Nghịch Hành
Chương 17: Vô Thức
Huyền Minh Băng Hỏa chưởng lấy cực hàn cực nhiệt chân khí làm cơ sở, hai loại kình khí này chui vào nội thể Hàn Vũ, điên cuồng phá hoại kinh mạch của hắn.Đau đớn cùng linh khí bạo loạn trong cơ thể, Hàn Vũ cố gắng duy trì vận chuyển Hỗn Độn nguyên khí, nhưng không được bao lâu, hắn gục xuống.Không còn tinh thần lực thao túng, linh khí nội thể Hàn Vũ tự do chuyển động trong kinh mạch.Lúc này những nơi Hỗn Độn nguyên khí đi qua, dần dần khôi phục lại chức năng của tế bào, hồi phục kinh mạch bị chấn nát, đồng thời tại những điểm va chạm giữa Hỗn Độn nguyên khí cùng Băng Hỏa chân khí, Băng Hỏa chân khí như tuyết gặp gió xuân, tan rã nhanh chóng.Hỗn Độn khí vận chuyển tự do trong cơ thể Hàn Vũ, càng lúc càng nhanh, lồng ngực hắn nguyên bản bị lõm vào bởi chưởng lực của Tần Vân Hải, nay đã trở lại nguyên dạng.Tuy nhiên, Hỗn Độn khí di chuyển có chút hỗn loạn, nhiều vết thương trên cơ thể vẫn chưa được chữa khỏi.Hàn Vũ bất ngờ tiến vào trạng thái vong ngã, hắn cảm nhận thấy sự thay đổi linh khí nội thể, sự vận động linh khí thiên địa, mối tương quan giữa Hỗn Độn nguyên khí của hắn cùng linh khí thiên địa, chúng tồn tại ràng buộc với nhau theo cách tự nhiên nhất.“Rắc!”Một âm thanh trầm thấp vang lên, Hàn Vũ lúc này không biết rằng hắn lại đột phá Luyện Thể ngũ trọng.Một vòng xoáy hình thành, lượng lớn thiên địa linh khí đang bị hút về phía Hàn Vũ, tẩm bổ, chữa trị cho cơ thể hắn.“Răng rắc!”Tiếng xương cốt đang liền lại vang lên, những vết thương cũng nhanh chóng khép lại, bằng mắt thường cũng có thể thấy được.“Chuyện gì thế kia?” Tần Vân Hải giật mình quan sát thấy thiên địa linh khí đang tụ tập vào trong biển lửa.Trong sát na Hàn Vũ mở mắt, ánh mắt hắn lấp lóe lam quang, phạm vi một trượng bao quanh hắn hỏa diễm nóng rực chợt biến mất, thay vào đó là một màng hơi nước mờ ảo bao bọc hắn ở trung tâm.“Chuyển hóa bản nguyên chi lực? Tiểu tử này không tệ.” Tiểu Đản chợt mừng thầm.Hàn Vũ bước từng bước ra khỏi biển lửa, mỗi bước chân của hắn khi nhấc lên, để lại một vệt nước, thủy linh khí trong không khí dần dần hội tụ về phía hắn dày đặc dần, ngưng thành vụ khí.Toàn trường ngỡ ngàng nhìn hắn, Tần Vân Hải không tin vào mắt mình, hắn cảm giác rất rõ xương cốt Hàn Vũ đã vỡ vụn sau khi chịu một chưởng Huyền Minh Băng Hỏa của hắn.“Công tử!”Đám tù nhân bưng gào to, Hàn Vũ đã trở thành tín ngưỡng trong lòng bọn họ.“Giết hắn!” Tần Vân Hải ra lệnh.Hét lên một tiếng phá vỡ bầu không khí, hai tên phỉ gần đó lao vào Hàn Vũ chia ra chém vào đầu và bụng Hàn Vũ.Hàn Vũ nhấc tay, vụ khí quấn lấy tay hắn phóng ra hai đường thủy nhận hướng thẳng đến cổ hai tên xấu số.“Phụt!”Vòi máu phun cao, hai cái đầu bay lên không trung trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người.Hàn Vũ lặng lẽ bước đến gần Tần Vân Hải, ánh mắt băng lãnh, lộ ra sát ý đầy mãnh liệt, khóa chặt chuyển động của gã.Tần Vân Hải thất kinh, nhưng cũng chỉ như vậy thôi, hắn thấy dù Hàn Vũ có ra bài thế nào cũng không thể xóa nhòa khoảng cách giữa một Ngưng Khí cảnh với Luyện Thể cảnh, đây là cả một đại cảnh giới.“Khoan đã, ngươi đột phá Luyện Thể ngũ trọng rồi, nhưng nhiêu đó chưa đủ đâu.” Dứt lời Tần Vân Hải huy song chưởng thập phần công lực đánh thẳng vào người Hàn Vũ.Hàn Vũ mặt không biểu cảm, tĩnh lặng đưa hai tay lên, vụ khí theo đó ngưng thực, vận chuyển thành một xoáy nước tán hết lực đạo đến từ song chưởng của Tần Vân Hải, hắn nhẹ nhàng bắt lấy tay Tần Vân Hải.Toàn thân Tần Vân Hải lúc này dần khô héo, huyết dịch hỗn loạn, từng giọt nước thi nhau thoát ra khỏi cơ thể hắn.“A…!”Tần Vân Hải chỉ kịp thét lên một tiếng rồi ngã xuống hấp hối.Đám thổ phỉ Huyết Lang như nằm mộng, chúng không ngờ Tần trại chủ chiến lực như thần mà chúng hằng tôn kính và sợ hãi lại ngã xuống một cách đơn giản như vậy.Mang theo nỗi sợ khắc vào tâm khảm, bọn chúng vứt bỏ binh khí nháo nhào tìm đường thoát thân.Hàn Vũ lạnh lùng nhìn Tần Vân Hải, trên tay hắn hình thành một lưỡi thủy nhận sẵn sàng bắn ra bất cứ lúc nào.Nhưng đúng lúc này, lam quang trong mắt tan biến, Hàn Vũ thoát lực, gục xuống, Lưu Triệt gần đó vội tiến đến đỡ hắn dậy.“Không sao đâu, công tử chỉ dùng sức quá độ, cơ thể không chịu nổi thôi.” Lưu Triệt nói với đồng bạn.Tần Vân Hải chưa chết, hắn như già thêm bốn mươi tuổi vặn vẹo tìm cách đứng dậy quát tháo: “Bọn dân đen khốn nạn, người đâu, giết hết chúng nó cho tao.”Nhưng hắn không nhận ra bọn tay chân của hắn đã bỏ chạy tán loạn, không còn một bóng dáng tên nào ở đó.“Tần Vân Hải!” Một tiếng hét đột ngột vang lên.Tần Vân Hải quay đầu về phía tiếng hét, một thân ảnh cao lớn đang đi về phía hắn, tay người kia đang nắm một thủ cấp.“Đoạn Thiên Minh!”Đoạn Thiên Minh vừa đi vừa kéo lê thanh đạo đao đang nhuốm máu, từng giọt máu đỏ tươi chảy tí tách theo bước chân của hắn.“Vút!”Đoạn Thiên Minh vung tay, thủ cấp hắn mang theo bay đến bên Tần Vân Hải lăn vài vòng rồi dừng lại.“Ngọc Nhan…” Tần Vân Hải run giọng, sau đó hắn trừng mắt về phía Đoạn Thiên Minh gằn lên nói: “Ngươi vậy mà giết nàng ấy.”“Đúng, tiếp theo chính là ngươi.” Đoạn Thiên Minh mồm nói tay vung đao, Tần Vân Hải một thân tàn phế, không còn sức sống nằm chờ chết, đã không phải là đối thủ của hắn.Tần Vân Hải cũng không còn chấp niệm cầu sống, hắn nhẹ nhàng đón lấy đao của Đoạn Thiên Minh.“Đoạn lão đệ, bảo trọng…” đó là những lời cuối cùng của Tần Vân Hải.Đầu hắn bay lên, rơi bịch xuống đất, chấm dứt sinh mạng của một kiêu hùng miền sơn cước.Kỳ lạ, đầu hắn lại vừa khéo rơi gần chỗ thủ cấp của Liễu Ngọc Nhan, miệng hắn đang cười, hai mắt mở to ngắm nhìn dung mạo xinh đẹp đã không còn sức sống phía trước.Đoạn Thiên Minh thất thần gục xuống, hắn muốn hét lên thật to nhưng lại không thể, đầu hắn hoàn toàn trống rỗng.“Đoạn ca!” Vân Dương cũng tới vừa lúc chứng kiến cái chết của Tần Vân Hải, hắn đã chỉ huy bọn tay chân dập lửa được tương đối.“Huyết Lang Trại từ nay xin nhờ vào huynh.” Vân Dương quỳ xuống trước Đoạn Thiên Minh nói, trại chúng phía sau hắn cũng đồng loạt quỳ theo và đồng loạt hô lớn:“Xin Đoạn trại chủ dẫn dắt chúng ta!”“Ta… bây giờ không nghĩ được gì, các anh em hãy dập nốt lửa đi, còn đối với vị tiểu ca này cùng số tù nhân kia, bố trí tạm cho họ một chỗ nghỉ, sau ngày hôm nay, Huyết Lang trại sẽ bắt đầu thay đổi.” Nói rồi, Đoạn Thiên Minh ôm thủ cấp của Tần Vân Hải và Liễu Ngọc Nhan đi mất.Đám người Lưu Triệt vốn muốn đào thoát sớm cũng ngỡ ngàng trước quyết định của Đoạn Thiên Minh.Nhưng sau khi cân nhắc, thấy hắn không có ác ý cùng với Hàn Vũ đang rất cần nghỉ ngơi, bọn họ lựa chọn cách thỏa hiệp.Hàn Vũ hôn mê mất ba ngày.Ba ngày này Lưu Triệt, Vân Hi thay nhau chăm sóc hắn, một số tù nhân gom nhặt được xác đồng bạn mình hi sinh trong cơn biến loạn đã tổ chức một tang lễ tập thể.Một vài người đã rời đi.Hôm ấy, khi Vân Hi đang tỉ mỉ lau mặt cho Hàn Vũ, hắn bỗng nhiên mở mắt.Ngước nhìn trần nhà và căn phòng xa lạ, hắn dần dần nhớ lại những chuyện đã xảy ra.“Vũ ca ca… huynh tỉnh lại rồi!” Vân Hi mừng rỡ ôm chầm lấy hắn.Hàn Vũ cũng cười nhẹ nhàng xoa đầu Vân Hi: “Yên tâm, mạng ta còn lớn lắm…”Đoạn hắn quay ra hỏi: “Mà đây là đâu vậy?”Vân Hi nhanh nhảu trả lời: “Chúng ta vẫn ở Huyết Lạng trại, huynh hôn mê ba ngày rồi, Lưu thúc thúc cùng các vị thúc bá lo cho huynh lắm.”Nói xong nàng vội đi thông tri cho bọn Lưu Triệt.Còn lại Hàn Vũ, hắn kiểm tra một thoáng thân thể, thấy không phát sinh vấn đề gì.Chỉ là cái cảm giác lúc hắn sử dụng Thủy linh khí trước khi ngất đi kia rất mơ hồ, thật vô cùng khó nắm bắt, vừa quen lại vừa lạ.“Tiểu Đản, ngươi có cảm nhận được trạng thái của ta lúc sử dụng Thủy linh khí trước lúc ngất đi không?” Hàn Vũ như các cụ đã dạy không biết phải hỏi, hắn hỏi luôn bách khoa toàn thư kè kè bên cạnh.“Đấy là nhà ngươi chuyển hóa bản nguyên chi lực, thể hiện việc lĩnh ngộ sâu hơn Thủy pháp tắc.” Tiểu Đản vui vẻ trả lời hắn.“Cụ thể đi, hiện giờ ta có cảm giác muốn cũng không thể điều khiển Thủy linh khí được như thế.” Hàn Vũ vừa nói vừa ngẩn ngơ ngắm nhìn bàn tay mình như đang cố nắm bắt lại thứ gì đó.“Lúc đó nhà ngươi rơi vào trạng thái vong ngã, tinh thần, cơ thể ở trạng thái hòa hợp tự nhiên, cũng gần như đạt được trạng thái đạo thể, chính vì vậy lĩnh ngộ mới làm chơi ăn thật, nếu ngươi muốn lĩnh ngộ lại được thì thử tiến vào trạng thái đó một lần nữa xem.” Tiểu Đản khuyến nghị.“Được!”Hàn Vũ vừa dứt lời thì cửa phòng bật mở, bọn người Lưu Triệt kéo vào, hồ hởi chúc mừng hắn tỉnh lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương