Ngày Thế Giới Kết Thúc
Chương 3: Midotaka
"Shin-chan?" Giọng nói vui vẻ thường ngày là thế, lúc này đây lại tạo cho Midorima một cảm giác thật giả. Khắc nghiệt làm sao! Takao siết chặt lấy một cánh tay y, hai người đều lạnh đến run rẩy. Họ không thể hiểu được chuyện gì đang xảy. Dường như kết thúc của họ đang tới rất gần, và cả hai cùng cảm thấy thời gian bên nhau chẳng bao giờ là đủ."Sao vậy Takao?""Em mừng vì anh đã tới Shuutoku. Thật tốt vì em có cơ hội được quen anh."Ngọn nến cuối cùng chập chờn trong không khí lạnh lẽo, và nó chắc cũng chẳng cầm cự được bao lâu nữa. Khi ngọn nến tắt đi, cũng là lúc mà sự sống của họ trên trái đất này chấm dứt.Midorima thở dài, kéo Takao vào trong lòng rồi vùi mặt vào cổ cậu, "Anh rất vui khi em đã chấp nhận chính con người anh."Takao hôn nhẹ lên môi người mà cậu yêu. Midorima cảm thấy những giọt nước mắt lạnh lẽo lăn dài trên má, y cũng chẳng rõ đó là của mình hay của Takao nữa. Rồi, cậu vòng tay qua ôm lấy thân hình to lớn của y để tìm chút hơi ấm mong manh còn sót lại, "Ước gì chúng ta có nhiều thời gian hơn. Vẫn còn quá nhiều điều em chưa biết về anh."Rồi, cậu vòng tay qua ôm lấy thân hình to lớn của y để tìm chút hơi ấm mong manh còn sót lại, "Ước gì chúng ta có nhiều thời gian hơn. Vẫn còn quá nhiều điều em chưa biết về anh.""Em biết rõ về anh hơn ai hết." Midorima thì thầm, "Một mình em là người đủ kiên nhẫn với anh. Trái tim này chỉ thuộc về em mà thôi.""Em biết mà." Takao khẽ cười, "Em từ lâu cũng đã là của anh rồi."Một sự tĩnh mịch bao trùm lất không gian xung quanh. Vẫn còn vô vàn điều họ muốn tâm sự với nhau, nhưng có lẽ không cần phải nói thì cả hai cũng đã quá rõ tình cảm đối phương dành ình sâu đậm tới chừng nào."Em yêu anh nhiều đến mức không thể diễn tả nỗi." Takao thở dài, "Và em vẫn luôn yêu anh như vậy.""Anh cũng thế." Midorima dịu dàng nói, "Xin lỗi vì anh không thể bộc lộ hết cảm xúc của mình cho em.""Em biết điều đó mà." Takao lắc đầu. Cái lạnh đã bắt đầu ngấm vào xương tủy cậu. Hôn lên môi Midorima một nụ hôn, cậu chọc y, "Anh chẳng giấu được em cái gì đâu." "Anh chưa bao giờ muốn giấu em." Midorima thừa nhận, "Em đã làm nên con người anh, Kazunari à! Anh nợ em quá nhiều rồi.""Vậy kiếp sau, hãy đi tìm em nhé. Em sẽ luôn chờ anh đấy.""Vậy kiếp sau, hãy đi tìm em nhé. Em sẽ luôn chờ anh đấy.""Anh sẽ không bao giờ ngừng tìm kiếm em." Midorima hứa. Trong một phút ngắn ngủi, ánh mắt y tỏa ra một tia hi vọng yếu ớt, và rồi khi ngọn nến chợt tắt, hi vọng cũng tan vào màn đêm.Hai người họ đều cảm thấy sợ hãi tột cùng, nhưng không ai muốn thừa nhận."Thật vui vì chúng ta đã có những giây phút hạnh phúc bên nhau." Takao cười, nhưng Midorima đã không thể thấy được cậu bởi bóng tối đen đặc, "Anh là người quan trọng nhất đối với em."Midorima kéo cậu lại gần hơn, "Đợi anh nhé, Kazunari.""Mãi mãi." Takao đồng ý, ôm chặt lấy người mình yêu. Và rồi, mọi thứ dần tan biến vào không trung._HẾT_
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương