đánh mất con bài mặc cả quan trọng nhất của mình; dẫu ngày 32 tiềm tàng bảo vật khắp nơi, dẫu gã là một trên triệu người có thể tiến vào ngày 32, thì gã vẫn đang kẹt tại đây. Không thể đi đâu, không thể làm gì! Gã đã mất tất cả!

Thà chết còn hơn!

Nghĩ đến cơ hội đổi đời mà mình sở hữu, nghĩ đến "giấy phép nhập cảnh" ngày 32 mà mình vô cùng mãn ý đã hóa thành thứ giấc mơ hão huyền, Hứa Tuấn Bân nổi đóa đấm tù tì vào tường. Bất lực và phẫn nộ, đây là hai cảm xúc lớn nhất đang hiện hữu trong gã lúc bấy giờ.

Một lúc sau, Hứa Tuấn Bân gục xuống đất vì kiệt sức. Gã cố nuốt miếng bánh mì khô khốc, rồi uống cạn chai nước với vẻ chán chường.

Chẳng mấy chốc, gã cảm thấy đầu lưỡi tê rần. "Đừng nói thằng khốn kia để lại bánh mì hết hạn nha?" Hứa Tuấn Bấn lật đật xem hạn sử dụng, song dòng chữ trước mặt bỗng nhòe nhoẹt; kéo theo đó là cảm giác khó thở và bỏng rát nơi dạ dày.

Rồi gã đột ngột cứng người, co giật và sùi bọt mép.

Trong giây phút hấp hối, Hứa Tuấn Bân mới muộn màng nhận ra trong nước và bánh mì có độc. Gã đến bây giờ vẫn chẳng hiểu tại sao thằng nhóc kia không dứt khoát nã súng vào mình, mà cớ chi hạ độc gã!

Đôi mắt mở to trong vô vọng, gã đưa tay cố bắt lấy ảo ảnh đầy màu sắc trước mặt.

* * *

Giữa trời đất mênh mông, có vẻ như chiếc xe này là phương tiện chuyển động duy nhất trên đường cao tốc.

Bên trong những ngọn đồi nhấp nhô là màn đêm dần dần bao phủ, từ đen kịt chuyển sang màu sẫm, xanh đen, rồi xanh trắng; khiến người ta có ảo giác rằng mình càng lái xe về trước thì thế giới phía sau càng tối, tuồng như chỉ cần ta dám đi là có thể chạm đến một ngày nắng vĩnh cửu.

Cửa kính hạ xuống, hơi lạnh buổi sớm tràn vào trong xe và hong khô giọt nước mắt trên bờ mi Dịch A Lam.

Dịch A Lam nhìn con đường phía trước, song nghĩ về những gì phía sau mình.

"Nếu nhốt dưới tầng hầm, đương nhiên gã không thể làm gì trong ngày 32." Châu Yến An từng nói với y. "Nhưng với bản tính không cam chịu số phận, gã sẽ tìm cách giải cứu chính mình trong thế giới thực. Và là người duy nhất biết vị trí của gã, Hứa Tuân Bân nhất định không buông tha cho cậu. Có thể cậu sẽ bị quấy rối, hoặc gã thậm chí còn uy hiếp gia đình và bạn bè cậu."

"Tôi không nói điều này để ép buộc cậu làm bất cứ thứ gì, tôi chỉ muốn cậu hiểu tất cả hậu quả sau mọi lựa chọn của mình."

Nghĩ đến lời này trong bệnh viện, Dịch A Lam bèn tiêm một liều thuốc gây chết người vào nước đóng chai và bánh mì, sau đó ném xuống tầng hầm nơi Hứa Tuấn Bân đang hôn mê. Có lẽ căn phòng bít bùng này, sẽ trở thành nấm mồ của gã.

Y bằng mọi giá để giết một người. Y lừa gạt chính mình bằng cách quay đầu bỏ chạy, coi như không nhìn người nọ chết trước mặt thì chẳng phải do chính tay y gây ra. Và sau cuối, y lại dùng nước mắt hòng an ủi cho cái "đạo đức giả" của mình.

Gương chiếu hậu đột nhiên phản chiếu tia sáng vàng, Dịch A Lam dừng xe mở cửa ra. Ánh mặt trời ấm áp dịu dàng cuối dãy đồi trập trùng, dát lên một sắc màu tươi mát vô hạn cho thế gian; những hàng cây xanh mướt hân hoan đón gió, khoe ra từng chiếc lá xinh đẹp nhất để chào đón một ngày mới.

Ngày không còn xa phía trước, mặt trời đang mọc sau lưng y.

Mặt trời dường như trồi ra khỏi núi, hấp thụ chất dinh dưỡng giàu có nơi tinh cầu này. Nó lớn nhanh như thổi. Rồi nó nhảy ra khỏi vòng tay của núi non hùng vĩ, và trả lại ánh vàng rực rỡ cho vạn vật ở đây.

Đón vệt nắng đầu tiên vào ngày 32 tháng 8, Dịch A Lam vươn cánh tay băng bó về phía mặt trời.

Y khẽ nắm lại.

Dịch A Lam giữ nguyên tư thế này, xoay người bước về phía trước.

Nhỡ có ai đến hỏi y đang làm gì, Dịch A Lam nghĩ mình sẽ nói,

Rằng: Tôi đang nắm giữ quả bóng bay màu đỏ, và một con diều chu du giữa trời xanh.

Dịch A Lam bật cười trước tưởng tượng của mình. Y cười, y cười mãi cho đến khi nước mắt rơi xuống.

Y quả thật đã điên.

Dịch A Lam thả tay ra, lên xe rồi tiếp tục đi về nơi ấy.
Chương trước Chương tiếp
Loading...