Nghịch Hành

Chương 40: Tranh Mua



Giọng nói kia vang lên làm tim Hàn Vũ giật thót, hắn nghĩ thầm:

“Lại lòi ra tình tiết máu chó quen thuộc vậy.”

Đoạn hắn quay người nhìn về phía người vừa nói kia, hóa ra lại là một bóng hình khá quen thuộc.

Thiếu nữ xinh đẹp, tươi tắn rạng ngời trong bộ váy hồng cùng mái tóc dài buộc kiểu cách, đi bên cạnh là một thiếu nam anh tuấn khí phách mặc một bộ trường bào màu trắng, hai người nọ chính là Mộ Thiên Nhi cùng Mặc Kiếm Phong.

“Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp!” Hàn Vũ thầm cười khổ.

Mộ Thiên Nhi thấy Hàn Vũ nhìn mình liền nói:

“Vật này rất có thể có gốc gác từ tông môn của ta, kính xin vị tiểu huynh đệ này nhường ta lần này, ta xin lấy vật khác trao đổi.”

“Tỷ tỷ à, vật này do ta đến trước mua được thì nó là của ta, ta cũng không cần vật gì khác cả nên xin thứ lỗi nhé.” Hàn Vũ không nhượng bộ nói.

Mặc Kiếm Phong bên cạnh nghe vậy không hài lòng liền chen vào:

“Này nhóc con, đừng tưởng cho mặt mũi mà lại được thể lấn tới. Ngươi biết ta là ai không? Nếu còn muốn tử tế thì đưa đồ ra, ta mua cho cây kẹo mà ăn.”

Hàn Vũ cau mày nhìn Mặc Kiếm Phong, nghĩ thầm:

“Vãi lìn, thằng này coi bố mày là trẻ con đấy à mà kẹo với chả ke, cái tính tình nhỏ nhen vãi, đéo khá nổi.”

“Ngươi không phải trẻ con thì là gì nữa?” Tiểu Đản bỏ đá xuống giếng.

Hàn Vũ không để ý tiểu Đản mà cất tiếng:

“Đạo lý làm ăn là thuận mua vừa bán, ta không muốn bán thì các người làm gì được ta, định cướp sao, không coi vương pháp ra gì à?”

Nói rồi hắn cầm lấy tấm da cũ đồng thời ném một túi chứa một trăm linh thạch hạ phẩm cho lão chột chủ quán.

Mặc Kiếm Phong bất thần xông tới bắt lấy cái túi, ném ngược lại Hàn Vũ rồi nói:

“Ngươi còn chưa trả tiền đâu, vậy là mua bán chưa thành.” Rồi hắn quay sang lão chột nói: “Như vậy đi, ta trả hai trăm linh thạch hạ phẩm, thế nào lão già?”

Lão chột chủ tiệm mừng húm gật như gà mổ thóc:

“Được được được, Mặc thiếu gia đã muốn vậy ta bán cho ngài.”

Hàn Vũ tức giận cất luôn tấm da vào túi áo, đoạn nói với lão chủ tiệm:

“Lão là người làm ăn mà lại phá vỡ quy tắc như vậy sao, tưởng ta thiếu tiền à, ta trả ba trăm linh thạch.”

Lão già cũng là người từng trải, khoát tay nhỏ giọng nói với Hàn Vũ:

“Này cậu nhóc, vấn đề giờ không phải là tiền, người ta là thiếu gia Mặc gia địa vị cao quý, chúng ta chỉ là dân đen, muốn lăn lộn ở đây phải nhìn sắc mặt người khác, nhỡ đâu chọc giận vị này, cả ta cả ngươi đều không có lợi.”

Mộ Thiên Nhi lúc này cũng bước tới gần Hàn Vũ cúi xuống nói:

“Tiểu huynh đệ, thế này đi, ở trên khu phố này cậu thích cái gì có thể nói với tỷ tỷ, tỷ tỷ nhất định sẽ mua cho cậu đồng thời tặng thêm một trăm linh thạch hạ phẩm, được không?”

Hàn Vũ ngoài mặt tỏ vẻ đăm chiêu chưa lên tiếng:

“Mộ Thiên Nhi này ngược lại cũng biết làm người, cái tư thế cúi xuống này quả hợp pháp nhãn ta, không ngờ tuổi còn nhỏ mà nhũ phong đã lớn như vậy, ước chừng cũng B-cup đi.”

“Đúng là không có tương lai.” Giọng điệu khinh thường của tiểu Đản lại vang lên.

“Đập vào mắt ta đấy chứ.” Thưởng thức cảnh xuân mất một lúc, Hàn Vũ khẽ lắc đầu:

“Không, ta chỉ thích tấm da này thôi.” Rồi quay sang lão chủ tiệm: “Đây là ba trăm linh thạch hạ phẩm, nói thêm ta cũng đường đường là thiếu gia Hàn gia, lão không phải sợ ai cả.”

Lão chột cầm lấy túi tiền mà lòng không vui nổi, không hiểu sao tự nhiên chọc phải hai vị đại thần.

Mặc gia, Hàn gia là hai nhà cầm nắm quyền sinh quyền sát trong Bạch Vân Thành này, không phải là đối tượng mà những người như lão có thể chạm tới chứ đừng nói là đắc tội.

Đang chưa biết làm thế nào, Mặc Kiếm Phong liền bước tới:

“Hàn gia? Vậy thì dễ nói chuyện, ngươi biết Hàn Thần chứ, hắn quan hệ với ta không tệ, coi như nể mặt hắn, đưa tấm da đó ra cho ta.”

Hàn Vũ quay sang Mặc Kiếm Phong nhàn nhạt: “Hàn Thần, chưa đủ tuổi đâu.”

Mặc Kiếm Phong tức giận, bất ngờ tung trảo chộp về phía cái túi của Hàn Vũ.

Chỉ nghe tiếng Mộ Thiên Nhi kêu lên:

“Phong ca chờ đã.”

Thân hình của Hàn Vũ cũng di chuyển, trảo của Mặc Kiếm Phong chộp vào không khí, hắn nghĩ thầm: “Xem ra thằng nhóc này cũng có chút môn đạo.”

Sau đó là hàng loạt trảo ảnh được Mặc Kiếm Phong tung ra, phong tỏa mọi đường di chuyển của Hàn Vũ.

Nhưng Thần Thuấn bộ của Hàn Vũ mấy tháng nay cũng có tinh tiến, giúp hắn tránh được hết trong đường tơ kẽ tóc.

Một hồi lâu thấy đến cả chéo áo của Hàn Vũ cũng không chạm tới, Mặc Kiếm Phong hơi mất kiên nhẫn liền vận chuyển linh khí lên tay, nhiệt độ xung quanh tăng lên cấp tốc, từng tia lửa nhỏ từ lòng bàn tay hắn phun ra ngày càng nhiều tạo thành một tấm lưới lửa chụp lấy bóng ảnh của Hàn Vũ.

“Là Hỏa Thiên La, đấu với một thiếu niên mà Mặc Kiếm Phong phải dùng đến chiêu này sao?” Ý nghĩ này chỉ xẹt qua đầu Mộ Thiên Nhi.

Lúc này, nàng nhanh chóng vận chuyển linh lực, hội tụ thủy linh khí bao vây chiến trường của hai người kia tránh cho lửa bắn ra tạo nên hỏa hoạn không đáng có.

Giữa lưới lửa, Hàn Vũ chật vật di chuyển, từng sợi Hỏa Thiên La bỏng rát dần thu hẹp làm phạm vi hoạt động của hắn cũng ngày càng hẹp lại.

Đến một lúc, mọi lối đều bị chặn kín không còn tránh được, Mặc Kiếm Phong lại tới từ bên trái đẩy ra một chưởng, bắt buộc Hàn Vũ phải vận khí ngạnh kháng chưởng đối chưởng.

Dưới áp lực của chưởng lực bỏng rát, Thái Nhất Thần Thủy bao bọc lấy song chưởng Hàn Vũ, giúp hắn chống đỡ.

Ầm một tiếng, bóng người Hàn Vũ bay như chim, va vào một loạt các sạp hàng, không ai đỡ được.

Mộ Thiên Nhi bước đến bên cạnh Mặc Kiếm Phong nói giọng không vui:

“Chỉ là một tiểu tử, cớ gì huynh phải làm đến mức ấy?”

Mặc Kiếm Phong trên mặt vẫn đọng lại một chút sát khí, lạnh giọng trả lời:

“Ta xuống tay đã hạ thủ lưu tình rồi, muội đừng lo, dù sao gia hỏa kia cũng là người Hàn gia, bét lắm là nằm nửa năm thôi, coi như một bài học, sau này ra đời bớt gây chuyện.”

“Hạ thủ lưu tình, huynh đừng tưởng ta không biết Nộ Diễm Khai Sơn chưởng của huynh lực đạo bao nhiêu, như thế này chúng ta có khác gì cường hào ác bá đâu cơ chứ?”

Mặc Kiếm Phong chưa kịp nói gì thì một toán Cấm vệ quân tiến đến, đi đầu là một nam tử cao lớn mặt chữ điền, râu quai nón.

Những ai nhìn thấy hắn đều cảm nhận được một cỗ hạo nhiên chính khí không giận mà uy tản mác.

“Ở đây xảy ra chuyện gì?” Nam tử kia lên tiếng hỏi.

Lão chột chủ tiệm vội chạy ra, ai chứ người này hắn tuyệt đối không thể đắc tội được.

Rất nhanh chóng đầu đuôi câu chuyện đã được kể lại chi tiết.

“Vậy thằng bé kia đâu rồi?” Nam tử đưa mắt về Mặc Kiếm Phong hỏi.

“Ta ở đây.” Hàn Vũ gạt những bụi bẩn trên người rồi bước tới, trên khóe miệng còn rỉ máu, tuy nhiên nhìn cước bộ của hắn, có lẽ không có dấu hiệu nội thương.

Nhìn bộ dáng này, Mộ Linh Nhi vô cùng bất ngờ, Mặc Kiếm Phong thì ngược lại, hắn cho rằng đây là một sự sỉ nhục.

Nam tử nọ nhìn Hàn Vũ từ đầu đến chân ra vẻ thưởng thức rồi nói: “Anh bạn nhỏ, ta là Từ Công Minh, tổng thống lĩnh Cấm vệ quân, có ta ở đây không ai dám gây sự, vậy chuyện vừa rồi là sao, ngươi thuật lại đầu đuôi cho ta.”

“Thì ra là Thiết Diện Phán Quan Từ Công Minh, nghe tiếng đã lâu, người ta đồn người này thiết diện vô tư, vô cùng công chính, nhìn cách hành xử hôm nay có lẽ chỉ hơn chứ không kém lời đồn.” Hàn Vũ nghĩ rồi chắp tay chào.

Đoạn hắn lần lượt kể lại đầu đuôi sự việc cho Từ Công Minh.

Nghe xong, đối chiếu với lời thuật của lão chủ tiệm, thấy không có vấn đề gì, vị Thiết Diện Phán Quan quyết định Hàn Vũ sở hữu hợp pháp tấm da cũ kia với giá một trăm linh thạch hạ phẩm như ban đầu, còn tiền đền bù do hủy hoại các sạp hàng gần đó Mặc Kiếm Phong phải trả.

Mặc Kiếm Phong nghe thấy vậy liền méo mặt nhưng dưới uy thế của Từ Công Minh, hắn vẫn bắt buộc phải móc hầu bao ra, đành nuốt cục tức này vào bụng.

Mộ Thiên Nhi biết không lay chuyển nổi Hàn Vũ đành ấm ức bỏ đi mà không nói câu nào, Mặc Kiếm Phong thấy vậy liền chạy đuổi theo: “Thiên Nhi muội chờ ta với!”

“Quái, tại sao lòng bàn tay của ta lại bỏng rát vậy nhỉ?” Lúc này Mặc Kiếm Phong mới phát giác cảm giác đau nhói ở tay.

Khi hai người kia khuất bóng, Từ Công Minh tiến lại gần Hàn Vũ, vỗ lưng tán thưởng:

“Anh bạn nhỏ, lá gan cũng lớn đấy, dám đối nghịch với Mặc thiếu gia như vậy.”

“Ta chỉ làm những gì ta cho là đúng thôi.” Hàn Vũ trả lời.

“Khá lắm, có tâm cường giả, xem ra Hàn lão có người kế thừa rồi.” Từ Công Minh cười ha hả xong cũng kéo Cấm vệ quân rời đi, bọn hắn còn đang làm nhiệm vụ.

Hàn Vũ cũng không ở lại mà rời đi luôn, cầm tấm da cũ trong tay hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu không có Từ Công Minh thì chắc hắn sẽ vướng vào không biết bao nhiêu rắc rối.
Chương trước Chương tiếp
Loading...