Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm

Chương 1: Phá Sản



"Cháu gái, cũng đã muộn quá rồi, con nói cho chú địa chỉ nhà cụ thể, chú đưa về đến cửa." Tài xế xe taxi thông qua kính chiếu hậu, một lần nữa xem xét cô gái ngồi ở phía sau.

Dáng dấp cũng thật xinh đẹp, nhưng là hai mắt sưng đỏ, cả người đều lộ ra vẻ "cuộc sống này ta đã không còn gì luyến tiếc". Đã thế nửa đêm canh ba lại kéo lấy cái vali to đùng từ sân bay ra, khẳng định là thất tình. Hôm nay ông gặp được, vậy liền để tâm một chút, đưa người về đến nhà, sống cũng an tâm.

"Cám ơn bác! " Mẫu Đan nhìn xem đèn xe mờ tối bên ngoài, chỉ cảm thấy cuộc đời của mình hiện tại cũng là một mảnh mờ mịt: "66 đường Hồng Hưng An, số 6 Lộng Hoa đình Lệ Viên." Cảm giác được nước mắt dâng lên, cô hơi ngẩng đầu, dùng sức nghẹn mắt nước mắt trở về.

"Ai ai, chỗ đó tôi biết." Bác lái xe nghe cô thanh âm phát nghẹn, nhịn không được khuyên nhủ: "Cô gái, người sống một đời, va va chạm chạm không thể tránh được, chúng ta cũng không thể dễ dàng buông tha chính mình, cháu còn trẻ, đường còn dài mà."

Mẫu Đan liên tục gật đầu: "Bác nói đúng." Không phải liền là thua lỗ vài đồng tiền sao?! Cô có tay có chân, còn có thể kiếm lại.

"Oa... " Thế nhưng thua cũng quá là nhiều, thua không còn đồng nào.

Bác lái xe thở phào một cái: "Khóc lên liền tốt." Khóc không thể kìm nén, cùng chính mình bướng bỉnh.

Lúc bác lái xe hỗ trợ đem vali từ cốp xe xách ra, Mẫu Đan nhìn xuống bảng giá bên cạnh, lấy ra 200 tệ: "Bác, đây là tiền xe."

"Hôm nay chúng ta hữu duyên, coi như..."

Mẫu Đan thương tâm, chẳng lẽ ngay cả bác lái xe cũng nhìn ra cô nghèo? Cô gượng gạo cười: "Đêm hôm khuya khoắt, bác kiếm một chút tiền cũng không dễ dàng, những lời bác vừa nói với cháu, cháu đều ghi nhớ." Vươn tay vào cửa sổ xe tiền bỏ tiền lên ghế sau, cô đẩy vali tranh thủ thời gian vào nhà.

"Cám ơn!" Bác lái xe cười: "Cô gái này..."

Vào thang máy, nụ cười trên mặt Mẫu Đan liền lập tức biến mất. Nhìn xem số tầng lầu, cô chậm chạp bất động. Hiện tại là rạng sáng 2 giờ, cha mẹ anh chị đã sớm ngủ, đưa tay ấn số 28.

Kéo lấy rương hành lý lên tầng cao nhất, bốn phía không có lan can. Nơi này gió vù vù, thổi lên mặt đến đau rát, khiến cô càng thêm thanh tỉnh.

Hiện đã vào xuân, An thành cực kì lạnh. Mẫu Đan kéo chặt vạt áo khoác Parker, ngồi lên rương hành lí, đảo qua bốn phía tối tăm trống rỗng, cuối cùng dừng mắt ở những bóng đèn đô thị cách đó không xa.

Nghĩ đến chuyện phát sinh trong một hai năm nay, cô không khỏi thở dài một tiếng. Năm 2015 xem như năm bết bát nhất kể từ khủng hoảng tài chính năm 2008 đến nay. Thị trường ban đầu tăng trưởng cực kì chậm, Cục Dự trữ Liên bang Mỹ lại tăng lãi suất, dù chưa tạo thành khủng hoảng tài chính toàn cầu nhưng cách đó cũng không xa. Mà Tết Nguyên Đán năm nay vừa qua, một chút vui vẻ của năm mới cũng không có. Thị trường chứng khoán toàn cầu, cổ phiếu Mỹ, Nhật, Châu Âu không cái nào thoát. Shanghai Composite Index từ 3500 điểm giảm xuống 2640 điểm, thị trường đầu năm vô cùng thê thảm.

Mẫu Đan đưa tay lau đi nước mắt vừa rơi xuống. Cô học hệ Tài chính, tất nhiên là nghiên cứu qua trận khủng hoảng tài chính năm 2008, đến nay vẫn nhớ rõ ràng thần sắc lúc giáo sư giảng bài. Nghe nói học sinh mà ông đắc ý nhất cũng không qua khỏi khủng hoảng năm đó, đốt than tự sát.

Sụt sịt hai cái, mũi có chút ngạt, cô dùng sức hít vào, cả người đều lạnh. Mẫu Đan không nhịn được bắt đầu run, bụng ùng ục ùng ục, đói đến dạ dày đều đau. Từ hôm qua tới giờ cô vẫn chưa ăn gì, không phải bởi vì không có tiền, mà là căn bản không thấy ngon miệng. Bây giờ trở về nước, cô nhìn món nào cũng thấy thơm.

Điện thoại không ngừng reo, nhiễu đến mức khiến nữ nhân đang ngủ say trên giường trở mình nhíu mày ngủ tiếp. Nhưng người đàn ông bên cạnh lại tỉnh dậy, đưa tay tới cầm điện thoại di động lên, nheo cặp mắt đào hoa nhìn màn hình: "Đan Đan?" Liếc nhìn đồng hồ, lập tức ngồi dậy nghe máy.

"Alo?"

"Anh!" Nghe được thanh âm quen thuộc, nước mắt của Mẫu Đan liền trào ra. Nhưng cô không dám nghẹn ngào, điều chỉnh tốt giọng điệu: "Đưa cho chị dâu em nghe, em... em có lời nói với Họa Họa."

Mẫu Tuyển bật đèn ngủ, coi như triệt để tỉnh: "Giọng làm sao khàn cả rồi?"

Đưa tay vào trong chăn kéo vợ dậy, Giang Họa dụi dụi mắt, cầm lấy điện thoại trên tay chồng, đứng dậy túm một cái áo lông phủ lên người, đối điện thoại lầm bầm một tiếng: "Đan, cậu chờ một chút."

"Hai đứa em còn có bí mật?" Mẫu Tuyển nhìn vợ còn đang mơ ngủ lấy dép lê ra phòng ngủ, đi hướng phòng khách, nghĩ đến thanh âm của em gái trong điện thoại, có chút không yên lòng, liền xuống giường chạy theo.

"Thế nào rồi?" Giang Họa mở tủ lạnh, kẹp một miếng chanh trong bình mật ong bỏ vào miệng, lập tức hít một hơi khí lạnh: "A..." Tỉnh hẳn luôn!

Mẫu Đan lần này thật sự khóc: "Oa... Họa, tớ phá sản... Huhu..."

Giang Họa đang đóng tủ lạnh, tay bất chợt khựng lại, nhưng chỉ chớp mắt liền hoàn hồn. Nghe trong điện thoại truyền đến âm thanh, cô hắng giọng một cái, một tay ôm lấy tay hỏi: "Cậu bây giờ ngồi ở sân thượng tòa nhà nào?" Cái giờ này, nha đầu kia không có đại sự là không có khả năng gọi điện thoại về nhà.

"Tớ đang chờ câu nói này của cậu đâu."

Mẫu Đan từ trong túi xách lấy ra khăn tay, lau nước mũi: "66 đường Hồng Hưng An, số 6 Lộng Hoa đình Lệ Viên."

"Cậu cũng giỏi lắm." Giang Họa đương nhiên biết Mẫu Đan sợ, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía chồng đang đứng tại bên cạnh: "Em lên sân thượng đứng một chút, anh buổi sáng ngày mai còn phải lên lớp, đi ngủ trước đi, không cần chờ em." Nói xong liền chu môi.

Mẫu Tuyển biết em gái không có việc gì cũng yên lòng, thơm vợ một cái: "Bên ngoài lạnh như thế, cầm theo áo khoác của anh cho Đan Đan mặc." Giúp vợ chỉnh lại áo lông, kéo khóa kéo lên, lại vào phòng ngủ cầm mũ cùng khăn quàng cổ cho cô đeo lên.

Giang Họa bị bọc chỉ thừa hai mắt lộ ở bên ngoài, ôm chiếc áo bông dày vào thang máy, thúc giục nói: "Mẫu giáo sư, anh trở về ngủ đi, em một hồi liền mang Đan tử về nhà." Ngay lúc cửa thang máy sắp đóng lại lại dặn dò "Chớ quấy rầy cha mẹ."

"Ừm."

Mẫu Đan ngồi trên vali, gió không quá lớn, xoa xoa tay thổi hai cái, nghe được tiếng động lập tức lên tiếng khẽ gọi: "Họa, là cậu à?"

"Không phải tớ." Giang Họa hung ác trừng mắt liếc cái đống lù lù trong bóng tối kia, bước nhanh đi qua, đưa áo bông trong ngực cho cô nàng, tức giận nói: "Cậu ngược lại là thật biết tìm, nơi này đã rộng rãi lại mát mẻ, rất thích hợp nhảy lầu, mà tầng lầu lại cao, chỉ cần không phải con ruột của ông trời, nhất định nhảy một cái một cái là chết luôn."

"Tớ phá sản." Mẫu Đan mặc áo bông vào, lập tức liền cảm thấy trời chẳng phải lạnh lắm, cái mông hướng bên cạnh xê dịch, vỗ vỗ vali: "Ngồi!"

"Phá sản?" Giang Họa ngồi xuống sát bên cô: "Cậu cũng biết tích trữ tài sản cơ đấy."

Nhìn xem cặp mắt sưng như bóng đèn kia của cô, lại có chút đau lòng: "Tớ hỏi cậu, trở về làm sao không cùng trong nhà nói một tiếng? Này hơn nửa đêm, cậu là sợ chính mình lớn lên quá thành công?!"

"Đây không phải không muốn để cho mọi người lo lắng sao?!" Mẫu Đan dựa vào người chị dâu, ủ rũ nói: "Tớ đã xóa bỏ toàn bộ hạng mục từng nắm giữ, tính rút tiền lãi ngân hàng, cả gốc lẫn lãi đưa cho An Đình cùng Chu Hiểu. Tiền của cậu chờ mấy ngày nữa, ngày mai tớ liền rao bán 2 căn nhà đi."

Giang Họa trợn trắng mắt: "Bán nhà, cậu ở đâu?" Đẩy đẩy Mẫu Đan, cười liếc nhìn cô: "Nhưng tớ nói cho cậu hay, một ngôi nhà bên trong có mẹ, con gái cùng con dâu chỉ có thể lưu một người." Bán nhà, cũng mệt cô nàng nghĩ ra.

Mẫu Đan sững sờ: "Tớ sẽ thuê phòng ở, không ở nhà ở lâu đâu."

"Thuê phòng?" Giang Họa muốn đánh cô một trận: "Tớ là chị dâu của cậu kiêm bạn thân, An Đình cùng Chu Hiểu là cái gì nha?"

Hai con người kia chính là thấy tiền lòng dạ liền ngứa ngáy. Lúc trước thấy Đan Đan tuổi nhỏ mua nhà, bọn họ kể cái gì huyết mạch thân tình, kiên quyết nhét tiền vào hạng mục của Đan Đan. Hiện tại thua lỗ lại không biết xấu hổ đem tiền lấy về, thiên hạ nào có đạo lý như vậy?!

"Thế nhưng là tiền của cậu cũng không phải lấy ra đầu tư." Mẫu Đan phân chia rất rõ ràng: "Tớ khẳng định là phải trả cho cậu, nhà ở hiện tại..."

"Ngừng!" Giang Họa chọc chọc cái mũi đỏ như cà chua của Mẫu Đan: "Tớ cảnh cáo cậu, không cho phép đánh chủ ý lên nhà ở. Vẫn là câu nói kia, cậu còn chưa lấy chồng, tớ là chị dâu cậu, tiền của tớ cậu có thể dùng." Thấy cô còn đang do dự, lại nhịn không được nhéo nhéo mũi cô: "Thuê phòng ở có thể thoái mái hơn ở nhà mình sao?"

Mẫu Đan trong lòng ấm áp. Sau Tết Nguyên Đán, thị trường chẳng gợn chút sóng. An Đình cùng Chu Hiểu hai người chị họ mỗi ngày không kể ngày đêm gọi điện thoại cho cô, nói muốn rút lại tiền. Cô hiện tại ngoại trừ một căn nhà, toàn thân cao thấp cũng chỉ thừa 8100 tệ: "Năm sau tớ lập tức tìm việc làm, tiền của cậu tớ nhất định trả sớm."

Giang Họa vén tay áo, lộ ra chiếc vòng đang đeo trên cổ tay: "Hôm qua vừa mua, 6 vạn 8." Không đợi Mẫu Đan thấy rõ ràng đã đứng dậy phủi mông một cái: "Chị đây không thiếu tiền!"

Nâng cằm cô em chồng, cô đắc ý nói: "Năm đó nếu không phải cậu trợ công ra sức, tớ cũng không thể tán đổ nam thần Đại học A yêu thầm 4 năm, thành công đưa anh ấy vào cục dân chính, còn sinh con." Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, cô đều muốn ngửa đầu cười to 3 tiếng, khoát tay: "Sau này chớ nói chuyện tiền nong với tớ, quá khách khí rồi."

"Cho nên..." Mẫu Tuyển một mực tựa bên cửa, lặng lẽ không tiếng động bước qua, từ phía sau ôm lấy vợ, cười hỏi: "Anh đến cùng giá trị bao nhiêu tiền?"

Kết hôn cũng gần 5 năm, cô vẫn gánh không được sắc đẹp của anh: "Toàn bộ thân gia của em, nói cho tròn thì cũng đến trăm triệu." Ôm chặt anh, trong lòng an tâm cực kỳ. Đây chính là giang sơn mà cô liều mạng đánh xuống. Nhấc chân nhẹ nhàng đá đá nha đầu còn đang ngồi đần người dưới đất: "Đi, về nhà!"

"Đi!" Mẫu Đan tê chân, xoa xoa một hồi mới có thể đứng dậy. Mẫu Tuyển xách vali của cô, cằm hướng phía cửa: "Đi trước." Mẹ anh là người dân tộc thiểu số, có thể sinh nhiều hơn một đứa con. Đan Đan nhỏ hơn anh 7 tuổi, xem như là do anh nuôi lớn. Nha đầu này lá gan không nhỏ, dám chạy lên đến sân thượng ngồi.

Vừa vào nhà, Mẫu Đan đã ngửi thấy mùi cơm chín, lập tức chạy vào phòng bếp mở ra nồi cơm điện. Thấy đồ ăn đã nóng, nước miếng ròng ròng cầm lấy đũa, đơm một bát cơm, chan thêm nước thịt kho tàu, gắp hai miếng thịt bắt đầu ăn. Cô thật sự quá đói.

Mẫu Tuyển mang vali vào phòng của em gái, bắt đầu chuẩn bị giường chiếu. Giang Họa nhìn tướng ăn này của cô, liên tục bảo cô nàng chậm một chút. Lấy ra một chén canh gà ô đương quy lúc sáng mẹ hầm đặt trên bàn ăn: "Trên máy bay chưa ăn cơm?"

Mẫu Đan lắc đầu, trả lời: "Không, bi thương muốn chết, chẳng có tâm tình nào." Mất 12324542 tệ, bất kể là ai đều ăn không vô.

"Đói chết cậu luôn đi." Giang Họa thấy cô lại đơm một bát lớn cơm, nhíu mày: "Chậm một chút." Lại cầm cái bát nhỏ, đơm cho cô một bát canh lạnh.

Mẫu Tuyển chuẩn bị tốt giường chiếu, vào phòng lấy 2 vạn tiền mặt: "Cái này cho em."

"Cái gì nha?" Mẫu Đan nhìn tiền kia, nuốt miếng thịt trong miệng xuống: "Trên người em còn có." Anh trai cô đã kết hôn rồi, cô cũng không có liêm sỉ cầm tiền của anh. Đảo mắt nhìn về phía Giang Họa: "Chồng cậu cho nữ nhân tiền."

Giang Họa một tay chống cằm: "Cho cậu, cho mẹ, tớ đều không có ý kiến." Ngửa đầu nhìn Mẫu Tuyển: "Nếu là cho nữ nhân khác, tớ để anh ấy một cắc cũng không có."
Chương tiếp
Loading...