Ngày Xuân Oanh Hót

Quyển 1 - Chương 13: Thương Khách (Hạ)



Editor: Tây An

Lúc Tào Nhượng vào nằm trong đại trướng, đã gần nửa đêm.

Các tướng quân khuyên Cố Quân đi nghỉ ngơi, sai người khác đến trông giữ. Song Cố Quân không có đồng ý, cho lệnh chúng lại thương lượng tiếp nửa canh giờ rồi đổi một lần chăm sóc, hắn giữ một ca đầu; rồi lại trầm mặt, đuổi hết người muốn ở lại trong trướng cùng hắn.

Trong trướng im lặng, gió đêm lạnh lẽo, chui vào từ khe hở khắp bốn phía căn lều nhỏ.

Cố Quân ngồi trên tấm lót trải bên cạnh, nhìn Tào Nhượng, gã vẫn nhắm hai mắt, nhưng không còn vẻ xám xịt lúc trúng độc. Lòng Cố Quân cũng an ổn đi rất nhiều, đưa tay qua, giúp gã dém chăn. Rồi nhìn về phía màn cửa, đứng dậy, định đi che chặt hơn.

Đương đưa tay, đột nhiên, màn cửa bị xốc lên, một người xuất hiện trước mặt, là Phức Chi.

Cố Quân sững sờ.

Phức Chi ngẩng đầu nhìn hắn, cũng kinh ngạc: “Tướng quân?”

Cố Quân hoàn hồn rất nhanh, không trả lời, nhường thân hình sang bên cạnh.

Phức Chi tiến lên, che kín màn cửa. Dưới ánh đèn, chỉ thấy nàng mặc cực kỳ dày, toàn thân đều cuốn trong bộ quần áo mùa đông, trong tay còn ôm một cái chăn chiên.

“Ngoài trướng gió bắt đầu thổi rồi à?” Cố Quân thấy gương mặt và chóp mũi nàng trông đỏ bừng, mở miệng nói.

Phức Chi đang thả chăn chiên sang một bên, nhìn hắn: “Dạ.” Dứt lời, chuyển sang Tào Nhượng, ngồi xuống tấm trải bên cạnh gã, lấy tay gã từ dưới chăn, bắt mạch cho gã.

“Tào giáo úy có động đậy tí nào không?” một lát sau, Phức Chi hỏi.

“Không, ” Cố Quân nói: “Ngủ suốt.”

Phức Chi gật đầu.

“Giờ thế nào?” Cố Quân hỏi.

“Đã không còn đáng ngại ạ.” Phức Chi nói khẽ.

Cố Quân gật đầu, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Hắn nhìn bốn phía, đi đến chỗ vách trướng không xa rồi ngồi xuống.

Phức Chi đặt tay Tào Nhượng về, lại cầm lấy túi nước bên cạnh, chậm rãi bón chút nước vào miệng gã. Làm xong, Phức Chi cũng đứng mình lên, mắt xoay xoay xung quanh.

Lều vải nhỏ hẹp, Tào Nhượng chiếm hơn phân nửa, chỗ có thể ngồi cũng chỉ có chỗ Cố Quân. Phức Chi nhìn hắn, nghĩ ngợi, cầm lấy chăn chiên từ dưới đất, đi qua.

Cố Quân nhìn Phức Chi ngồi xuống chỗ cách mình nửa bước, không hề động đậy. Lều vải căng đến rắn chắc, Cố Quân tựa thân thể ở trên vách, có thể nghe thấy gió phía ngoài đang lướt qua đằng sau.

Phức Chi không để ý hắn, tự mình mở chăn chiên ra.

“Biển Thước vừa bón cho cậu ấy thứ gì thế?” một lát sau, Cố Quân đột nhiên hỏi.

Phức Chi ngẩn người, cúi đầu xuống, lấy bình thuốc từ bên hông ra: “Cái này?”

Cố Quân liếc nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh, không có phủ nhận.

“Chính nguyên đan.” Phức Chi nói, tiếp tục loay hoay chăn chiên: “Có thể phù chính khử tà, cũng có thể hộ tâm tục mệnh.”

Ánh mắt Cố Quân chuyển sang Tào Nhượng: “Sao không cho cậu ấy ít nữa?”

Phức Chi ngó ngó hắn, nói: “Không cần, dư độc trong người anh ta không còn mấy, có thể tự mình hóa giải.”

Cố Quân gật đầu, không nói tiếp.

Chăn chiên đã mở ra, Phức Chi đắp nó lên trên người, ngồi xuống, cũng không nói.

Chính nguyên đan cũng là Bạch Thạch tán nhân cho nàng.

Bạch Thạch tán nhân thoái ẩn núi Thái Hành rồi, dốc lòng nghiên tập dược lý tích lũy nhiều năm, muốn tập trung tinh túy mà đại thành. Chính nguyên đan chính là một trong những thành quả, Bạch Thạch tán nhân khăng khăng nói công hiệu dùng rất là thần diệu, lúc Phức Chi cáo từ, ông đút vật này và cả phấn trang điểm cho Phức Chi, cũng dặn đi dặn lại nàng nhất định phải mang theo tùy thân.

Phức Chi chưa bao giờ dùng chính nguyên đan, lại cảm thấy mang theo vật này thừa thãi. Nàng tự tin với bản lãnh của mình, đối phó mấy vết thương nhỏ bệnh nhẹ hoặc rắn rết các thứ, căn bản không đáng kể, lại có Minh Linh Tử, gặp ác nhân cũng không để vào mắt; mà thật sự gặp đại kiếp, mấy viên dược hoàn bé ti tí kia cũng chưa chắc dùng được. Cho nên, Phức Chi dù tuân theo lệnh Bạch Thạch tán nhân, nhận chính nguyên đan để tùy thân bên hông, song xưa nay không dùng.

Không ngờ, chính nguyên đan thật sự có ngày hữu dụng. Lúc ấy Phức Chi thấy Tào Nhượng suy yếu, mang lòng coi ngựa chết làm ngựa sống để chữa cho gã, không ngờ, quả thật lại ổn định được độc bọ cạp trong cơ thể gã.

Lão tẩu quả nhiên vẫn mạnh hơn con rất nhiều. Phức Chi than trong lòng…

Đúng lúc này, đột nhiên, Tào Nhượng hừ một tiếng, giật giật.

Hai người đều giật mình. Phức Chi đang muốn qua xem xét, đã thấy bóng dáng trước mặt nhoáng một cái, Cố Quân đã nhanh chân qua.

Đợi khi Phức Chi đến gần, chỉ thấy vẻ mặt Tào Nhượng đã tĩnh mịch, hô hấp đều đặn, vừa rồi hình như đang nằm mơ.

“Không sao.” Phức Chi nói khẽ, ngồi trở lại nơi vừa nãy một lần nữa.

Cố Quân nhìn Tào Nhượng, chốc lát sau, an tâm.

Phức Chi nhìn Cố Quân trở về chỗ, một lát sau, nói: “Tả Tướng quân rất coi trọng Tào giáo úy.”

Cố Quân liếc nàng một cái, nhìn về phía Tào Nhượng, chậm rãi nói: “Hiếu Chính thuở nhỏ theo ta, về sau lại cùng nhau lên sa trường.”

Phức Chi gật đầu, nghĩ ngợi, lại nói: “Tướng quân vừa nói tên người Hồ hạ độc là thương khách trong sa mạc à?”

Cố Quân gật đầu: “Đúng vậy.”

“Không biết lai lịch ra sao nhỉ?”

Cố Quân nói: “Đội thương lữ kia là nhân sĩ Trung Nguyên, người Hồ là một tay Như Như*, đầu lĩnh thương khách nói là nô bộc nhiều năm trước mua ở Hòa Điền**.”

*[茹茹; Như Như], chính là người Nhu Nhiên. Như Như từng có thời bị coi là cách gọi xúc phạm, vì có nghĩa là thối nát, từ này xuất phát từ chỉ dụ do Thái Vũ đế của Bắc Ngụy (Ngụy-Tấn-Nam Bắc triều, truyện cũng lấy bối cảnh tầm này) ban hành.

**Có lẽ nằm ở Tân Cương ngày nay.

“Thế à.” Phức Chi trầm ngâm, nhìn Cố Quân: “Tào giáo úy khi đó muốn giết bọn họ à?”

Cố Quân khẽ giật mình, một lát sau, trong mắt hiện lên một thoáng cười cợt: “Biển Thước muốn nói chúng ta lạm sát?”

Phức Chi không trả lời mà hỏi lại: “Tướng quân còn sợ người ta nói?”

Thần sắc Cố Quân không thay đổi, lạnh lùng nói: “Trên chiến trường, không phải địch chết tức là ta chết, nếu để lộ mật thám, ai gánh nổi?”

Phức Chi rất xem thường, muốn nói anh cũng nghi ngờ tôi thế sao lại cho phép tôi đi theo? Lời sắp nói ra, nàng lại nuốt trở về. Việc này giữa hai người là một sự ngầm hiểu lẫn nhau, chọc thủng cũng không có gì có ích. Nàng nghĩ ngợi, sửa lời nói: “Nếu là mật thám, bên trong đám thương khách lại dẫn người Hồ theo há không đáng nghi? Đổi lại là tôi, bên trong thương khách toàn bộ sẽ là người Trung Nguyên.”

Cố Quân liếc nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Tướng sĩ viễn chinh đến tận đây, không thể chủ quan sơ sẩy.” Nói xong, đầu tựa trên vách trướng, nhắm mắt dưỡng thần.

Phức Chi không cất tiếng nữa, đưa tay nắm lấy mặt chăn chiên.

Điều hắn lo lắng cũng không phải là vô lý. Trên đường đi, Phức Chi lưu tâm quan sát, đường họ đi không phải là đường quen của thương khách, nhiều lần vẫn gặp cát chảy, nếu không có người dẫn đường, gần như không thể tiến lên. Trừ ốc đảo ngày hôm qua, Phức Chi không có cảm thấy chút quen thuộc nào với hành trình này. Nghĩ đến cũng khó trách, mùa này chính là lúc thương khách lui tới tấp nập, nếu muốn giữ bí mật, chỉ có thể lách qua bọn họ, đi qua ốc đảo cũng bất đắc dĩ vì đó…

Trong trướng thinh lặng, Cố Quân dù nhắm hai mắt, trong lòng lại nghĩ đến chuyện ngày mai.

Tào Nhượng dù vẫn hôn mê, rạng sáng lại nhất định phải lên đường. Nếu đi nhanh, ngày xuống rồi, đại quân có thể đến núi Để Lư. Nơi đó thủy thảo sung túc, đợi tiếp tế nghỉ ngơi xong, có thể nhân dịp đêm xuống lên đường đến thẳng Yết cảnh.

Suy tư, Cố Quân cảm thấy cơn buồn ngủ đang dần dần biến mất. Lại nghĩ tới bên đại tướng quân, theo thương định trước đó, ngày mai chính là ngày thứ bảy, bọn họ nên sớm đến núi Ô Diên; còn có đội thương lữ kia, Tào Nhượng trúng độc rồi, Cố Quân đã nhớ phương giải dược, sai người quan sát bọn họ. Ngày mai lúc lên đường, vẫn cứ xử trí trước vậy…

Lúc này, có tiếng xột xoạt truyền vào trong tai, Cố Quân mở mắt, thấy một người hầu đang vén trướng tiến đến. Nhìn thấy Cố Quân, anh ta vội làm lễ: “Tướng quân, tôi đến đổi…”

“Xuỵt!” Cố Quân ngắt anh ta, dùng ánh mắt ra hiệu Tào Nhượng.

Người hầu vội im lặng.

Cố Quân lại nhìn về phía một bên, muốn nói với Phức Chi gì đó, lại phát hiện toàn thân nàng khép trong chăn chiên, đầu nghiêng thấp về một bên, đã ngủ rồi.

** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** **

Mặt trăng treo thấp nơi phương tây, chiếu đến một đám mây gần đó như lụa trắng. Phương đông không rõ, trong màn trời đã mang theo nắng sớm mơ hồ, bóng dáng núi Ô Diên cao lớn ghim trong đó, như bị ai đó dùng dao găm sắc bén cắt đi một miếng.

Một tên Yết binh thay ca với đồng bạn, nhóm lửa tuần tra giữa đá và cỏ cây. Từ trên núi nhìn thảo nguyên phía dưới, bên đường chân trời, lóe một mảnh ánh lửa lấm ta lấm tấm. Tất cả mọi người biết, đó là đại quân từ Trung Nguyên, đến chinh phạt bọn họ.

Nói đến vẫn phải khen Thiền Vu anh minh, sớm dời các bộ tộc và đồ quân nhu dê bò đến phía bắc núi Ô Diên. Núi Ô Diên cao ngất hiểm trở, ngay cả chim ưng cũng khó mà bay qua, Thiền Vu thiết lập trọng binh ở sơn khẩu duy nhất, hôm trước người Trung Nguyên đi tới, thanh thế uy mãnh tấn công tới sơn khẩu, lại bị tên bắn trên núi làm sợ hãi, sau đó, mấy trăm kỵ binh xông ra từ bên trong miệng núi, người Trung Nguyên bèn như thủy triều hốt hoảng lui về, sau đó, rốt cuộc không chui ra nữa. Đại Thiền Vu lại lệnh phái mấy ngàn kỵ binh xung kích đại doanh người Trung Nguyên, người Trung Nguyên lại dựng cự mã* kiên cố trước doanh, làm thế nào cũng không xông vào nổi.

*[拒马; cự mã]; cũng gọi là Cheval de frise, là một dạng lá chắn.

Tin tức truyền về, tất cả mọi người giễu cợt người Trung Nguyên là dê, ngàn dặm xa xôi chạy tới, thế mà lại núp ở trong không dám ra ngoài. Thiên phu trưởng* thậm chí còn nói, lần sau bọn họ đến Trung Nguyên có thể trực tiếp xông vào kinh thành Trung Nguyên, hưởng thụ vô số trân bảo, rượu ngon và đàn bà, như tiền bối của bọn họ…

*Tên một chức sắc trong quân

Một cơn hàn phong từ bên kia thảo nguyên thổi tới, bó đuốc trên tay Yết binh vang “Phù” lên, cơ hồ dập tắt. Yết binh vội khom lưng, mượn tảng đá lớn bên cạnh để bảo vệ bó đuốc,

Lúc bấy giờ, hắn nghe thấy cách đó không xa, có người đang gọi tên của hắn, hỏi hắn đang làm cái gì. Yết binh quay đầu trả lời một tiếng, lúc nhìn lại về phía bó đuốc, lại đột nhiên phát hiện trước mặt có một bóng người đang đứng. Hắn không kịp kinh hô, đao quang trước mắt lóe lên, Yết binh trừng mắt nhìn gương mặt ngũ quan tuấn tú kia, im lặng ngã xuống.

** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** **

Trong đại mạc, kèn lệnh trầm thấp thổi lên.

Khi Cố Quân bước lại vào trong trướng, Tào Nhượng đã tỉnh lại, hai tên thị vệ đang theo Phức Chi sai bảo mặc quần áo bón ăn cho gã.

“… Nói không cần mà, ta tự biết ăn!” vẻ mặt Tào Nhượng trông khó ở, tay cầm nửa bên tay áo, nhưng lại muốn đón đồ ăn thị vệ bón tới.

“Tướng quân muốn bọn tôi phải chu toàn, không thể làm để giáo úy mệt nhọc ạ.” Một người hầu khuyên.

“Tướng quân…” Tào Nhượng trợn mắt lên, đang muốn nổi giận, lại đột nhiên thoáng nhìn thấy Cố Quân, thần sắc lập tức giống thấy cứu cánh, hô to: “Tướng quân bảo bọn họ dừng tay đi!”

Cố Quân nghe giọng gã trung khí mười phần, trong lòng không khỏi vui mừng. Nhìn lại Phức Chi và đám người bên cạnh, chỉ thấy trên mặt họ đều không thể không cười khổ. Môi Cố Quân ngậm nụ cười khẽ, không phản ứng lại Tào Nhượng, lại đi đến trước mặt gã, nhìn xem gã: “Ổn nhiều rồi chứ?”

Tào Nhượng vỗ trước ngực, cười nói: “Ổn ạ!”

Cố Quân gật đầu, nói với người hầu bên cạnh: “Để tự cậu ấy mặc quần áo ăn uống.”

Người hầu đồng ý, Tào Nhượng cười ha hả.

Cố Quân lại nhìn Phức Chi, trên mặt nàng hơi có vẻ mệt mỏi, hai mắt lại vẫn sáng tỏ. Cố Quân thoáng lui ra phía sau, làm lễ với nàng, từng chữ rõ ràng: “Lần này nhờ có Biển Thước, chúng mỗ vô cùng cảm kích.”

Phức Chi sững sờ.

Chưa đợi nàng mở miệng, Tào Nhượng cũng tiến lên. Nghiêm nghị làm lễ với nàng, lớn tiếng nói: “Để nhận ơn Biển Thước cứu chữa, đời này ghi khắc trong ngực!”

Phức Chi mỉm cười, hoàn lễ bọn hắn: “Phức Chi chỉ tận chút sức mọn, phải nhờ mọi người giúp rập, Tào giáo úy mới có thể bình an.”

Cố Quân nhìn nàng, trong lòng như buông xuống rất nhiều thứ, nhẹ nhõm không thôi. Một lát sau, hắn dời ánh mắt, nhìn đám người chung quanh một cái, cao giọng ra lệnh: “Còn phải lên đường, lập tức thu dọn!”

Mọi người lớn tiếng đáp.

Cố Quân đang muốn nói với Tào Nhượng gì đó, đột nhiên, một quân sĩ vội vàng tiến đến, làm lễ với Cố Quân: “Tướng quân, đầu lĩnh đội lữ nhân đêm qua kia nhất quyết muốn gặp tướng quân.”

Mọi người đều quái lạ.

Phức Chi nhớ tới cuộc nói chuyện tối hôm qua, nhìn về phía Cố Quân.

“Ồ?” sắc mặt Cố Quân lại bình tĩnh, liếc nhau với Tào Nhượng, nói: “Dẫn hắn ta tới.”

Cũng chẳng lâu lắm, một người quần áo lam lũ bị quân sĩ dẫn vào. Phức Chi nhìn lại, chỉ thấy toàn thân y bẩn không chịu nổi, búi tóc buộc trên đầu đã rối, trên mặt lại bình tĩnh, hai mắt sáng ngời.

Nhìn thấy Cố Quân, người kia xá dài thi lễ, giọng hơi khàn khàn, lại vang dội bình ổn: “Thương nhân Ôn Hủ, bái kiến tướng quân.”

Người này trông thất vọng, trên người lại có khí độ không kiêu ngạo không tự ti, Cố Quân cảm thấy không khỏi kinh ngạc.

“Túc hạ gặp ta làm gì?” Dò xét một lát, hắn lạt giọng hỏi.

Ôn Hủ ngẩng đầu, nói: “Hủ bất tài, là nhân sĩ Thượng Đảng, nhiều đời kinh thương. Lần này dẫn thương đội đến biên cương xa xôi, đi về tây đến Đại Uyển, bán hết lụa là để về, bất ngờ chạm mặt quý quân.” Y khựng lại, giọng hơi thấp xuống, tiếp tục nói: “Hủ tự biết đời này thôi vậy. Nhưng người trong thương đội, ở Trung Nguyên đều có cha mẹ vợ con, đi biên cương xa xôi chính là để kiếm một phần nuôi gia đình. Hủ bỏ mình chống đỡ không có gì đáng tiếc, nhưng khẩn xin tướng quân thả mọi người về.”

Cố Quân lặng lẽ nhìn y.

Người này giỏi ăn nói, Phức Chi nghĩ thầm. Cố Quân muốn giết y, chính bởi nghi là mật thám. Nhưng lời kiểu này là không thể làm rõ, Ôn Hủ nói chạm mặt, vừa hay che giấu việc này, nếu Cố Quân mềm lòng, cũng vừa hay được cái bậc thang…

“Sao túc hạ không nói chuyện người Hồ kia?” Cố Quân chậm rãi nói.

“Người Hồ kia vốn không phải là người bên trong thương khách ta, ” thần sắc Ôn Hủ có phần bất định, lại tiếp tục nói: “Hai tháng trước, thương đội còn ở ấp bên cạnh, có một kẻ sĩ Trung Nguyên tới gặp, nguyện bỏ tiền theo chúng tôi đến núi Để Lư, Hủ đồng ý. Người Hồ Như Như kia chính là nô bộc ông ta mua, đến núi Để Lư rồi, kẻ sĩ kia lại nói cám ơn tôi suốt đường chăm sóc, tặng tên Như Như cho tôi, mình thì lên núi.”

Nói nghe mà hoang đường, mọi người đều không tin.

Cố Quân cười lạnh trong lòng, lại thấy Phức Chi bên cạnh tiến lên một bước.

Nàng nhìn Ôn Hủ, hai mắt sáng tỏ, như kiềm chế kích động: “Túc hạ có biết tên họ kẻ sĩ kia chăng?”

Ôn Hủ nhìn cô gái trước mắt, ngẩn người, lại lắc đầu: “Không biết ạ.”

Trong mắt Phức Chi lướt qua một thoáng thất vọng, đang định hỏi lại, lại nghe Ôn Hủ mở miệng, nói mà không chắc lắm: “Chỉ biết ông ta tự xưng là… Hạc Quy Xử Sĩ.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...