Nghe Bảo Anh Muốn Đánh Em

Chương 36: Hết Thảy Đã Có Anh



Kết quả xét nghiệm vừa có, dự cảm của Trần Mưu trở thành sự thật.

Tủy của hắn và Trần Miên Miên không thích hợp, chuyện này có nghĩa Trần Miên Miên mất đi phần lớn hi vọng.

Mà Trần Trí Tường không có quan hệ huyết thống với Trần Miên Miên, tất nhiên cũng không có khả năng cứu lấy cục diện này. Anh ta cùng Trần Mưu đến bệnh viện lấy kết quả, kì tích mà Trần Mưu khát vọng cuối cũng vẫn không xuất hiện.

Trần Mưu không muốn đến phòng bệnh thăm Trần Miên Miên, cậu không thể đối mặt với ánh mắt mong chờ của Trần Miên Miên, em gái mà cậu vẫn luôn yêu thương mới hai mươi tuổi, bạn trai còn chưa có, còn cả một đoạn thời gian dài tươi đẹp trong cuộc sống nữa mà.

Chỉ là trời cao lại trêu đùa Trần Mưu, làm cho Trần Mưu nhất thời không thể nào phản ứng.

Trần Trí Tường đứng ở bên cạnh Trần Mưu, cùng hút thuốc lá, trên mặt anh ta không có biểu cảm gì, chỉ là trong mắt lộ ra bi thương nhàn nhạt, anh ta nói:

"Trần Mưu, tôi lúc trước vẫn không hiểu vì sao cha lại muốn đón cậu về, đến khi ông ấy sắp qua đời, ông mới nói cho tôi biết lý do.

Trần Mưu hiện tại đã biết, cậu liếc mắt nhìn Trần Trí Tường một cái, không nói gì.

Trần Trí Tường nói:

"Tôi không phải là con ruột của ông, chỉ có Trần Miên Miên và cậu thôi."

Trần Trí Tường nghĩ, có lẽ đây là lý do vì sao cha Trần luôn nghiêm khắc với anh ta, từ nhỏ đến lớn, Trần Trí Tường chưa từng giống như những đứa trẻ khác nhào vào lòng cha mình mà làm nũng. Ông cũng đối xử với Trần Miên Miên và Trần Mưu rất khoan dung, còn với Trần Trí Tường thì biến thành nghiêm túc và nghiêm khắc.

Trần Mưu nghe vậy liền cười trào phúng, cậu nói:

"Trần Trí Tường, đây là lý do vì sao anh không đến gặp mặt ông ấy lần cuối à?"

Trần Trí Tường không nói gì, xem như cam chịu.

Trần Mưu nói:

"Ông ấy không thích anh? Nếu không thích anh thì giao nhà họ Trần cho anh làm gì? Nếu không thích anh thì vì sao lúc thân thể không ổn thì nói cho anh biết anh và ông ấy không phải cha con ruột? Mặc anh hiểu lầm như thế để anh có thể tiếp tục đối xử tốt với Trần Miên Miên có phải hơn không?"

Tay kẹp điếu thuốc của Trần Trí Tường run lên.

Trần Mưu bị chuyện của Trần Miên Miên làm cho phiền lòng, cậu hoàn toàn không muốn tham gia vào mấy chuyện lan man của nhà họ Trần. Cậu thấy Trần Trí Tường dại ra, liền cười nhạo một tiếng, ném gạt tàn thuốc vào trong thùng rác, sau đó đi về phía phòng bệnh trên lầu.

Trần Trí Tường nhìn bóng dáng của Trần Mưu, không biết đang nghĩ cái gì.

Trần Mưu ở cửa nghe được tiếng cười của Trần Miên Miên, cậu có chút kinh ngạc, đẩy cửa vào liền thấy Nguyên Phi Hòa đang nói chuyện phiếm với Trần Miên Miên, mà trên khuôn mặt của Trần Miên Miên thiếu đi vài phần u buồn đã có từ mấy ngày trước, hiển nhiên là sau khi bị đả kích vì căn bệnh nghiêm trọng của mình, bây giờ cô nhóc đã bình ổn lại.

Trần Miên Miên thấy Trần Mưu đến, liền nói:

"Anh, anh đến rồi."

Trần Mưu ừ một tiếng, cậu đi qua sờ sờ đầu của Trần Miên Miên:

"Nói chuyện gì thế?"

Trần Miên Miên nói:

"Anh Nguyên nói là sẽ bảo anh cạo thành đầu trọc với em."

Trần Mưu bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Nguyên Phi Hòa một cái, sau đó nói với Trần Miên Miên:

"Được thôi, anh ba cạo với em."

Trần Miên Miên thấy Trần Mưu đáp ứng đơn giản như thế càng cười vui hơn, cô nhóc nói:

"Em mới không cần đâu, đầu mặt anh bẹp như thế, cạo xong chắc chắn rất khó nhìn."

Nguyên Phi Hòa nghe vậy liền cười:

"Đầu của anh tròn này, để anh cạo cùng em được không?"

Trần Miên Miên ai một tiếng thật dài, sau đó nói:

"Dù cho anh ba của em có chịu thì em cũng không chịu được đâu, trong phòng chỉ có trông cậy vào anh Nguyên lãnh phần đại diện cho sự đẹp đẽ thôi."

Trần Mưu nhẹ nhàng búng trán Trần Miên Miên:

"Nói bậy gì thế, anh ba của em không đẹp trai hay gì?"

Trần Miên Miên bĩu môi, nói:

"Nhưng không phải gu em."

Lúc ba người đang trò chuyện hết sức vui vẻ, Trần Trí Tường cũng đẩy cửa phòng bệnh ra, bước vào.

Nhìn thấy Trần Trí Tường, khuôn mặt tươi cười của Trần Miên Miên đã không còn. Cô bé không thể nào tha thứ cho việc Trần Trí Tường ngay lúc cha hấp hối cũng không chịu về nhìn cha một cái, chuyện này trở thành ngăn cách không thể nào tiêu tan giữa hai người.

Trần Trí Tường gọi Miên Miên một tiếng.

Trần Miên Miên không muốn nói chuyện với người anh hai này của mình, cô nhóc cúi đầu, làm cho Trần Trí Tường không thể nhìn thấy rõ biểu cảm của cô.

Trần Trí Tường lại gọi một tiếng, Trần Miên Miên mới ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn anh ta, cô bé nói:

"Tôi không có người anh trai nào là anh."

Trần Trí Tường cứng họng, trong mắt toát ra cảm xúc bi thương.

Ở nhà họ Trần, cho dù là Trần Trí Tường hay Trần Mưu, ai cũng rất yêu thương cô em gái Trần Miên Miên này, Trần Trí Tường giống với Trần Mưu, cũng rất cưng chiều Trần Miên Miên, sợ cô nhóc gặp chuyện gì tổn thương.

Nhưng bởi vì hành động trước khi cha chết của Trần Trí Tường, làm cho lòng của Trần Miên Miên lạnh thấu tâm, cô nhóc không biết Trần Trí Tường không phải là anh ruột của mình, chỉ nghĩ rằng Trần Trí Tường quá mức máu lạnh, chuyện này làm cô nhóc không thể chịu được.

Trần Mưu liếc cho Trần Trí Tường một ánh mắt, ý bảo những chuyện đó tự anh ta giải thích đi, sau đó mang Nguyên Phi Hòa ra ngoài.

Trên hành lang, Trần Mưu khàn khàn nói cho Nguyên Phi Hòa kết quả kiểm tra của cậu và Trần Trí Tường, cậu nói:

"Tủy không thích hợp, bây giờ phải liên lạc với kho tủy."

Nguyên Phi Hòa nói:

"Không cần gấp gáp, chuyện gì rồi cũng sẽ giải quyết được thôi."

Trần Mưu lắc đầu, giọng nói có vẻ yếu ớt hơn một ít, cậu nói:

"Nguyên Phi Hòa, em có cảm giác em sẽ mất đi Miên Miên, làm sao bây giờ đây? Em rất sợ."

Nguyên Phi Hòa trấn an hôn hôn trán Trần Mưu, hắn nói:

"Không sao, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi."

Dự cảm của Trần Mưu là đúng. Nếu cậu trước tiên không đi tìm người có tủy thích hợp với Trần Miên Miên, Trần Miên Miên không thể có nhiều thời gian để chờ đến thế. Cô nhóc sẽ một mình, chết trong cô độc trong ánh nắng tươi sáng của buổi chiều tà, Nguyên Phi Hòa lúc này vẫn nhớ rõ, sắc mặt tái nhọt và biểu cảm bi thương của cô bé. Cô bé có từng nói với Trần Mưu rằng, cô không muốn chết, cô bé cũng có nói với Nguyên Phi Hòa rằng, cô không muốn chết. Chỉ là, Trần Miên Miên cuối cùng vẫn chết.

Trần Mưu có vẻ rất thống khổ, nhưng Nguyên Phi Hòa lại không định đi nói cho Trần Mưu biết rằng Trần Miên Miên đã tìm được người ghép tủy thích hợp. Tuy chỉ từ một ít chi tiết nhỏ thôi, đã chứng minh người trước mặt là người mà hắn muốn tìm, nhưng Nguyên Phi Hòa vẫn muốn xác nhận rằng – Trần Mưu trước mặt hắn đây, rốt cuộc là Trần Mưu nào.

Trần Mưu lại muốn hút thuốc, mỗi lần bực bội cậu sẽ hút thuốc không ngừng, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày cậu phải hút hết một gói.

Nguyên Phi Hòa nhìn ra Trần Mưu muốn làm gì, hắn nói:

"Đừng hút nữa, không tốt cho cơ thể."

Trần Mưu thở dài, cậu nói:

"Phi Hòa, em không biết vì sao Miên Miên gặp phải loại chuyện này, vì sao chứ..."

Cậu tình nguyện bản thân có thể thay cho Trần Miên Miên.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Trần Mưu, chuyện này không phải là do em sai."

Trong ánh mắt Trần Mưu đều là thống khổ, cậu nói:

"Có phải là do em là một đứa bất hạnh, ai có quan hệ tốt với em đều sẽ bị em liên lụy hay không?"

Trần Mưu còn nhớ rõ, lúc nhỏ cậu có một lần được tính mệnh, người tính mệnh đó nói rằng mệnh Trần Mưu quá mạnh, khắc vợ khắc con, một là chết sớm, hai là cả đời cô độc.

Trần Mưu hoàn toàn không đặt lời nói đó ở trong lòng, nhưng bây giờ nhớ lại thì có chút tin, ngoại trừ Nguyên Phi Hòa, cậu đã coi Trần Miên Miên là người thân duy nhất của mình. Trần Mưu không dám nghĩ đến việc nếu Trần Miên Miên xảy ra chuyện gì, cậu sẽ thống khổ biết bao nhiêu.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Trần Mưu, không phải do em, anh không phải đang sống rất tốt sao? Đừng nghĩ quá nhiều, trở về nghỉ ngơi cho tốt đi, để anh trông chừng ở đây cho."

Trần Mưu đã mấy ngày không ngủ một giấc ngon rồi.

Trần Mưu lắc lắc đầu, đang muốn nói gì đó liền nghe thấy Nguyên Phi Hòa nói:

"Thời gian còn dài, phải làm cho vững, nếu thân thể em kém đi thì ai chăm sóc Miên Miên bây giờ?"

Dưới sự khuyên bảo của Nguyên Phi Hòa, Trần Mưu cuối cùng cũng đồng ý, cậu về nhà tắm rửa đổi quần áo, ngủ một giấc sau đó lại đến bệnh viện.

Trần Trí Tường trở về cùng với Trần Mưu, anh ta có một số chuyện cần phải xử lý, thuận tiện đi hỏi mấy người bạn tương đối hiểu biết về phương diện này.

Nguyên Phi Hòa ở bệnh viện với Trần Miên Miên, Trần Miên Miên thấy hai người anh trai của mình đã đi, mới hỏi:

"Anh Nguyên, sao anh lại không nói chuyện tìm ra người ghép tủy thích hợp cho họ biết?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Miên Miên, em hứa với anh giữ bí mật một chuyện nhé, đến cả anh hai của em cũng không thể nói được không, em tin anh, anh Nguyên của em sẽ không hại anh trai em đâu."

Trần Miên Miên cái hiểu cái không gật đầu, cô nhóc không rõ dụng ý của Nguyên Phi Hòa là gì, nhưng vẫn nghe ra từ câu từ của Nguyên Phi Hòa, hắn không muốn nói ra chuyện tìm người ghép tủy thành công cho Trần Mưu và Trần Trí Tường biết.

Trong kho tủy không có tủy nào thích hợp với Trần Miên Miên, đây là chuyện Trần Mưu đã dự kiến được. Nhưng khi cậu biết được đáp án, cậu vẫn thất vọng cực kì, trong kho tủy không có, vậy muốn tìm người ghép tủy với Trần Miên Miên càng khó khăn hơn.

Trần Trí Tường còn liên hệ một ít bà con với người nhà họ Trần, nhờ họ đến bệnh viện kiểm tra, coi thử xem bọn họ có ai có tủy thích hợp với Trần Miên Miên không.

Một tháng sau, Trần Trí Tường và Trần Mưu đã làm hết sức có thể, chỉ là việc nên làm đều đã làm, kết quả lại không nhất định sẽ tốt – vẫn không thể tìm được.

Nhưng mà vạn hạnh trong bất hạnh là, bệnh tình của Trần Miên Miên đã ổn định, bác sĩ nói tình trạng của Trần Miên Miên không tồi, nếu tìm được người ghép tủy thích hợp thì sắp tới có thể tiến hành phẫu thuật.

Hơn một tháng nay, cả người Trần Mưu gầy đi một vòng, cậu tạm thời nghỉ việc, bôn ba khắp nơi, nghĩ hết mọi biện pháp.

Nhưng mà vào tháng năm, Trần Mưu nhận được một cuộc điện thoại lạ, vừa bắt máy, một giọng nam truyền đến, người nọ nói:

"Anh là Trần Mưu à?"

Trần Mưu ừ một tiếng.

Người nọ lại nói:

"Tôi đã tìm ra được người có tủy thích hợp với Trần Miên Miên."

Nháy mắt, biểu cảm trên gương của Trần Mưu trở nên mừng như điên, nhưng loại vui vẻ này chợt lóe rồi biến mất, cậu rất nhanh đã phản ứng lại, người này sẽ không cho cậu đáp án miễn phí, Trần Mưu nói:

"Anh là ai? Anh muốn gì?"

"Chiều mai cậu có rảnh không? Chúng ta gặp mặt nhau nói chuyện đi."

Người nọ nói:

"Ở tiệm cà phê A trên đường XXX đi."

Trần Mưu tất nhiên đồng ý. Cậu dập máy, cảm giác trong lòng cứ bất an, vì thế lại gọi cho Nguyên Phi Hòa một cuộc điện thoại, nói chuyện này cho Nguyên Phi Hòa biết.

Nguyên Phi Hòa bên kia không biết làm gì, nghe thấy Trần Mưu nói thế có vẻ không chút để ý, lười nhác mà nói:

"Đi đi."

Trần Mưu nhíu mày:

"Chỉ là... em có cảm giác người này có chút kì lạ."

Đã không báo tên báo tuổi, lại còn không nói rõ lý do.

Nguyên Phi Hòa ở đầu bên kia truyền đến một tiếng giòn tan, như là một thứ gì đó bị rớt bể, cách một hồi lâu hắn mới nói:

1

"Sợ gì chứ, Trần Mưu, em cứ việc đi, dù cho bên kia có đưa ra yêu cầu gì thì còn có anh."

Trần Mưu nghe vậy mím môi, sau đó ừ một tiếng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...