Ngày Em Đến Là Ngày Tuyết Tan

Chương 37: Dạo Này Vẫn Khỏe Chứ, Bác Sĩ Hà?



Chương 37: Dạo này vẫn khỏe chứ, bác sĩ Hà?

Hứa Mộ Sênh ở trong phòng ngủ nghịch điện thoại. Lúc này trong phòng khách cứ truyền tới giọng nói kịch liệt của hai người. Giọng nói của phu nhân La Mỹ Phương vô cùng lớn, vang tận chân trời. Chỉ cách nhau một cánh cửa, hiệu quả cách âm cực kỳ kém, cuộc đối thoại của hai mẹ con họ rơi vào tai anh không sót một chữ nào.

Anh không ngờ tới, đối tượng liên hôn mà anh vô cùng bài xích lại chính là Hà Tinh Tinh.

Hà gia ở Hoành Tang, cô vậy mà lại là con gái của Hứa Quân Tâm.

Anh cảm thấy ông trời đang chơi đùa với anh!

Trời ơi, sao anh lại không nghĩ tới chuyện này chứ.

Cùng là họ Hà, sao anh lại chưa từng nghĩ cô chính là con gái Hà gia chứ? Anh cứ luôn phản đối chuyện liên hôn của hai nhà, cho nên từ trước đến nay chưa từng hỏi tên của con gái Hà gia. Anh sớm đã nghe cô nói cô có một vị hôn phu, sao anh lại không liên kết hai chuyện này lại chứ.

Không thể không nói, thế giới này thật là quá nhỏ bé, đi một vòng lớn, người gặp được toàn là người quen.

Nhưng chuyện này đã rơi vào trong một tầng sương mù khác. Sở dĩ anh phản đối cuộc hôn nhân này, vì không muốn trở thành vật lót đường trên con đường chính trị của Hứa Định Viễn. Nhưng bạn gái bây giờ chính là con gái Hà gia, anh với cô ở bên nhau, chính là thuận theo ý nguyện của Hứa Định Viễn và ông Hứa. Chuyện này chính là điều mà anh không muốn nhìn thấy.

Nhưng nếu như cãi lại ý nguyện của bọn họ, cũng có nghĩa là anh buộc phải từ bỏ Hà Tinh Tinh. Chuyện này anh càng không thể chấp nhận được.

Tiến thoái lưỡng nan, Hứa Mộ Sênh rơi vào cục diện bế tắc.

Rất lâu sau, trong phòng khách cuối cùng cũng không còn tiếng động nữa. Mẹ vợ tương lai hẳn là đã đi rồi. Anh đợi thêm chút nữa, cũng không thấy Hà Tinh Tinh đi vào gọi anh.

Anh có chút không yên tâm đành đi ra tìm cô.

Hà Tinh Tinh đang đứng trên ban công tưới nước cho mấy cây sen đá.

Thứ nhỏ bé này cũng rất đáng yêu, thân lá mập mạp, trên phiến lá màu xanh nhạt đọng những giọt nước trong suốt óng ánh, ánh đèn chiếu vào phản chiếu ra ánh sáng lóng lánh.

Cô hơi cúi đầu, vài tia sáng lờ mờ vụn vặt chiếu lên khuôn mặt tinh xảo của cô, khóe mắt cô hơi đỏ, hẳn là vừa mới khóc xong.

Anh giơ tay cầm lấy bình nhỏ trong tay cô, xoay người cô lại, biết rõ còn cố hỏi: “Sao thế?”

“Không sao mà! Cô nhếch khóe môi mỉm cười, “Chính là mẹ muốn em đi gặp đối tượng kết thân.”

“Chỉ có chuyện này?”

“Ừm.”

“Vậy thì đi gặp thôi.” Không biết phản ứng của cô khi đó sẽ thế nào, nhất định là phong phú đa dạng.

Hà Tinh Tinh: “...”

Đùa gì vậy! Bạn trai cô vậy mà lại phóng khoáng như thế, không hề để ý cô đi gặp đối tượng kết thân?

Cô cảm thấy nhất định là mình tìm sai bạn trai rồi!

Hứa Mộ Sênh chỉ vừa nghĩ tới biểu cảm mơ hồ quẫn bách ngày hôm đó của bạn gái, liền không nhịn được muốn cười.

“Thầy Hứa?” Hà Tinh Tinh giơ tay khua khua trước mặt Hứa Mộ Sênh.

“Ừm.” Anh lấy lại tinh thần, mỉm cười nhìn Hà Tinh Tinh, “Đến lúc đó nhớ mặc đẹp một chút.”

Hà Tinh Tinh: “...”

-----------------

Tối hôm đó Hứa Mộ Sênh ở lại nhà Hà Tinh Tinh. Đã trải qua chuyện thân mật nhất, tất nhiên là hai người sẽ ngủ cùng nhau.

Cùng nằm trên một giường, nhưng cả hai đều không ngủ được.

Hai người bắt đầu nói chuyện, nói rất nhiều chuyện. Trời nam đất bắc, nói loạn một hồi. Cả những chuyện vui vẻ lúc nhỏ đến những chuyện khi là học sinh, rồi đến công việc. Nội dung câu chuyện rất nhiều, mọi chuyện bất kể lớn nhỏ đều nói hết.

Sau đó, Hà Tinh Tinh cuối cùng cũng buồn ngủ. Hứa Mộ Sênh lại luôn cảm thấy tỉnh táo, không hề buồn ngủ.

Thứ như du͙ƈ vọиɠ một khi đã bị mở ra, giống như mở ra cửa dòng thác, mạnh mẽ cuộn trào, muốn thu lại cũng không được.

Đêm muộn, Hà Tinh Tinh đang mơ màng ngủ, mơ hồ cảm thấy có người hôn cô, hôn hai má cô, cánh môi cô, cổ cô, xương quai xanh của cô…

----------------------------------

Nụ hôn tới tấp rơi xuống không ngừng. Cảm giác tê dại khiến cô ngứa ngáy.

Cứ như thế Hà Tinh Tinh bị Hứa Mộ Sênh hôn đến tỉnh lại.

Anh không hề nói gì, chỉ yên lặng chăm chú nhìn cô, cũng không hề có thêm động tác nào nữa.

Trong bóng tối, con ngươi của người đàn ông đen lát sâu xa, ánh sáng trong mắt lấp lánh, hơi hơi sáng lên.

Chỉ cần nhìn vào đôi mắt này, cô liền đắm chìm triệt để.

Hai người yêu nhau, cùng ở trong một phòng, khi tình cảm nồng đậm, làʍ ŧìиɦ gần như là chuyện từng giây từng phút.

Cô nhẹ nhàng giơ tay ra, ôm lấy cổ anh, sau đó hôn lên môi anh.

Nửa đêm canh ba, bọn họ lại làm một lần nữa.

Không giống như lần đầu tiên lỗ mãng trúc trắc, lần này Hứa Mộ Sênh nhẹ nhàng thành thục hơn rất nhiều.

Trên vấn đề này, nam nhân trời sinh là thế, không cần dạy cũng biết.

Sờ soạng mấy cái liền có thể lĩnh hội thông suốt rồi.

Hà Tinh Tinh không còn cảm thấy đau như bị xé ra làm đôi như lần đầu nữa. Cô chầm chậm tiếp nhận anh, cũng cảm nhận được kɦoáı ƈảʍ từ bên trong mà trước nay chưa từng có.

Không biết có phải buổi tối chịu ảnh hưởng của mẹ hay không, trong lòng Hà Tinh Tinh vẫn luôn cảm thấy buồn bực. Mẹ càng không tiếp nhận Hứa Mộ Sênh, cô càng muốn ở cùng với anh.

Mà chuyện làʍ ŧìиɦ, là sự hợp nhất cả thể xác lẫn tinh thần chính là phát tiết cảm xúc tốt nhất.

Tối nay có chút điên cuồng, cũng hơi mất khống chế. Hà Tinh Tinh rất nhiệt tình, phóng đãng và kịch liệt, giống như yêu tinh quấn lấy Hứa Mộ Sênh, hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của anh. Chuyện này không giống cô lắm, cô trước nay thường ngại ngùng e thẹn, chưa từng như thế này.

Càng huống hồ đây không phải là phản ứng nên có của một cô gái lần đầu trải qua chuyện người lớn.

Anh mơ hồ đoán ra được, nhưng không hỏi cô. Dù sao chuyện này bọn họ cũng cần phải bình tĩnh suy nghĩ.

Hai người đều là người cô đơn giống nhau, là người chẳng cách nào thoát khỏi gia tộc của mình, trong đêm khuya tĩnh mịch, triền miên liều chết, dây dưa điên cuồng.

Dường như chỉ có thông qua cách thức như thế này, linh hồn hai người mới không cô độc. Như vậy bọn họ mới cảm thấy trong biển người tấp nập, mình không hề lẻ loi độc hành, mà bản thân họ có một nơi có thể dựa vào. Cả anh và cô đều thuộc về đối phương, ở cùng với đối phương, yêu đối phương sâu sắc và chân thành.

Nhà Hà Tinh Tinh không có thứ đồ kia, Hứa Mộ Sênh hai lần đều là tay không ra trận. Mặc dù không phát tiết bên trong, Hà Tinh Tinh cũng là kỳ an toàn. Nhưng một ngày làm hai lần, mỗi lần đều hao tổn xương cốt, tứ phía mãnh liệt, dù là kỳ an toàn nhưng làm không tốt cũng không an toàn. Để đảm bảo, cô vẫn nên uống thuốc mới được.

Đều là người trưởng thành, nam hoan nữ ái, con gái buộc phải học cách bảo vệ chính mình. Mặc dù cô tin nhân phẩm của Hứa Mộ Sênh, nếu cô trúng chiêu rồi, một mạng người hình thành, anh nhất định sẽ không nói hai lời liền kết hôn với cô.

Nhưng cô không muốn làm như vậy. Cô phải xử lý tốt những chuyện của mình, sau đó trong lòng sẽ không còn vướng bận gì nữa ở bên Hứa Mộ Sênh.

Cô đã hai mươi bảy tuổi, sớm đã trải qua cái tuổi thanh niên cứng đầu rồi. Cô sẽ không ngốc nghếch dùng cái thai để khiến bố mẹ nhượng bộ.

Huống hồ cô cũng hiểu mẹ mình, chiêu này mà dùng với mẹ nhất định không có tác dụng.

-------------------------

Thứ Tư rất nhanh đã tới. Mẫu thân đại nhân từ sớm đã gọi điện thoại cho Hà Tinh Tinh, sợ con gái không đến cuộc hẹn.

Gì mà phải sớm xuất phát, đừng đến muộn, ăn mặc đẹp một chút, trang điểm một chút, gặp người ta phải lịch sự, ăn nói nhỏ nhẹ, bla bla nói một hồi sợ rằng không đủ tường tận.

Bác sĩ Hà đồng ý, lập tức nhanh tay tắt điện thoại.

Ánh mắt rơi trên bộ váy thủy thủ hải quân màu xanh, lộ ra nụ cười tà mị.

Hi vọng lát nữa vị hôn phu trong truyền thuyết kia của cô có thể đứng vững được!

-----------------------------

Hà Tinh Tinh chuẩn bị cả một buổi, tắm sạch sẽ, trang điểm thành kiểu thiếu nữ “ngọt ngào”, đeo lens mắt màu xanh đẹp đẽ, dùng máy uốn tóc thành những lọn xoăn nhỏ. Lại mặc lên thần khí cô đặt mua trên mạng cho buổi xem mắt này -- bộ đồ cosplay thủy thủ nhật bản, chân đi đôi tất dài màu trắng và giày công chúa màu hồng.

Hà Tinh Tinh nhìn “thiếu nữ 18 tuổi” trong gương kia rồi mỉm cười hài lòng.

----------------------

Cả người trang điểm thật là quá đặc sắc, vừa đi ra khỏi tiểu khu liền thu hút vô số ánh mắt chăm chú của người đi đường. Hà Tinh Tinh không chịu nổi những ánh mắt của người qua đường, bị đến nổi cảm thấy da đầu có chút tê rần.

Nhưng cô có cách nào chứ? Để khiến cho người gọi là vị hôn phu kia có “ấn tượng sâu sắc”, cô cũng chỉ có thể làm đến mức này thôi.

Hy vọng đến khi đó, vị hôn phu kia của cô có thể chịu đựng được.

Cô chặn được một chiếc taxi bên ngoài tiểu khu, “Bác tài, làm phiền cho cháu tới Thời Đại Hoàng Cung.”

Chú lái xe liếc nhìn cách ăn mặc của Hà Tinh Tinh một lượt, khóe miệng giật giật, “Cháu này, giờ này sao không ngoan ngoãn ở trường học? Lại trốn tiết ra ngoài chơi à?”

Hà Tinh Tinh: “...”

Được đó, không ngờ chú tài xế cứ thế coi cô là học sinh rồi.

Có điều nghĩ cũng phải, thân mặc một bộ đáng yêu như thế này, lại thêm khuôn mặt búp bê này, cô không phải học sinh thì là ai chứ. Bây giờ cho dù cô nói mình là học sinh tiểu học thì chú tài xế cũng sẽ tin đó.

“Chú à, bạn học cháu hôm nay sinh nhật, cháu tới tham gia.” Cô cười nói bừa với chú tài xế đang rất nghiêm túc kia.

Khóe miệng chú tài xế giật giật, trong lòng nghĩ trẻ con bây giờ thật là vượt trội, không cần đi học nữa, còn trang điểm thành bộ dáng như quỷ thế này nữa. Ôi, thật là thời này không bằng thời trước! Những đứa trẻ 10x bây giờ đứa nào cũng muốn phản nghịch mà!

“Cô bé, các cháu bây giờ vxn nên chăm chỉ học tập! Xã hội bây giờ không học hành thì không ổn đâu. Chúng ta phải chăm chỉ đọc sách, học thêm nhiều điều, tương lai sẽ trở thành người có ích đó…”

Hà Tinh Tinh: “...”

Hà Tinh Tinh vốn là không cần phải gọi taxi, nhưng hai hôm trước xe của cô đúng lúc lại gửi tới tiệm bảo dưỡng rồi. Vì thế mới bất đắc dĩ gọi taxi. Nếu không tự mình lái xe tới đó cũng tiết kiệm được khối chuyện rồi. Tối thiểu cũng không cần phải đối diện với sự lải nhải của tài xế taxi này rồi.

Ngồi trong xe, Hứa Mộ Sênh đang gọi cô trong Wechat.

Shadow: Đợi lát nữa gặp.

Hà Tinh Tinh: “...”

Đợi cái con khỉ ý! Anh không nhớ chiều nay cô phải đi gặp đối tượng kết thân sao!

Tinh Tinh là mặt trời nhỏ: Hôm nay em đi gặp đối tượng kết thân, anh quên rồi sao?

Shadow: Không quên.

Tinh Tinh là mặt trời nhỏ: Lúc nào xong sẽ báo cho anh.

Chú tài xế lải nhải suốt đường đi, không dễ dàng gì mới tới nơi được, Hà Tinh Tinh trả tiền, chú đó còn không quên nhắc nhở cô một câu: “Cháu gái, nhớ về nhà sớm đó!”

Vừa xuống xe, không khí nóng bức từng đợt từng đợt trực tiếp ập tới, cảm giác như say rồi. Thực sự là vô cùng nóng!

Hà Tinh Tinh nhẹ nhàng đẩy cửa kính thủy tinh rất nặng của Thời Đại Hoàng Cung ra, dưới sự hướng dẫn của nhân viên, đi tới phòng bao 223.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Hà Tinh Tinh đứng trước cửa gỗ màu nâu đỏ của phòng 223, hít sâu một hơi. Mẹ nó, thật sự còn có chút căng thẳng!

Một giây sau, cô đẩy cửa bước vào, để lộ ra một khuôn mặt tươi cười ngọt ngào, dùng giọng nói ẻo lả nhất, nũng nịu nhất của con gái nói, “Xin lỗi, đợi lâu rồi…”

Trong phòng bao, người đàn ông kia đang đứng trước cửa sổ sát đất, đứng quay lưng lại với cô. Dáng người đó đặc biệt thẳng và lạnh lẽo, giống như cây tùng xanh mướt vậy.

Sao cô lại cảm thấy bóng lưng này có chút quen mắt thế nhỉ?

Khoảnh khắc người đàn ông đó chậm rãi quay người lại, cười với cô: “Dạo này vẫn khỏe chứ, bác sĩ Hà!”

Vậy mà lại là... Hứa Mộ Sênh.

Hà Tinh Tinh: “...”
Chương trước Chương tiếp
Loading...