Ngày Tàn Của Thế Giới

Chương 87: Huy Chương



"Ông là ai?" Anna hỏi.

"Ta là trưởng lão của câu lạc bộ Huyết Tinh, Hải Đức." Ông lão đầu trọc cúi người hành lễ, sau đó chân thành nói: "Chúng tôi thật không ngờ, người tôn quý như ngài cũng sẽ nhúng tay vào việc này. Nói cách khác, chúng tôi nhất định sẽ buông tha cho nhiệm vụ lần này."

"Nói bậy nói bạ." Anna lạnh lùng nói: "Vừa rồi, nếu không phải ta ngăn cản ông, thì ông chắc chắn đã ra tay với cô ấy rồi."

Ông lão đầu trọc nhún vai nói: "Giết người là một thú vui không thể kiềm hãm được, không phải ư?"

Ánh mắt Anna trở nên lạnh lẽo.

"Anna điện hạ, hay là chuyện lần này dừng ở đây đi. Dù sao có đánh tiếp, đối với chúng ta cũng chẳng có lợi lộc gì." Ông lão đầu trọc nói.

"Hử? Dám ra tay giết người mà ta bảo vệ ngay trước mặt ta, ông nghĩ ta sẽ dễ dàng bỏ qua cho ông à?" Anna khoanh tay hỏi. Lúc này đây, cả người cô đã trở nên khác biệt.

... Cô không còn là cô công chúa với dáng vẻ thanh nhã kia nữa, mà là người có thực lực cường đại, một kẻ có thể đứng đầu trên chuỗi động thực vật.

Ông lão đầu trọc khẽ nhíu mày, lấy một vật trong túi áo ra, ném đến.

Anna bắt lấy nhìn thử, sắc mặt lập tức thay đổi.

Thứ nằm ngay ngắn trong tay cô là một huy chương.

"Huy chương trung thành của Thánh giáo." Ông lão đầu trọc đắc ý nói: "Bây giờ, tôi dùng thân phận trưởng lão vinh dự của Thánh giáo để nói chuyện với cô. Hỡi Anna điện hạ ngây thơ, xin đừng tiếp tục làm chuyện thừa thãi nữa."

Lão ta nói xong, lập tức xoay người, đá một cái lên người chú hề và bóng đen: "Cái đám không ra hồn này, đi thôi!"

Hai kẻ kia nghe vậy, bèn ủ rũ cúi đầu đứng lên.

Ba người đang định rời đi, lại chợt nghe thiếu nữ trước mặt nói thêm: "Thánh giáo ư? Chẳng qua là loại sâu bọ "hút máu" trên người hoàng tộc thôi."

Vẻ đau khổ trong mắt chợt lóe, giọng của Anna trầm thấp thong dong, tựa như đang kiềm chế tâm trạng của mình.

"Leng keng" một tiếng, huy chương rơi xuống đất. Cô vung tay lên, nhẹ giọng nói: "Hiện ra đi."

Một lưỡi hái thật dài xuất hiện trong tay cô. Lưỡi hái này đặc một màu đen nhánh, ở phía cuối tay cầm có khắc một cái đầu lâu đen, còn lưỡi đao sắc lẻm như một ngọn lửa hình bán nguyệt bùng cháy.

Anna bước từng bước về phía ba người kia. Trong mắt trưởng lão đầu trọc hiện lên một tia kinh hoàng, trầm giọng nói: "Tiểu thư Anna, xin hãy lý trí một tí, nếu Thánh giáo biết cô dám ra tay với tôi..."

"Bọn họ sẽ không biết đâu." Anna cụp mi, tiện tay vung lưỡi hái lên.

Vô số ngọn lửa đen tạo thành một cái đầu lâu khô, lập lòe giữa không trung.

Chú hề run như cầy sấy, thấy cảnh này không kìm được mà la to: "Liệt Diễm Tử Thần! Không! Tôi không muốn chết!"

Ánh mắt của Anna đảo qua ba người, sau cùng đôi mắt đẹp ấy đổi sang vẻ lạnh lẽo vô tình: "Thật là làm cho người ta khó chịu cả ngày, nhưng may mà có các người, có thể để ta trút một ít nỗi lòng này ra."

Sau cùng, thiếu nữ tóc đỏ xinh đẹp thốt ra một câu như thế.

...

Trong phi thuyền Thần Điện, mười hai màn hình giám sát trải rộng trên khắp màn ảnh chủ. Những hình ảnh truyền về hiện ra trên những màn hình đó chỉ có một: Núi thịt đứng sừng sững giữa đại dương, dù bất kì vũ khí tấn công nào cũng không khiến nó tổn thương mảy may.

Đột nhiên, trên một màn hình bắt được một hình ảnh...

Trong một chỗ trống của núi thịt, chiến sĩ Liên Bang bò ra ngoài từ trong một bộ chiến giáp cơ động đã hỏng, dùng hết sức lực cuối cùng để đập mạnh vào vách ngoài của núi thịt.

"Bộp".

Vách thịt bị đập thủng, máu màu xanh nhạt theo cái lỗ bé tí bắn ra ngoài.

Lập tức có hơn mười cái xúc tu bay tới, đâm vào cơ thể của chiến sĩ, hút sạch anh ta cho đến khi chỉ còn sót lại một bộ da người mỏng dính.

Cảnh này nhanh chóng được trích ra từ vô số hình ảnh chiến đấu, phóng to đến nỗi chiếm hết toàn bộ màn ảnh chủ, phía trên bên trái màn ảnh là những thông tin chi tiết về người chiến sĩ ấy.

[Tả Việt, Đại tông sư Võ đạo. Năng lực: Võ Đạo Quy Tàng, Xung Quyền.]

[Đã xác định, lực Quy Tàng có thể đả thương được quái vật.]

[Dựa vào hệ thống lực lượng của chức nghiệp giả loài người, bắt đầu thử nghiệm những lực lượng khác để công kích.]

Cố Thanh Sơn nhìn thấy những dòng này thì không nhìn tiếp nữa.

Rốt cuộc Nữ Thần Công Chính đã phát hiện ra mấu chốt, chỉ cần tiếp tục thử nghiệm thì nhất định sẽ tìm ra chân tướng.

Tuy con quái vật này rất to lớn, nhưng nó chỉ có một mình. Khi phải đối mặt với vô số chức nghiệp giả xông lên cùng lúc, nó cũng chỉ còn một con đường là bị tiêu diệt. Điều thật sự cần quan tâm lúc này là ngày tận thế đang đến, hằng hà sa số quái vật cũng đang đến.

Cố Thanh Sơn bỗng nhiên hơi mất tự tin. Hắn không chắc những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, có còn xảy ra ở kiếp này nữa hay không. Nếu quái vật tiếp theo không giống với kí ức của hắn, thì có nghĩa là gì?

Chân mày Cố Thanh Sơn nhíu lại.

Lát sau, hắn lắc đầu.

Đây là biến hóa của cả vũ trụ, đâu phải là thứ mà hắn có thể khống chế, chỉ đành đi bước nào tính bước nấy thôi.

"Nữ Thần Công Chính?"

[Tôi đây.]

"Hãy đưa tôi về thủ đô."

[Được.]

Cố Thanh Sơn bước ra ngoài, trèo lên chiến hạm cỡ nhỏ, bay vào trong vũ trụ tối om mịt mù.

Chẳng mất bao nhiêu thời gian, hắn đã về tới thủ đô.

Lần này có chiến hạm hộ tống, Cố Thanh Sơn không cần chạy qua những vùng đồi núi hoang vu, mà đáp thẳng xuống tầng thượng của khách sạn Ngày Nghỉ Tự Do.

Hắn về thẳng phòng mình, mở cửa đi vào.

Xối nước lạnh xong, Cố Thanh Sơn thay quần áo sạch, khoanh chân ngồi lên giường.

Còn chút thời gian nữa mới đến tối, bây giờ có thể nghỉ dưỡng sức một lát.

Hắn mới vừa nhắm mắt lại, trong phòng bỗng xuất hiện một người. Người này ngồi lên ghế sa lông đối diện Cố Thanh Sơn, vắt chéo hai chân.

"Anh là ai?" Trong khoảnh khắc đối phương xuất hiện, Cố Thanh Sơn cũng đã cảnh giác.

"Có thể nói rằng tôi là một trong những người đứng xem kịch." Người nọ nói.

"Đứng xem chuyện gì?"

"Xem cậu bị giết." Người đó chậm rãi đáp lời.

Anh ta mặc một cái áo khoác ngoài màu đen, hai tay đeo bao tay da màu đen để lộ mấy đầu ngón tay, ánh mắt sáng người, cả người trầm ổn đầy khí thế.

"Sát thủ còn chưa tới mà ông đã tới rồi?" Cố Thanh Sơn hỏi.

"Tôi làm vài việc khiến họ đến trễ một chút... Dù sao cậu cũng là một người thú vị, chết như vậy thì quá đáng tiếc." Người kia nói tiếp: "Xin tự giới thiệu, tôi là Trương Anh Hào thuộc Trương phủ, một trong chín đại phủ của Liên Bang. Trong thế giới ngầm thì tôi là hội trưởng Hiệp hội Thợ Săn."

Hiệp hội Thợ Săn là một tập đoàn sát thủ, vì quy tắc ám sát đặc thù và tỉ lệ hoàn thành cực cao, nên nó nổi tiếng khắp toàn bộ thế giới ngầm.

Đối phương nói cả thân phận ngoài sáng và trong tối ra như thế, không phải vì gã không sợ, mà là có thâm ý khác.

Quả nhiên, lại nghe Trương Anh Hào nói tiếp: "Bác hai của tôi là Võ thánh Trương Tông Dương."

Cố Thanh Sơn nghe xong liền đứng lên, cười vươn tay với đối phương: "Hân hạnh, tôi muốn cảm ơn ân tình của bác hai anh, lần trước ông ấy đã bôn ba vì chuyện của tôi."

"Không dám." Trương Anh Hào đứng dậy, cũng vươn tay ra.

Hai người bắt tay nhau.

Vẻ mặt Trương Anh Hào nhẹ nhõm hơn, phản ứng của đối phương khiến anh ta khá hài lòng.

Tính đến giờ, thiếu niên này trông cũng không giống bạch nhãn lang (*).

(*) Bạch nhãn lang: Là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

Trương Anh Hào thoáng thay đổi thái độ, nói: "Cố Thanh Sơn, tôi đã xem qua những chuyện cậu từng làm, kể cả chuyện cậu chế tạo ra robot, tôi cũng đã thông qua con đường đặc biệt, biết được một vài thông số kỹ thuật. Bây giờ, tôi mời cậu gia nhập vào hiệp hội Thợ Săn. Nếu cậu đồng ý, tôi sẽ bảo vệ cậu an toàn."

"Không cần." Cố Thanh Sơn từ chối thẳng thừng.

Trương Anh Hào mỉm cười, nói: "Từ chối dứt khoát như vậy à?"

Cố Thanh Sơn chỉ cười không nói.

"Cậu nên biết điều một chút, đi theo tôi được rất nhiều lợi ích đấy. Tôi không giống với hai tên nhãi của nhà họ Nhiếp và nhà họ Bạch." Trương Anh Hào tiếp tục thuyết phục.
Chương trước Chương tiếp
Loading...