Ngày Về

Chương 25



Trong suốt chuyến bay trở về thành phố S của hai mẹ con, Đề Đề cực kỳ an tĩnh biết điều. Con bé chỉ ôm một quyển truyện tranh đầy màu sắc nhìn rất chăm chú. Lúc muốn uống nước, con bé còn tự mình rung chuông gọi tiếp viên hàng không tới, nói rằng mình muốn uống nước.

Tiếp viên hàng không nhanh chóng đến và đi lấy nước cho Đề Đề, Đỗ Nhược Hành đang chúi mũi giải quyết báo cáo tổng kết hàng tháng nhưng vẫn phải ngẩng đầu lên, cảm thấy rất kinh ngạc với trình độ hiểu biết của con gái mình. Cô nhìn Chu Đề tự nhiên uống hết nước, sau đó gọn gàng đem chén nước trả lại cho cô tiếp viên, thời điểm nói lời cảm ơn phong thái rất tốt, quả thật giống như một cô tiểu thư có giáo dưỡng tốt.

Nhưng trên thực tế Chu Đề chỉ đang học lớp bé của trường mẫu giáo, hai ngày trước hai vị cha mẹ và con bé mới cùng nhau ăn tiệc sinh nhật bốn tuổi của con bé.

Chu Đề từ trước đến nay luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép, nhưng Đỗ Nhược Hành không nghĩ con bé lại có thể tự lập đến mức này. Mặc dù cảm thấy an lòng rất nhiều nhưng đồng thời cũng có một chút chua xót trong lòng.

Hai năm trước Chu Đề không phải như vậy. Thời điểm đó mặc dù mới hơn hai tuổi nhưng Chu gia tiểu công chúa vẫn còn rất nghịch ngợm hiếu động và ngang ngược bá đạo. Một khu nhà lớn như vậy nhưng không tìm đâu ra được người làm con bé sợ, từ lúc ra đời con bé là bảo bối của tất cả mọi người. Lúc Đề Đề mới biết đi, con bé có dẫm đạp lên cả người Chu Yến Cầm cũng không bị nói gì, khi đó sách vở trong thư phòng ngày nào cũng bị con bé bày ngổn ngang. Có một lần thậm chí con bé thừa dịp không có người chú ý liền bò lên bàn, xé nát một phần phụ lục thương lượng giá cả mà Chu Yến Cầm đang xem dở.

Tính tình Chu Đề bắt đầu thay đổi là từ lúc ba mẹ ly hôn. Hai người đã cố gắng đồng lòng làm giảm bớt sự tổn thương cho con gái nhưng bất luận như thế nào vẫn không thể tránh được hoàn toàn. Bởi vì trong quá trình làm thủ tục ly hôn, Chu Yến Cầm và Đỗ Nhược Hành tranh chấp và giải quyết hòa giải dài đến hơn bốn tháng, ngay cả mùa xuân năm ngoái cũng trôi qua trong mệt mỏi. Chu Đề lúc đó bị ba mẹ Chu Yến Cầm mang đến thành phố W, lúc Đỗ Nhược Hành được gặp lại được con gái đã là vài tháng sau. Cuộc hôn nhân đã chấm dứt, tâm tình phức tạp từ thành phố S trở về nhà họ Chu ở thành phố T. Chu Đề như một làn khói từ phòng khách chạy đến cửa lớn nghênh đón mẹ, con bé ôm lấy bắp đùi Đỗ Nhược Hành gọi mẹ, nắm tay kéo mẹ mình đến phòng khách, sau đó tự mình chạy đến phòng bếp, chập chững bưng một ly hồng trà ra mời mẹ.

Đến bây giờ Đỗ Nhược Hành vẫn còn nhớ cảnh tượng lúc đó. Ánh mắt Chu Đề đen nhánh và trong suốt, hai tay bưng ly trà nói với cô: "Mẹ, uống nước."

Sự biến hóa của đứa bé so với sự thay đổi thời tiết còn nhanh hơn. Lúc bạn chưa phát giác đã thay đổi thành một con người khác. Nhưng Đỗ Nhược Hành không muốn thấy Chu Đề biến đổi nhanh như vậy. Một đứa bé bỗng nhiên trở nên hiểu chuyện hơn chỉ có thể ở trong trường hợp nhạy cảm, có lẽ nói đây là việc gây sốc cho con trẻ, Đề Đề nhạy cảm hơn, thậm chí còn cố gắng lấy lòng người lớn. Chu Đề chỉ theo bản năng làm như vậy, con bé chưa hiểu hết về việc chia ly nhưng con gái hành động như vậy khiến hai người lớn ý thức được sâu sắc lỗi lầm của mình.

Đỗ Nhược Hành và Chu Yến Cầm đã cùng nhau nói chuyện rất nhiều về Chu Đề. Đây là chủ đề duy nhất khiến họ có thể bình tĩnh ngồi cùng nhau sau khi ly hôn nhưng cho dù có bàn bạc như thế nào cũng không thể khiến Đề Đề vô lo vô ưu sống như trước kia. Bọn họ đều rất cố gắng nói với Chu Đề, từ trước cho đến mãi mãi sau này, ba mẹ vẫn yêu con nhất, ba mẹ mãi là người che chở con, là người con có thể dựa vào bất cứ lúc nào. Mặc kệ sau này mọi chuyện trên thế giới này có gì thay đổi, thế giới nhỏ của con cũng sẽ không xảy ra bất kỳ biến hóa nào. Nhưng mặc kệ hai vị ba mẹ nói như thế nào, ánh mắt của Chu Đề vẫn lộ ra vẻ không tin tưởng.

Niềm tin của con gái về ba mẹ đã sụp đổ. Đây là chuyện Đỗ Nhược Hành cảm thấy không mong muốn nhất, nhưng xác thực nó đã xảy ra.

Thời điểm hai mẹ con ra khỏi cabin có chút lạnh, Đỗ Nhược Hành lấy thêm áo khoác để mặc vào cho con gái. Chu Đề ngoan ngoãn giang hai cánh tay để mặc Đỗ Nhược Hành muốn làm gì thì làm, cách một lát Đỗ Nhược Hành làm như vô tình hỏi: "Đề Đề, con yêu ba hơn hay là yêu mẹ hơn?"

Chu Đề do dự một lát mới trả lời: "Đều yêu."

Đỗ Nhược Hành vỗ vỗ đầu của con gái qua một lớp mũ, dịu dàng nói: "Nhưng mà nếu như ba mẹ không thể phục hôn, về sau con chỉ có thể ở cùng một người, con muốn nhất đi theo ai hơn?"

Rõ ràng Chu Đề bị cái vấn đề này làm cho bối rối, vẻ mặt trong chớp mắt trở nên khó xử cùng chần chừ, dần dần còn có uất ức cùng đau lòng, cuối cùng nước mắt không ngừng từ hốc mắt trào ra: "Hai người không thể ở một chỗ sao? Bạn ngồi cùng bàn với con có ba mẹ sống chung cơ mà, bọn họ rất tốt a. Con muốn ba mẹ cũng như vậy, vĩnh viễn ở chung một chỗ, con không muốn thấy hai người mỗi người một nơi, cái này đâu khó phải không mẹ?"

Đỗ Nhược Hành không nói gì, ôm thật chặt con gái vào lòng. Cô chỉ có thể an ủi con bé bởi vì vấn đề này không cách nào trả lời chính xác nên không thể đưa ra một lời cam kết nào.

Ngày hôm sau Đỗ Nhược Hành dẫn Chu Đề đến Cảnh Mạn. Vốn là tính toán mang con bé vào phòng làm việc của mình nhưng lại bị Khang Thần đi thị sát tình trạng làm việc thấy được. Chu Đề có lẽ là vẫn còn ấn tượng với thỏi sô cô la mà Khang Thần cho bé cách đây hơn một tháng hoặc là có ấn tượng với chú đẹp trai này nên tóm lại con bé nhận ra Khang Thần, ở trong đại sảnh khách sạn liều mạng phất tay chào chú Khang.

Khang Thần cười híp mắt đi tới, ôm lấy cô gái nhỏ, không để ý hình tượng ôm con bé lên, xoay trên không trung hai vòng. Chu Đề cười khanh khách, Khang Thần quay đầu nói với Đỗ Nhược Hành em đang bận gì thì để anh mang theo bé con đi chơi, Đỗ Nhược Hành cảm thấy không đáng tin cậy nên liếc anh ta một cái. Vì vậy Khang Thần cực kỳ nghiêm túc nói với cô rằng thật ra mình đã thi đỗ kỳ thi chăm sóc trẻ nhỏ của bệnh viện trung tâm thành phố.

". . . . . ." Đỗ Nhược Hành nói, "Anh thi lúc nào?"

"Thứ Năm tuần trước thi, thẻ chứng nhận vừa mới cầm sáng nay." Anh ta còn nói, "Không tin? Thẻ đang ở ngăn kéo phòng làm việc của anh, lát nữa sẽ đem cho em xem."

"Đang yên đang lành thi cái này làm gì thế?"

Khang Thần đáp như chuyện đương nhiên: "Ngẫm đi ngẫm lại, nếu như sau này thất nghiệp, không làm Tổng giám đốc nữa, rảnh rỗi sẽ chăm sóc con cái, cố gắng làm người cha tốt chứ sao."

". . . . . ."

Sau một tiếng rưỡi Đỗ Nhược Hành lên phòng Tổng giám đốc, cửa phòng đang mở phân nửa, có hai bóng người đang ngồi xếp bằng trên thảm trải sàn hết sức chuyên chú chơi game. Chu Đề chăm chú chơi game đến nỗi Đỗ Nhược Hành ho khan hai tiếng con bé cũng chẳng thèm để ý, cho đến lúc Khang Thần đẩy Chu Đề một cái nói: "Mẹ cháu tới kìa."

Chu Đề đang bận ăn hết mấy đồng tiền vàng cùng biểu tượng năng lượng phía trước nên không quay đầu lại chỉ thuận miệng ồ một tiếng, thúc giục Khang Thần: "Chú đừng dừng lại, chú mà dừng lại mấy kẻ bắn tỉa bên kia bắn chết cháu thì làm sao!”

". . . . . ." Khang Thần nuốt nước miếng một cái, quay đầu nhỏ giọng xấu hổ giải thích với Đỗ Nhược Hành, "Anh không cố ý dạy con gái em chơi game, chỉ là lúc anh chơi thì con bé chạy lại nhất quyết đòi lấy điều khiển của anh."

Chu Đề rốt cuộc cũng qua cửa, hài lòng xoay người lại nói: "Đó là bởi vì chú chơi quá kém."

"Hôm nay chú vừa mới chơi lần đầu mà!"

Chu Đề xem thường: "Vậy cũng kém."

". . . . . ."

Đỗ Nhược Hành cắt đứt đối thoại của hai người: "Vị trí Phó tổng còn trống không?"

"Vẫn luôn giữ lại cho em." Trong nháy mắt Khang Thần thu lại thái độ không đứng đắn, nhìn Đỗ Nhược Hành một chút, sau đó nhíu mày, "Suy nghĩ thông suốt rồi?"

Đỗ Nhược Hành bày tỏ sự đồng ý. Sau đó nói: "Cảm tạ sự coi trọng của Tổng giám đốc."

Khang Thần mở miệng cười: "Vậy thì tốt, sáng sớm ngày mai anh sẽ nói bộ phận nhân sự đưa ra thông báo."

Không lâu sau Đỗ Nhược Hành dẫn Chu Đề ra ngoài, lúc ở trong thang máy Đỗ Nhược hành hỏi Chu Đề: "Chú Khang có đối xử tốt với con không?"

Chu Đề gật đầu một cái.

"Rất thích chú ấy?"

Chu Đề suy nghĩ một chút, lại gật đầu.

Đỗ Nhược Hành dịu dàng nói: "Có nhớ trong công ty ba có một ông gọi là ông Khang Tại Thành hay không? Có một lần chính ông Khang tặng con một con gấu bông lớn. Chú Khang là con trai của ông Khang đấy."

Chu Đề lắc đầu một cái. Sau đó con bé chợt ngẩng mặt lên nhìn Đỗ Nhược Hành: "Mẹ, con muốn ba."

Cha con hai người này chỉ mới cách xa nhau có một ngày mà con gái đã nhớ nhung như vậy, Đỗ Nhược Hành vừa bấm máy gọi cho Chu Yến Cầm vừa oán thầm. Sau khi ly hôn, cô không sống cùng với Đề Đề nên tất nhiên cũng không thể có cách nào nhận được sự quấn quýt từ con gái như Chu Yến Cầm. Điện thoại vừa có người nhận cô đã cảm thấy không vui không phải chỉ vì ganh tỵ vì tình cảm của Đề Đề mà chuyện một ngày trước Chu Yến Cầm còn muốn vạch rõ giới hạn với cô, Đỗ Nhược Hành còn nhớ rất rõ.

Chu Đề nói chuyện với ba mình hai ba câu gì đó liền đem điện thoại cho Đỗ Nhược Hành, hơn nữa chỉ đích danh cô nghe. Đỗ Nhược Hành bất đắc dĩ bắt máy, nghe được đầu kia có tiếng hít thở nhẹ nhàng, hai người ai cũng không nói một lời.

Cách một lát, Đỗ Nhược Hành mới bình thản mở miệng: "Đừng gửi tin nhắn nữa."

Một ngày trước khi rời khỏi thành phố T, Đỗ Nhược Hành và chu Yến Cầm có thể gọi là tan rã trong sự khó chịu nhưng đến buổi tối cô vẫn nhận được tin nhắn đến từ Chu Yến Cầm, nội dung cũng chỉ là ba chữ chúc ngủ ngon, không hơn không kém một câu. Lúc ấy Đỗ Nhược Hành nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động chừng mười giây, chỉ muốn đem đầu Chu Yến Cầm bổ ra xem trong não anh ta rốt cục chứa thứ gì.

Chu Yến Cầm nói: "Anh hối hận."

". . . . . ."

"Trừ khi em thật sự tìm được một người khác đáng để trao gửi tình cảm lần nữa…" Chu Yến Cầm trầm mặc một lúc mới nói "Nếu không anh sẽ không buông tay."

". . . . . ."

Đỗ Nhược Hành cúp điện thoại, tâm tình phức tạp cúi đầu lúc vừa đúng nhìn thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Chu Đề. Con bé ngồi chồm hổm trên mặt đất chống cằm, hai con mắt nhìn mẹ mình không chớp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng là tràn đầy mong đợi.

Đỗ Nhược Hành quả thật hoài nghi cuộc điện thoại này có phải là chủ ý của Chu Đề hay không.

Buổi tối hôm ấy, Đỗ Nhược Hành gọi điện thoại cho mẹ mình, hỏi bà đã nhận được ghế mát xa mà cô đặt, công ty đem đến tận địa chỉ. Thái độ của mẹ cô vẫn lạnh lùng như vậy, một lát sau mới bình thản nói là bà đã sớm nhận được. Tiếp đó giọng nói hơi cao hơn một chút, có chút vui mừng nói với Đỗ Nhược Hành, tháng trước lúc bà phải đi tham gia cuộc gặp mặt của mấy người bạn già, Chu Yến Cầm ngẫu nhiên đem tới một dây chuyền ngọc lục bảo, rốt cuộc cũng có người giúp đỡ bà giải quyết mối ưu sầu, giúp bà mở mày mở mặt trước mấy người bạn.

Đỗ Nhược Hành cảm thấy mệt mỏi, không tự chủ mà xoa xoa mi tâm giống như Chu Yến Cầm: “Không phải con đã nói mẹ đừng nhận quà từ anh ấy nữa hay sao?”

Mẹ Đỗ nói: "Không phải mẹ cũng đã nói với con là đừng ly hôn với Yến Cầm sao? Con cũng có nghe lời mẹ không thế?"

Từ sau khi ly hôn với Chu Yến Cầm, Đỗ Nhược Hành và mẹ mình luôn có khoảng cách. Đối với việc cô kiên quyết ly hôn, mẹ Đỗ luôn kiên quyết phản đối. Sau khi hai người ly hôn, thái độ của mẹ Đỗ đối với Chu Yến Cầm còn tốt hơn cả đối với Đỗ Nhược Hành. Có một lần Đỗ Nhược Hành cảm thấy không thể chịu được nữa, cô liền nói chuyện Chu Yến Cầm không chung thủy là nguyên nhân ly hôn nói với mẹ, vốn tưởng rằng có thể tranh thủ sự đồng tình, nhưng phản ứng của mẹ Đỗ hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô: "Ngoại trừ một chút chuyện như vậy, còn có chỗ nào không tốt với con? Mọi việc trên đời này làm sao có thể hoàn mỹ. Con và Chu Yến Cầm ở chung một chỗ, đã trải qua những việc tốt hơn hàng ngàn cuộc hôn nhân trên thế giới này. Con còn không hài lòng gì nữa?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...