Nghịch Hành
Chương 1: Xuyên Không
Mười một giờ đêm, bão quét, mưa gió giăng đầy trời, trong con ngõ nhỏ ở thành phố nọ có hình ảnh một thanh niên đang chạy. Hắn tên là Hàn Vũ - một tiến sĩ ngành công nghệ thông tin tài năng khi chỉ mới hai mươi chín tuổi. Hắn đang là phó giám đốc của một công ty lớn, sau đợt đi công tác dài, hôm nay hắn được về sớm hơn dự kiến một ngày. Mặc dù chức danh là phó giám đốc, công ty không phải hắn mở, cũng chẳng có cổ phần, chỉ là một người làm thuê thuần túy, hắn ngày ngày phải chịu áp lực nặng nề từ cả cấp trên lẫn cấp dưới. Nhìn lại, nhân sinh của hắn cũng nhạt nhòa như bao con người đang phải vật lộn với cuộc sống khắc nghiệt ở chốn đô thành này. Hắn hiện tại đang ở cùng bạn gái, cả hai thuê một căn hộ bốn mươi mét vuông để tiện sinh hoạt và giảm thiểu chi phí khi thu nhập của cả hai chỉ ước chừng ba mươi triệu đồng, một mức thu nhập trung bình trong xã hội. Gần một năm ở chung, hắn dự tính đầu năm sau sẽ chính thức kết hôn, để tập trung lo cho sự nghiệp."Mình đã có vợ sắp cưới, một công việc ổn định, thế là khá hơn nhiều người rồi" hắn thầm nghĩ trong lúc chọn mua một con vịt quay, thứ đồ ăn bình dân mà bạn gái hắn thích nhất. Hắn chưa báo bạn gái rằng mình đã về, cốt để nàng bất ngờ, và con vịt kia sẽ là món điểm tâm hoàn hảo cho một đêm sum vầy. Nhưng cuộc đời vốn vô thường, vừa về đến nhà Hàn Vũ chợt để ý thấy một đôi giày nam đặt ngay ngoài cửa. “Của ai vậy nhỉ?” Trong lòng hắn dâng lên một dự cảm không lành. Tim đập nhanh hơn, hắn thở mạnh vài hơi để lấy lại bình tĩnh, hắn tự trấn an bản thân và thầm nghĩ: “Chắc không như mấy cái kịch bản rẻ tiền của AV đâu nhỉ.” Tự giễu, hắn nhẹ nhàng vặn ổ khoá, đèn đã tắt, có lẽ nàng đã ngủ. Mang một nỗi nghi vấn không lời giải trong đầu, hắn đi vào phòng ngủ định gọi bạn gái dậy cho nàng một bất ngờ nho nhỏ. Nhưng khi đến gần cửa phòng hắn chợt nghe âm thanh ư ử của nữ tử, rất không bình thường. "Ốm? Không giống, chả lẽ cô ấy đang tự..." Hắn nghĩ thầm rồi ghé mắt vào khe cửa khép hờ. Như trúng định thân thuật, hắn đứng người, mắt lồi ra cả mét, vậy mà người bất ngờ là hắn, ở trong phòng kia bạn gái hắn đang trần truồng, quằn quại cùng một người đàn ông xa lạ. Hắn không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình.“Bịch.”Túi vịt quay rơi xuống gây nên một tiếng động làm cho hai con người đang chìm đắm trong nhục dục kia chợt khựng lại.“Ai đó?” Bạn gái hắn giật mình lớn tiếng hô lên.“Trời ơi, anh Vũ, em em... Sao anh về sớm thế, mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu.”Vừa nói được hai câu, bạn gái hắn khẽ nấc nhẹ một tiếng vì tiểu huyệt của nàng lại bị côn thịt của người đàn ông kia thúc mạnh vào từ phía sau, một dao động nhịp nhàng lại được tái hiện. Trên mặt nàng nước mắt chảy ra, hai bầu nhũ hoa rung lắc theo từng nhịp dập, còn Hàn Vũ thì đã bất động từ lâu, cặp mắt hắn thất thần không còn ánh sáng. Lúc này, hắn cũng không nghe được gì nữa, hai mắt thì nhòe đi, dòng lệ nóng trào dâng. Hình ảnh về tương lai, hiện tại, quá khứ, dần dần đổ vỡ. Thanh xuân của hắn, đôi tình nhân đã từng bên nhau những ngày tháng đầu tiên vào đời, khi cả hai tưởng như đã vượt qua bao khó khăn để đến bên nhau, cùng vẽ nên bức tranh của tương lai thì hiện thực chợt hủy hoại nó theo cách khắc nghiệt nhất.Điên người, hắn chạy ra khỏi nhà bất chấp trời đang mưa to gió lớn. Vừa chạy vừa khóc, nước mắt lẫn nước mưa phủ đầy trên gương mặt khắc khổ. Ngoài đường không còn một ai, chỉ có tiếng gió, tiếng mưa và tiếng sét báo hiệu một cơn bão lớn đã đổ bộ.“Tại sao, tại sao lại bất công với ta như vậy?”Hắn đừng giữa đường, ngửa mặt lên trời hét lớn, để những hạt mưa to rơi rát hết cả da mặt. Bất chợt, cả bầu trời chìm trong ánh sáng chớp chói lòa, sau đó là một tia sét lớn rực rỡ đánh thẳng xuống, đúng vị trí của hắn. Hàn Vũ không kịp nhận thức bất cứ thứ gì, mọi thứ xảy ra quá nhanh, xác thịt của hắn tan thành tro bụi.…Không biết qua bao lâu, trong đầu Hàn Vũ lúc này chỉ cảm thấy đau, từ cơ thể đến thần hồn. Hắn rất muốn mở hai mắt mình, lại cảm giác được mí mắt nặng nề vô cùng. Hồi lâu, sau nhiều lần cố gắng, hắn mở mắt thành công, nhưng xung quanh đen tối, không một điểm sáng, chỉ có làn hơi lạnh và ẩm ướt của mặt đá cứng nhắc đang truyền vào thân thể.Cảm nhận cơ thể đau nhức khắp nơi, Hàn Vũ dần dần thanh tỉnh lại. “Ta đã chết rồi ư, đây phải chăng là cõi a tỳ địa ngục? Aizz, thật không ngờ, ta lại chết trẻ như vậy khi vẫn còn là một trai tân” Hàn Vũ nghĩ.Nằm trong bóng tối, hắn thấy lạnh lẽo vô cùng, “tại sao nàng lại làm như vậy, tại sao nàng lại nỡ phản bội ta, kiếp sau liệu ta có gặp lại nàng hay không?”. Nhưng ngay lúc này, hắn chợt kêu rên thành tiếng theo bản năng:“Ah… Không đúng, tại sao ta lại có cảm giác đau đớn tới từ thân thể, không lẽ ta vẫn chưa chết? Đây là nơi nào?“Nhiệt độ càng lúc càng lạnh, chợt xa xa có tiếng gầm của hung thú cắt đứt mạch suy nghĩ của Hàn Vũ. Hắn giật mình và ngờ vực sau đó bình tĩnh đánh giá lại tình huống hiện tại. Thân thể có vô số vết thương, trong đó nặng nhất là vết thương như bị đao kiếm chém bên mạn sườn, lòi cả xương trắng. Yên lặng xem xét cơ thể và suy nghĩ, hắn chợt hét lên:“Đây không phải cơ thể của ta, không lẽ ta đã xuyên sang một thế giới khác, để ý kĩ thì giọng nói cũng đã khác trước.”Các vết thương khác máu đã đóng thành vảy, có thể thấy cỗ thân thể này do mất máu quá nhiều mà chết, hiện tại, nếu không chống được tình trạng nhiệt độ giảm dần thì Hàn Vũ cũng sẽ chết lần nữa vì lạnh. Lần mò những đồ trên người hồi lâu, hắn tìm được một hỏa khí mà người xưa hay sử dụng. Thổi một lúc, ngọn lửa nhen nhóm mọc lên soi rọi khung cảnh xung quanh. Lúc này, Hàn Vũ mới biết mình đang ở dưới bờ vực đá đen lạnh lẽo. Hắn nhìn xuống tay của chính mình, khi nào mà nhỏ vậy, rồi quần áo nữa, mặc dù đang rách tả tơi nhưng chắc chắn không phải là loại polo mà hắn đã mặc. Nhìn sang bên cạnh, hắn thấy một xác chết, quần áo màu xám, ăn mặc kiểu gia đinh. “Có lẽ chính người này đã cố cứu mình vào đây.” Hàn Vũ nghĩ. Bỗng nhiên, trong đầu hắn đau nhói, những mảnh vỡ ký ức theo người gia đinh này lần lượt hiện về. Đến tột cùng là sao? Những ký ức này là như thế nào? Câu hỏi lóe lên rồi phụt tắt, hắn không suy nghĩ được gì, những ký ức như thác lũ không để cho hắn làm.Hai tay ôm chặt lấy đầu, từng mảnh thông tin cứ như cuộn phim quay chậm dần đần được tái hiện. Hàn gia, Bạch Vân thành, Hoang Nguyên, Hàn Vân, Hàn Linh Nhi… từng gương mặt xa lạ dần dần đc in vào đầu Hàn Vũ.Từ trong ký ức truyền về, hắn phải chấp nhận một thực tại – hắn xuyên không. Xuyên vào một thiếu niên cùng tên mới mười một tuổi. Hắn là con cháu dòng chính của Hàn gia, một trong ba thế lực mạnh nhất Bạch Vân thành ở phía bắc Đại La quốc, một trong hai quốc gia lớn nhất Hoang Nguyên Đông Vực. Mà Hoang Nguyên Đông Vực là một vùng lãnh thổ rộng lớn nằm ở hướng Đông Bắc của Hoang Nguyên Đại Lục.Tại Hoang Nguyên Đại Lục, cường giả vi tôn. Tuy rằng Hàn Vũ sinh ra tại Hàn gia, còn là cháu của Hàn Lôi - một trong những cường giả mạnh nhất Bạch Vân thành nhưng đến nay đã 11 tuổi vẫn chưa thể tu luyện. Sau này, Hàn Lôi mời được đệ nhất Y sư Bạch Vân thành – Hoàng Phủ Cực – kiểm tra thân thể cho hắn, không thể ngờ được hắn trời sinh huyết mạch tàn khuyết không thể chữa trị. Dưới tình huống này, cả đời Hàn Vũ sẽ chỉ như một người bình thường và hắn bị người khác gọi là phế vật. Hiển nhiên trong một gia tộc tu luyện đỉnh cấp như Hàn gia thì số phận này đau đớn đến nhường nào. Nếu không phải gia gia hắn Hàn Lôi là gia chủ, cha hắn Hàn Vân là đệ nhất thiên tài của Hàn gia trong vòng trăm năm gần đây, thì sẽ chẳng có ai nguyện ý nhìn hắn một cái.Cũng từ thời khắc đó, Hàn Vũ phế vật sống như một cái bóng tại Hàn gia. Chỉ có cha hắn không cam tâm, vẫn luôn đi tìm kỳ trân dị bảo mong chữa trị cho hắn. Cho đến cách đây một tháng, trong Tuyết Sơn Lâm tự nhiên xuất hiện thiên địa dị tượng. Vô số cường giả khu vực xung quanh đã đến truy cầu may mắn nhưng đa số chỉ để lại xác. Cách đây mười ngày, một cường giả Ngưng Khí cảnh hậu kỳ thoát hiểm chạy ra, trên người vô số vết thương, người ta mới biết trong Tuyết Sơn Lâm vừa xuất hiện một vực sâu không thấy đáy, tràn ngập hắc sát chi khí. Không ít yêu thú lẫn võ giả dính phải hắc sát chi khí này thì đều phát cuồng trở nên khát máu mà đâm chém lẫn nhau. Vì vậy, những người nơi đây gọi nơi này là Tử Vong Hắc Vực. Tuy nhiên, đích thực phía dưới Tử Vong Hắc Vực có không ít đồ tốt. Theo như cường giả Ngưng Khí cảnh kia thuật lại có người nhìn qua lớp hắc sát chi khí thấy bóng dáng mờ ảo của Hắc Ngọc Thần Liên, theo các ghi chép cổ nó có thể cải mạch trùng tố thân thể. Khi tin này đến tai người của Hàn gia, cha hắn, Hàn Vân lập tức thương lượng cùng Hàn Lôi, gia gia hắn, đồng thời là gia chủ Hàn gia, bố trí một đội ngũ mười cao thủ, trong đó có đến ba vị Linh Tuyền cảnh sơ kỳ tháp tùng Hàn Vũ đi tìm cơ duyên. Đây cũng là lực lượng mạnh nhất mà nhất mạch gia chủ có thể đưa ra. Nếu không vì Hắc Ngọc Thần Liên yêu cầu phải hấp thu ngay sau khi hái, Hàn Vân cũng không dám mạo hiểm đưa Hàn Vũ phế vật đi cùng.Ngày thứ ba sau khi tiến vào khu vực Tuyết Sơn Lâm, cũng là ngày hôm qua, cả đội bị phục kích bởi một nhóm cao thủ bịt mặt, trong đó có một cao thủ Linh Hà tọa trấn. Dẫn đến toàn quân bị diệt. Trong lúc hiểm nghèo, Đinh lão kịp ôm Hàn Vũ tẩu thoát, tuy nhiên cả hai lại bị đẩy rơi vào Tử Vong Hắc Vực, tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Đinh lão vì bảo hộ Hàn Vũ phế vật nên đã ôm và đỡ lấy hắn, sau khi tiếp đất thì đã hi sinh, còn Hàn Vũ phế vật thì nhiễm hắc sát chi khí lẫn mất máu nên cũng chết theo, lại tiện nghi cho Hàn Vũ xuyên không đoạt xác.Sau khi hấp thu thông tin từ Hàn Vũ phế vật đã chết, hắn thở dài một hơi nghĩ thầm: “Không ngờ ngoài ta ra, số phận của ngươi lại bi thảm như vậy, lần này sống lại, ta sẽ leo lên đỉnh cao quyết không để người đời ức hiếp”. Một ngọn lửa quyết tâm mãnh liệt bùng cháy trong Hàn Vũ.“Tại sao hắc sát chi khí này lại không làm gì được ta?” Hàn Vũ trầm mặc suy nghĩ nhưng không tìm được đáp án, hiểu biết của hắn về thế giới này còn quá ít. Rất nhanh chóng, hắn đã gạt những suy nghĩ này ra khỏi đầu.“Không biết được tương lai như thế nào, nhưng trước mắt phải chuẩn bị để sống sót khỏi cái nơi quỷ quái này đã.” Hắn lần mò trong cái xác Đinh lão, tìm được chút lương khô, nhai tạm cho ấm bụng rồi đi tìm ít củi khô nhóm lửa sau đó nằm nghỉ và chìm dần vào giấc ngủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương