Ngày Mưa Sẽ Ngừng Rơi

Chương 22: Rung động



" Thượng đế, có thực người trao số phận cho con tự định đoạt?"

***

Bước ra khỏi phòng tắm, mùi hương dầu gội lavender lan tỏa thật êm dịu. Mái tóc dài ngang lưng giờ đã dài tới hông, nhỏ từng giọt nước xuống sàn nhà.

Kéo tấm rèm xuống màn đêm im lìm không một tiếng động. Âm thanh đồng hồ nhích từng giây một.

" Vy, cậu nghĩ sao về tôi?"

" Đại thiếu gia này, hoàng tử này, còn gì cậu thiếu nữa sao?"

" Hẳn tôi hoàn hảo lắm nhỉ? Nhưng tôi là trẻ mồ côi cậu tin không?..... khi mới được một năm tuổi tôi bị bỏ rơi trước cổng côi nhi viện, đêm đó là một đêm mưa lạnh mùa đông. Các mẹ phát hiện ra tôi trong tình trạng lạnh đơ. Kì lạ tôi vẫn sống. Phải đến năm 10 tuổi tôi được Lâm phu nhân nhận nuôi. Thật sự không hiểu sao bà ấy lại trọn đứa trẻ yếu nhất trong lũ trẻ ở đó. 10 tuổi cứ mỗi lần trời mưa tôi rất dễ đổ bệnh, bà ấy rất tốt đưa tôi đi chữa trị nhiều nơi. Chắc chỉ có bà ấy mới xứng đáng để tôi gọi mẹ."

" - Xin... lỗi..."

" Hứa với tôi...đừng khóc! "

....

Cây lược chải đều trên lọn tóc ướt, ngỏng cổ nhìn lên cao chỉ một bầu trời đen kịt không một ánh sao nhấp nháy.

Tôi tự hỏi trò chơi mà thượng đế tạo ra có bao giờ dễ dàng hay chỉ là con đường rải rác hoa hồng mà đâu ai biết được dưới mỗi cánh hoa là mũi gai nhọn hoắt, cuối con đường là một cái hang vùi dập sự hiện diện của ánh sáng.

" Khánh Vy, dù là Hải Vũ hay Thiên Nam đều có những tổn thương riêng mà không ai nhận ra. Chẳng ai muốn sống cùng với nỗi đau vậy nên thoát được những ám ảnh mới coi là chiến thắng, em hiểu chứ?"

Hóa ra những tổn thương bao lâu nay tôi càng che giấu bao nhiêu thì càng lộ ra ngoài bấy nhiêu?

Tất cả những người xung quanh tôi đều mở ra cánh cửa của họ để tôi có thể bước tới bên họ. Nhưng cánh cửa chỉ mở ra một lần và thời gian cũng có giới hạn nên tôi đã để vuột mất đi bao nhiêu cánh cửa để rồi chôn chân một góc.

Thật sự rất ích kỉ?!

Thế thì sống khác_?

***

Học viện Thục Minh.

Cảnh tượng hỗn loạn đã cực kì trở nên quen thuộc mỗi khi bộ ba hoàng tử xuất hiện cùng lúc.

Một kẻ vô cảm coi tất cả như không khí.

Một kẻ bắn tia nhìn cảnh cáo có khi lại lầm lì bước đi.

Một kẻ thì phô vẻ lãng tử bằng cách vuốt mái tóc nâu hoặc chỉnh lại kính trên sống mũi, vậy thôi đủ tạo hình tượng ấm áp trong mắt nữ sinh rồi.

Khi ấy một con bé tuy vểnh cổ nhìn xuống nhưng mặt mày lại nhăn nhó. Con bé ấy là tôi, ngứa tay mang điện thoại ra bấm chí.

" Các người có phải ma qủy gì không mà ám họ ghê vậy"

" vậy tại sao cậu không giống họ?"_ he..he..< mặt cười>

Tôi ức chế thật sự muốn ví cái mặt của cậu ta là điện thoại để đập cho tan tành nhưng tôi đâu có ngu. Cả ba đều mang bộ mặt giả tạo thật đáng ghét.

Một kẻ gắn mác lạnh lùng trút vỏ bọc là một tên vô cảm, thích chặn họng người khác nổi bật là tôi. Lúc im im rồi tự nhiên đốp cho tôi một câu khiến tôi im bặt.

Kẻ nữa gắn mác lầm lì, tính tình khó nắm bắt nhưng thật ra là một tên thích đặt điều người khác, tự tung tự tác.

Kẻ còn lại ấm áp dịu dàng bao nhiêu thì bộ mặt thật lại khó tính hay cau có bấy nhiêu.

Rất may tôi không thuộc dạng hám trai tới mù đường.

- Bỏ đấy, đi ăn.

Linh gập ngay quyển sách của tôi ra lệnh, miễn cưỡng tôi gật đầu và thế là Linh đi mất dạng. Nhiều lúc không hiểu tại sao tôi có thể chơi được với một người như thế.

- Lấy tôi bánh mì, nhớ loại mềm không bơ.

- Huh? Tôi á?

Tôi quay nhìn xung quanh chẳng có ma nào trong lớp ngoại trừ bóng ma ngay sau lưng.

Thiên Nam nhìn tôi như thể sinh vật lạ, cậu ta kiệm lời nên gật.

- Bảo Fangirl của cậu ấy, chắc họ sắp ồ ạt mang đồ ăn lên cho cậu thôi.

- Đừng bắt tôi nhắc lại.

Năm từ, một cái liếc mắt và hai cái bơ. Tôi còn có thể làm gì ngoài " phục vụ"?

Rốt cuộc tôi y hệt kẻ làm chuyện xấu lén mang lên cho Thiên Nam, kì lạ món bánh của Thiên Nam cũng là loại tôi ưa thích.

Phục vụ xong thì lại bị tên Hải Vũ phiền phức dọa nạt bắt tôi lên tận sân thượng mới thôi. Đem khoe chiếc máy mp3 ngoại nhập, cuối cùng lại cãi nhau đơn giản chỉ vì tôi thích nhạc nhẹ còn tên đó lại bật nhạc ma rùng rợn, nhạc sàn, loạn hết cả đầu. Còn mắng tôi không biết bắt kịp thời đại, rồi lại tức điên người mặc Hải Vũ trên sân thượng đầy nắng. Điên...điên nặng rồi.

" Vy, cậu nghĩ xem sao tôi lại vào nhầm phòng và nhận ra con ngố là cậu được tôi cứu trên sân thượng?"

" Là do não có vấn đề ảnh hưởng tới mắt cũng bị quáng gà, nhỉ?"

" ha..ha.! Sai bét đừng tưởng có thể chọc giận tôi mấy câu xoàng như thế, là vì mẹ cậu chọn tôi đấy"

***

Trạm dừng xe bus, nắng chiều gay gắt nhưng không thể chạm tới chân cô gái nhỏ đang ngồi chờ xe, tay cầm quyển sách nhưng ánh mắt nhìn đâu đó xa xăm đầy phiền não, là một đôi mắt nâu không trong veo nhưng lại mang một vẻ thuần khiết rất đơn giản, chỉ có điều phảng phất trong ánh mắt ấy luôn thường trực tia buồn lãng du.

Cô ngồi yên mặc những trang sách đang bị gió lật dở.

- Xin lỗi bạn có thể giúp tớ không?

Tôi giật mình ngoảnh lại bắt gặp nụ cười tươi tắn thật ấm áp. Cô gái có nét gì đó rất lạ, mái tóc nâu đỏ buộc cao rất cá tính.

- Này bạn.

Cô gái xua xua tay trước mặt tôi, gương mặt có vẻ ngại ngùng. Đừng trách tôi vì cô ấy hệt như một thiên sứ với đôi mắt to long lanh không vương chút bụi trần.

- À, tớ có thể giúp gì?

Tôi vội gấp quyển sách lại lấy vẻ điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại cứ chăm chăm nhìn cô gái ấy. Suýt nữa thì bật ra câu " bạn có phải thiên sứ không?"

- không có gì, tớ muốn hỏi từ đây đi tới đường X còn bao xa?

Cô bạn mỉm cười ngọt ngào vuốt mấy giọt mồ hôi trên trán, giờ mới để ý phía sau kéo theo chiếc vali rất lớn.

- Nếu đi bộ chắc mất 15 p đấy, hay cậu bắt xe bus nhé mà 5p nữa xe bus cũng dừng tại trạm này.

- Thật không?

- Thật.

- Cảm ơn nhé, vậy tớ sẽ đợi xe bus.

- Chờ xe bus 06 nhé, xin lỗi bây giờ tớ phải đi gấp,

- Vậy đi đi, cảm ơn nhiều.

Tôi gật đầu nhìn nụ cười của cô bạn như mê hoặc rồi vội vàng lao đi. Nếu không chạy nhanh sẽ bị muộn giờ làm mất mà "ông chủ khó tính " không biết còn muốn theo dõi nhất cử nhất động của tôi tới bao giờ nữa.

***

Cái gì đã vỡ thì vỡ, quả nhiên không thể lấy lại. Và chiếc ly thứ n rơi tuột khỏi tay tôi.

- Em...lỡ tay.

Tiền lương tháng này của tôi không biết bị trừ bao nhiêu rồi nữa.

Huy Anh mệt mỏi đập tay lên trán, sắp rồi, tôi lại chuẩn bị đón cơn thịnh nộ thôi.

- Mọi người hôm nay nghỉ sớm nhé!

?! Huh? Có cái gì đánh trúng vào đầu anh ấy rồi à?

Huy Anh trở tôi đi ăn.

Sốc....

- Sao còn chưa ăn? Yên tâm không có độc đâu.

Tôi yên tâm một chút nhưng vẫn không dám động đũa.

- Không phải anh thất tình chứ? Hoặc đang phân vân lựa chọn cô nào à? Hay mắc bệnh na...

- Em chập mạch hả?

Mắt tôi suýt trợn tròn nhìn anh, cái gì chứ_? Chẳng khác nào tạt gáo nước lạnh vào mặt tôi cả.

- Nhìn gì? Quá 7h rồi còn chưa chịu ăn tối?

- Thế anh cũng phải có lí do lôi em ra đây chứ, ai mà tin nổi anh tốt thế_ mấy câu sau tôi nói lí nhí chỉ mình nghe thấy nào ngờ..

- Cái gì?

- Hơ...không có.

Anh gạt đũa chống cằm đồng thời đẩy bát canh nấm sang chỗ tôi, giục

- Ăn đi, cái này tốt cho dạ dày.

Tôi đơ người, quả thật anh muốn trả thù tôi thật. Huy Anh nhíu này tỏ vẻ khó chịu.

- Sao nào?

- Em dị ứng với nấm, gừng, cà ri. Món kia, món kia nữa em không thể ăn.

- Sao không nói trước?

" anh cho ý kiến chắc?"

Huy Anh lại gọi món khác, thật sự hôm nay tôi thấy anh không phải...người.

- Nói thật đi, có phải anh thất tình không? Em nghe hết này, muốn khóc em cho mượn vai này.

Huy Anh bật cười kèm theo cái ho nhẹ và mặt mày tôi dần tái lại.

- Khỏi đi cô nương, vai thế kia dựa vào chỉ có ê đầu, nghĩ sao mà tôi thất tình? Chỉ có em ngớ ngẩn nên mới không bám tôi, nghĩ sao mà tôi lại khóc? Khánh Vy, tôi sẽ coi như là em mới rơi từ sao hỏa xuống.

" Chứ không phải hành hạ nhân viên rồi giờ thấy có lỗi à?"

- Nhìn gì? Em còn không ăn mau? Hay nhìn tôi đủ no rồi?

- Anh nhìn thế thì em ăn kiểu gì?

- Em biết ngại bao giờ vậy? Tôi nhìn em suốt cơ mà.

Huy Anh nói xong còn bật cười nhẹ, ngày hôm nay sao tôi toàn gặp thể loại " không bình thường" nhỉ?

- À, Huy Anh, hôm nay em gặp một cô gái xinh cực, đảm bảo ăn đứt nữ sinh bám anh.

- Ra vậy, em không bám tôi mà đi khen ngợi cô gái đó. Kết luận, em bị les.

Xẹt! Ầm.

Hình như sấm xét vừa ghé qua đây.!

Lần đầu tiên tôi tới công viên vào buổi đêm. Tự thưởng cho mình một buổi dã ngoại đêm hôm cũng không có gì lạ.

Ánh đèn nhấp nháy dưới tán cây cao hình ống, bóng đèn cao áp sáng trắng soi rọi khắp lối đi, từng người sánh bước trên những lối đi, âm thanh tiếng gió rít trên tán cây như tan biến trong không khí.

" Ba, sao ba chưa về?"

- Tớ muốn ăn kem, thật đấy, ăn kem cơ.

Giọng nói nào đó thật ngọt ngào, tôi hiếu kì quay lưng lại, phía bên kia con đường chỉ cách một thảm cỏ chìm trong đêm. Cô gái lay tay một chàng trai nũng nịu, gương mặt xinh đẹp ấy không phải của cô bạn lúc chiều sao? Vẫn mái tóc nâu đỏ buộc cao cá tính ấy, nhưng...

- Chịu cậu rồi đấy, đi ăn là được chứ gì.

- Yêu cậu nhất.

- Một ly thôi đấy, cậu đã ăn hai ly rồi còn gì.

- Tuân lệnh đại úy Vũ.

Vũ?.

Bóng lưng người con trai quay lại tôi vội nép mình vào thân cây gần đó lén lút nhìn ra.

Nụ cười ấy...chiếc răng khểnh ẩn hiện dưới làn môi mỏng. Tại sao chứ? Lồng ngực như có thứ gì đó đè nén.

Hải Vũ? Là Hải Vũ, không sai...

Nhưng Hải Vũ thì liên quan gì tới tôi?

- Hải Vũ, tớ ăn một ly kem, tiếp đến muốn ăn kem bông, còn nữa muốn ăn...

- Haizz...cậu có lo cái túi tiền của tớ không vậy.

- Hải Vũ cậu thật ích kỉ, có cho bản cô nương ăn không?

- Đươc...chịu thua cậu, muốn gì cũng được.!
Chương trước Chương tiếp
Loading...