Ngày Tàn Của Thế Giới

Chương 107: Đột Ngột



"Dĩ nhiên, tôi có dự cảm rằng ông ta không trả nổi tiền." Cố Thanh Sơn nói.

"Tôi không hơi sức đâu đi quản mấy chuyện này." Hắn vỗ vỗ Trương Anh Hào, nói: "Về chuyện sòng bạc, anh cứ tìm người tới kinh doanh, nhưng chỉ cho phép kinh doanh đánh bạc hợp pháp thôi đấy. Về lợi nhuận thì anh ba tôi bảy, ok chứ?"

Trương Anh Hào sờ sờ cằm nói: "Chưa gì đã chia tiền rồi? Đối tác không tệ nha." Sau đó, anh ta không khỏi tiếc nuối nói: "Tài sản của bên đối tác tăng lên sẽ có lợi cho sự nghiệp của tôi, đáng tiếc tập đoàn sát thủ không thể đưa ra thị trường, nếu không cổ phiếu của tôi nhất định tăng vọt. Đúng rồi, tôi có thể mở một Công ty trá hình để đưa lên thị trường, ờ, tên là Công ty giết mổ thịt sống?"

Cố Thanh Sơn nhìn bộ dáng này của anh ta, không biết tại sao chợt nhớ tới Tần Tiểu Lâu.

Nếu như hai người này mà hợp lại...

Hắn vội vàng lắc lắc đầu.

Giọng Nữ Thần Công Chính lại vang lên: [Tôi sẽ cử nhân viên vào toà cao ốc tiếp tục thu thập chứng cứ phạm tội của Chu Khai Vũ, xin chủ sở hữu Cố Thanh Sơn cho phép.]

Cố Thanh Sơn khẽ mỉm cười, nói: "Rất tình nguyện."

Sau đó, hắn cùng Trương Anh Hào đứng lên đi vào phòng khách, vừa hay gặp phải Độc Cô Quỳnh.

"Nhờ phúc của anh, vụ làm ăn của tôi công cốc rồi.” Độc Cô Quỳnh cười trêu ghẹo nói.

"Xin lỗi, có cần tôi bồi thường không?" Cố Thanh Sơn hỏi lại.

"Tiền là chuyện nhỏ, hôm nay tôi rất vui vẻ... Tôi đi trước đây, có chuyện sẽ liên lạc lại." Độc Cô Quỳnh dứt khoát rời khỏi sòng bạc.

"Cô nàng này không tệ, đáng tiếc có xu hướng chịu ngược." Trương Anh Hào nhìn bóng lưng của cô ta, lẩm bẩm nói.

Cố Thanh Sơn chẳng thèm để ý, đi tìm một tên người hầu. Tên hầu này đã chứng kiến toàn bộ quá trình, thế nên lúc này lập tức thay đổi thái độ, dẫn hai người đi tới thang máy.

Gã nhấn nút, thang máy bắt đầu di chuyển.

Ting.

Thang máy xuống đến tầng sâu nhất thì mở cửa ra.

Nơi này là nhà tù, từng dãy nối tiếp nhau dài đằng đẵng, trông rất u ám, đứng ở xa sẽ không nhìn thấy đồ vật bên trong, chỉ có đủ loại âm thanh khiến người ta rợn cả tóc gáy thỉnh thoảng vang lên từ trong đó.

Cố Thanh Sơn rõ ràng nghe được nơi nào đó trong nhà tù có vật gì đó đang gặm nhấm xương. Cái loại âm thanh đó, ngay cả Trương Anh Hào nghe vào cũng chỉ thấy kỳ lạ, chỉ có Cố Thanh Sơn là người trở về từ tận thế, mới biết âm thanh này là một con quái vật đang làm gì đó.

Người hầu xoay người lại, nói: "Tôi phải xác nhận một chút, thứ hai vị muốn tìm chỉ là giải thưởng lớn trong lần đánh cược trước đó đúng không?"

Cố Thanh Sơn nghiêm mặt, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, chúng tôi chỉ cần giải thưởng lớn."

Trương Anh Hào cũng gật đầu.

Người hầu đáp: "Mời đi cùng tôi, hai vị cẩn thận, nơi này có rất nhiều vật kỳ quái, tuyệt đối đừng động chạm linh tinh." Gã vừa nói vừa đi thẳng về một hướng.

Hai người họ đi theo, yên lặng đi một đường rất lâu, cho đến nơi sâu nhất trong nhà tù.

Nơi này bị phong bế hoàn toàn bởi kết cấu sắt thép, nếu không phải trên một bên tường có hai hàng nút ấn, ai cũng không biết trong này còn có không gian.

Người hầu đi lên trước, nhanh chóng nhấn vài cái lên nút ấn trên tường. Bức tường sắt thép nặng nề rút sang một bên, hơi nước lạnh như băng, mang theo hơi lạnh thấu xương phả vào mặt.

"Vốn dĩ có một khối rất to, nhưng đều thối rữa cả rồi. Chúng tôi không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể bảo quản như vậy." Người hầu giải thích.

Cố Thanh Sơn đi vào, lập tức cảm nhận được một trận rét lạnh. Đây là phòng băng, trong này có hẳn một khối băng cực lớn, trong tảng băng đó là một cục thịt cao bằng người đã đông cứng ngắc.

Cục thịt chậm rãi co lại, một lát sau, lại giãn nở ra lần nữa.

"Hàng tốt." Cố Thanh Sơn tán thưởng một tiếng.

Trương Anh Hào cùng người hầu nghe xong, gương mặt giật giật liên hồi.

Cố Thanh Sơn cũng không để ý bọn họ, đi quanh khối băng lớn một lần, xác nhận lại giá trị cục thịt này.

Đây chính là tim của quái vật vũ trụ, nhưng chỉ là một bộ phận rất nhỏ rất nhỏ trong đó.

Về giá trị của quái vật vũ trụ, vỏ ngoài và da là thấp nhất, thứ thực sự có giá là máu thịt và xương, quý nhất là nội tạng. Mà trong nội tạng, tim là có giá trị nhất.

Cố Thanh Sơn không để ý bên cạnh còn có người, lấy Địa kiếm ra bắt đầu mổ xẻ tảng băng.

Tảng băng cứng rắn là thế, vậy mà ở trước Địa kiếm chẳng khác nào đậu hũ mềm. Nơi Địa kiếm cắt vào, băng đá lập tức vỡ nát.

Cố Thanh Sơn vung trường kiếm, rất nhanh đã lấy được quả tim nhỏ bé kia ra ngoài.

Người hầu ở bên ngoài sớm đã có chuẩn bị, lấy ra hòm ướp lạnh cỡ nhỏ có vỏ ngoài làm bằng kim loại.

Cố Thanh Sơn đặt quả tim của quái vật vũ trụ vào, cười nói: "Đa tạ."

Người hầu hơi cúi người, lấy lòng đáp: "Ngài là ông chủ mới của chúng tôi, đây đều là việc chúng tôi lên làm.”

Người hầu mang theo hai người, lại đến một chỗ khác bị bức tường sắt thép đóng kín.

"Đây là phần thưởng thứ hai, một người kỳ quái."

"Chúng ta cần cái này không?" Trương Anh Hào không nhịn được chen miệng nói.

"Dĩ nhiên không." Cố Thanh Sơn vốn không muốn nhìn nữa nhưng một ý niệm bỗng nhiên nảy ra. Lúc này, nỗi lo lắng âm thầm luôn trú ngụ sâu trong lòng hắn bất chợt trào dâng.

Cố Thanh Sơn giật mình, trên lưng ứa ra một lớp mồ hôi lạnh.

Sao mình lại như vậy?

Cố Thanh Sơn lập tức chú ý đến.

Tu sĩ đôi lúc sẽ có một ít có linh cảm, có cảm ứng với một vài chuyện sắp xảy ra.

" Chờ một chút." Hắn nói: “Cứ xem trước đã rồi nói."

Người hầu nghe theo liền đi mở cửa.

Cố Thanh Sơn cùng Trương Anh Hào nhất thời cũng có chút hiếu kỳ. Trước đó họ đã nghe người hầu nói rằng phần thưởng thứ hai là một người kỳ quái, nhưng như thế nào mới được xem là kỳ quái chứ?

Bức tưởng bằng sắt thép chậm rãixê dịch sang một bên.

Cố Thanh Sơn cùng Trương Anh Hào ngây người.

Không hề giống với vừa rồi, đây là một không gian vô cùng chật hẹp.

Một lão già gầy đét, tay chân cùng cổ bị vòng sắt cực dày kẹp lại, dán sát ở trên tường thép. Khoang bụng của lão bị mổ xẻ, bên trong trống trơn, ngũ tạng không thấy đâu.

Nhưng nhìn ngực lão còn phập phồng, chứng tỏ vẫn còn đang hô hấp.

Lão ta nhắm hai mắt, có vẻ như đang ngủ.

"Ông ta còn sống?" Mặt Trương Anh Hào biến sắc, trở nên đông cứng.

"Đúng vậy, còn sống." Người hầu trả lời.

Trương Anh Hào há hốc miệng, nửa ngày nói không ra lời.

Thân là đại quý tộc của Cửu phủ, từ lúc còn rất nhỏ, anh ta đã nhìn thấy không biết bao nhiêu đồ vật quái lạ, nhưng những thứ đó cũng không bằng một màn trước mắt này, đem tới ý vị sâu xa.

Một người mất hết ngũ tạng, lại vẫn còn sống.

Nếu người này bị đột biến gien, vậy thì từ phương diện DNA mà nói, chỉ cần ghi chép và lấy một đoạn DNA tương ứng là có thể nghiên cứu ra bí mật tại sao không chết.

Còn nhìn từ góc độ y học và sinh vật học, đây chính là một cột mốc của cả lịch sử văn minh của nhân loại.

"Xin hãy cẩn thận một chút." Người hầu nghiêm túc dặn dò.

"Tại sao?" Trương Anh Hào nhìn người trên vách tường, giống như đang nhìn một báu vật.

"Bởi vì lão ta rất dữ." Cố Thanh Sơn vừa nói vừa thở dài thườn thượt. Hắn có chút bi thương, cho nên nhắm hai mắt lại.

Đời này, vận mệnh vẫn không diễn ra theo quỹ đạo vốn có. Cục diện mà hắn luôn sợ, rốt cuộc đã đến rồi, đến rất sớm.

Lặng lẽ thở dài, Cố Thanh Sơn mở mắt ra, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, hỏi: "Các anh tìm thấy người này ở đâu?"

Người hầu kia trả lời: "Lão từng là một nhân viên của chúng tôi, đột nhiên nổi điên đi cắn ông chủ. Ông chủ tiện tay phế bỏ lão, kết quả lão lại không chết."

"Thật đúng là trong cái rủi có cái may, may mà đối tượng lão chọn lại là Võ Tôn." Cố Thanh Sơn vừa nói vừa bước mấy bước về phía trước.

Người trên vách tường cảm nhận được hơi thở của người sống, chợt mở mắt ra, nước bọt trong miệng văng tung tóe.

Gừ!

Lão ta gầm thét, vùng vẫy, muốn thoát khỏi bức tường.

Nhìn dục vọng điên cuồng trong mắt lão, Trương Anh Hào bỗng hiểu ra.

Kẻ này đang rất đói, hơn nữa lão muốn ăn hết tất cả.
Chương trước Chương tiếp
Loading...