Nghịch Phong Nhi Hành

Chương 17



Lúc tiết học buổi chiều chấm dứt, Lâm Cánh thật sự đứng chờ anh ở cổng trường, vừa thấy anh liền cười hì hì: “Hi Văn....”

Tiểu hài tử này càng đáng yêu bao nhiêu, Âu Dương càng cảm thấy nên sớm nói rõ với hắn bấy nhiêu.

Đã kiên định nên khi bị Lâm Cánh kéo lại, Âu Dương lập tức nghiêm túc nhìn vào mắt hắn: “Thực xin lỗi Lâm Cánh. Chúng ta không thích hợp. Em với Trác Văn Dương vẫn xứng đôi hơn.”

Lâm Cánh bị từ chối trực tiếp như vậy chỉ còn biết ngây người, sau đó khuôn mặt cũng trầm xuống, nhìn rất đáng thương.

“Xứng với khối băng đó chỉ có thiên tài thôi! Em không cam tâm! Em chỉ thích thầy thôi!”

Âu Dương xoa đầu hắn: “Cám ơn em. Nhưng xin lỗi....”

Âu Dương khi đối mặt với những người không quen thuộc thì sẽ trở nên có chút cứng nhắc nhàm chán. Anh chẳng biết chủ động kết giao là như thế nào, tuy học trò không ghét anh, nhưng cũng không phải dạng sau giờ tan học chủ động quấn lấy anh. Ngoại trừ dạy học ra, anh cũng không biết nên tán gẫu với học trò về chuyện gì, một vài lần tỏ ra tẻ ngắt liền quay trở về trạng thái độc lai độc vãng như ban đầu.

Cũng chỉ có Lâm Cánh tính cách hoạt bát tùy tiện, cùng Trác Văn Dương bản tính trầm ổn học ở gần đây mới đến tìm anh thôi.

Âu Dương nghĩ rằng tốt nhất nên dành cho hai người này một ít không gian, Trác Văn Dương tuy hiện giờ có bất động thanh sắc, kì thực thế giới của riêng hai người dù một hạt cát cũng khó có thể xen vào, anh ở giữa như vậy, nếu nói không phiền phức chính là nói dối.

Nhưng có người đối tốt với anh, chung quy anh vẫn rất cảm kích.

Lâm Cánh bị đả kích nhất thời không thể tiêu tan, chết sống bám chặt lấy Âu Dương, đòi đưa Âu Dương về nhà. Âu Dương nói tiếng cám ơn đồng thời để hắn đi theo.

Đến trạm xuống xe, Lâm Cánh vẫn không được tự nhiên: “Em đưa thầy đến trước cửa thôi....”

Âu Dương sợ hắn khổ tâm, cái gì cũng chiều theo hắn, trên đường cùng hắn nói chuyện, chậm rãi về nhà.

Đi tới dưới lầu, phát hiện tại khu dân cư bình dân này cư nhiên lại có một chiếc BMW màu đen không tương xứng.

Vừa nhìn thấy bảng số xe kia, hai chân Âu Dương liền nhuyễn, vội vã chào tạm biệt Lâm Cánh rồi xoay người đi lên lầu. Tiếu Huyền trực tiếp đến tận nhà chờ anh, chắc chắn vẫn còn chuyện. Sau khi trải qua đêm đó, anh bắt đầu thấy sợ Tiếu Huyền.

Còn chưa đi được hai bước, chợt nghe ở sau lưng Tiếu Huyền gọi: “Thầy!”

Âu Dương bước thêm một bước, do dự dừng chân, quay đầu lại. Từ trong xe một thanh niên ăn mặc đơn giản bước ra, không khoác tây trang, chỉ là một bộ quần áo rộng thùng thình sẫm màu cùng áo lông, thoạt nhìn vẫn như một nam hài cao to.

“Tại sao không nhận điện thoại của em?”

Thấy hắn như muốn gây sự, Âu Dương lập tức lui về sau mấy bước: “Tôi, tôi với cậu không có gì để nói.”

Tiếu Huyền vươn tay ra, Âu Dương tránh không kịp nên bị hắn bắt lấy bả vai, rồi rất nhanh tay hắn lại bị gạt ra, Lâm Cánh không biết từ lúc nào đã âm thầm đứng phía trước che chắn cho anh.

“Thầy!”

“Chuyện quá khứ tôi đã không truy cứu, cậu còn có gì không cam lòng?”

Tiếu Huyền như đang bị bức ép, cắn răng nói: “Thầy, thầy không cần trốn tránh em, vô ích thôi. Buổi tối hôm đó thầy có dám nói rằng thầy đối với em không còn chút cảm giác nào không? Thầy còn nhớ rõ bộ dáng trên giường của mình như thế nào chứ?”

Âu Dương không nghĩ tới hắn ở trước mặt người ngoài có thể nói ra loại chuyện này, nhất thời thẹn đỏ mặt: “Cậu, cậu nói đủ chưa?”

“Cho dù là bị cưỡng ép, thầy cũng đã rất rất muốn em đấy thôi!”

Âu Dương thanh âm run rẩy, tức giận đến say xẩm: “Cậu im miệng!”

Tiếu Huyền hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Lâm Cánh, từng bước đến gần: “Thầy, chúng ta tái kết giao đi.”

Âu Dương trong đầu “Ong” một tiếng. Tiếu Huyền nói ra lời này, cứ như trở lại bộ dáng của thiếu niên ngây thơ vô hại, làm cho anh nhịn không được cười khổ: “Không phải cậu sợ tôi cái loại người này đuổi cũng đuổi không đi sao?”

Tiếu Huyền trong một thoáng chần chờ: “Đó là em, lừa thầy!”

Âu Dương giật mình, thở dài, nhỏ giọng nói: “Vậy còn mấy câu thành thật nào cậu chưa kịp nói, hiện tại nói một lần cho tôi nghe hết luôn đi.”

Tĩnh lặng nửa ngày, Tiếu Huyền vẫn không lên tiếng nói chuyện. Lâm Cánh cũng không cợt nhã nữa, cảm giác ra chuyện này thật sự nghiêm túc, hắn liền gắt gao nắm lấy tay Âu Dương, kéo anh lên lầu.

Tiếu Huyền đứng yên đó, bóng dáng thoạt nhìn thực cô đơn, giống một tiểu hài tử bị bỏ rơi ven đường, không sao tìm được đường về nhà.

Đến khi vào phòng Âu Dương Hi vẫn còn thất hồn phách lạc.

Nhìn bả vai anh còn hơi run rẩy, Lâm Cánh thật tức chết: “Tên đó có phải đồ biến thái cuồng theo dõi rồi mạnh mẽ xâm phạm thầy không? Còn kiêu ngạo như vậy! Chẳng lẽ cục cảnh sát do nhà hắn mở thật sao!”

Âu Dương lấy lại bình tĩnh, nói với Lâm Cánh: “Cám ơn em.”

“Nghỉ ngơi tốt đi, đừng nghĩ ngợi nhiều quá.”- Lâm Cánh biết anh vẫn còn sợ hãi, vội trấn an- “Nếu Tiếu Huyền còn tìm đến thầy gây phiền toái, thầy hãy nói cho em hoặc Trác Văn Dương biết, chỉ có bọn em không sợ hắn. Nếu về nhà trễ phải tìm em và Trác Văn Dương đi cùng thầy.”

Lâm Cánh tuy bình thường tùy tiện vô tâm vô phế, nhưng không có nghĩa hắn không hiểu chuyện, Âu Dương thật sự cảm kích. Nhưng nếu làm kiên lụy kẻ vô tội như hắn và Trác Văn Dương thì anh chẳng khác nào đồ vô sỉ.

“Em là hảo hài tử.”

Lâm Cánh đột nhiên đỏ mặt: “Em không phải vì lấy lòng thầy mới nói những lời này.”

Âu Dương xoa xoa đầu hắn: “Thầy biết.”

Tiếu Huyền không phải người thích gây sự, nhưng điện thoại thì vẫn không ngừng gọi đến, ngẫu nhiên sẽ chờ anh ở trường hoặc mấy chỗ lân cận nhà trọ, tuy rằng không ép buộc anh, nhưng Âu Dương cứ bị theo dõi từ xa như thế cũng cảm thấy thập phần xấu hổ. Anh đã nói rõ ràng hết rồi, Tiếu Huyền cũng không thiệt thòi gì, còn muốn anh phải thế nào nữa?

Hai ngày cuối tuần ở Hong Kong diễn ra hội thảo giao lưu học thuật, tên Âu Dương được chọn vào danh sách.

Kì thật lần này không phải là một chuyến lữ hành thong dong thoái mái, mà là một chuyến đi khẩn cấp, cần chuẩn bị rất nhiều tư liệu, khi trở về còn phải viết một bài báo cáo dài dòng, những giảng viên có tư cách cũng không thích thú với nó lắm, nhưng Âu Dương mấy ngày nay bị Tiếu Huyền làm cho sợ hãi, bây giờ trốn nhà đi tị nạn hai ngày cũng tốt.

Nghĩ đến việc có thể rời xa Tiếu Huyền, trong tâm liền sinh ra cảm giác an ổn.

Tiếu Huyền vẫn kiên trì gọi điện cho anh, Âu Dương đương nhiên không muốn bắt máy. Nhưng những đồng nghiệp khác cứ ghé mắt tò mò, điện thoại thì một mực vang lên không ngừng đẩy anh vào thế khó xử, rốt cuộc đành miễn cưỡng nghe máy một lần, bên kia còn chưa kịp lên tiếng anh đã vội vã nói: “Tôi đi công tác ở Hong Kong, phí điện thoại đường dài rất đắt, đừng gọi cho tôi nữa.”

Tiếu Huyền quả thực không gọi nữa, coi như đã tôn trọng thói quen tiết kiệm của anh rồi.

Trong suốt chuyến đi hai ngày, Âu Dương luôn chỉ ở trong phòng hoặc ngồi trong xe, làm một bản ghi chép toàn chữ là chữ, còn sửa đi sửa lại rất nhiều lần. Đồng nghiệp của anh mấy ngày này đã kịp đi dạo chỗ này chỗ kia, nếu dư thời gian liền mua một ít đồ lặt vặt, còn anh chỉ vùi đầu vào làm việc.

Tất cả những người khác đều cười bảo anh không cần làm việc đàng hoàng như thế, nhưng đây lại là thói quen của anh. Chỉ là thời tiết không được tốt lắm, vừa mưa xong, nhiệt độ hạ xuống, Âu Dương thân thể không tốt, vừa đến nơi đã cảm lạnh, cố chống chọi, bệnh càng nặng thêm. Nghĩ đến lúc trở về có thể dùng phiếu khám sức khỏe đi chẩn bệnh bốc thuốc, vì vậy hiện tại đến thuốc cũng chẳng mua.

Lúc trở về qua trạm kiểm soát, Âu Dương bởi vì sinh bệnh mà dáng vẻ trở nên lờ đờ, chân nhiễm lạnh đến phát đau, đành phải đi chầm chậm ở phía sau.

Những người trong đoàn ít nhiều đều có mua sắm, hầu như mang hành lý bằng cả hai tay. Âu Dương một tay kéo cái vali không quá lớn, tay còn lại thì trống không.

Lúc Âu Dương cùng một đồng nghiệp được thông báo vào cửa, bên cạnh anh có một người phụ nữ thoạt nhìn vóc người nhỏ bé yếu ớt, ngoại trừ hai bao hành lý đặt trên xe đẩy còn có một vali xách tay không lớn lắm, cô ta lảo đảo giữ cho hành lý khỏi ngã, bộ dáng rất là chật vật.

Âu Dương nhịn không được quay đầu lại nhìn. Người phụ nữ kia liền cười bảo anh: “Tiên sinh có thể giúp một chút không?”

Âu Dương vội tiếp nhận vali xách tay từ cô ta, cảm thấy không nặng lắm liền nhiệt tâm nói: “Hay là tôi giúp cô đẩy xe.”

“Không cần, không cần, giúp tôi cầm cái này là tốt rồi.”- Đối phương thập phần khách khí.

Lúc qua cửa bộ dáng nữ nhân đột nhiên trở nên nóng vội, vượt lên phía trước, Âu Dương cùng đồng sự cũng nhường cho cô ta.

Nhưng khi Âu Dương qua cửa lại không được thuận lợi, lúc hành lý chuyển qua, nhân viên hải quan hướng anh bảo: “Tiên sinh, chờ một chút. Thỉnh đem thùng mở ra.”

“A.”- Âu Dương nhìn chiếc vali duy nhất bị giữ lại chính là thứ mình được nhờ cầm hộ, liền giải thích - “Cái này không phải của tôi.”

Anh đang muốn nhìn chung quanh tìm người phụ nữ kia, nhân viên hải quan mặt lại không chút thay đổi nhắc nhở anh: “Xin cho chúng tôi kiểm tra.”

Âu Dương đứng một bên xem bọn họ mở khóa chiếc vali, không khí nhất thời có chút mờ ám. Thật may, bên trong vali chỉ toàn quần áo bình thường.

Nhìn bộ dạng bọn họ cẩn trọng tìm kiếm, bỗng nhiên khiến cho người ta có dự cảm không tốt.

Trong túi trước của một bộ quần áo tìm thấy hai gói đồ vật gì đó, dọa Âu Dương nhảy dựng, khi nhìn thấy là quốc kì của nước Mỹ, Âu Dương mới thở phào. Nhưng đối phương vẫn chưa cho đi ngay.

“Bên trong có một vách kép.”

Âu Dương đầu óc giật nảy, trong nháy mắt đều hiểu ra mọi chuyện, vội quay đầu tìm kiếm. Chỉ là cũng trong nháy mắt đó, người phụ nữ kia không biết đã ở nơi nào.

Đáy thùng bị mở ra, quả nhiên có một cái ngăn kép kín đáo, để lộ rành rành mấy cái túi nhỏ, tất cả đều được đóng gói kĩ càng.

Chứng kiến tay bọn họ cầm cái túi lên xoa nắn một chút, rồi sau đó lại cẩn thận mở ra, lưng Âu Dương liền lạnh. Mấy gói đó đều chứa tinh thể màu trắng, tuy rằng bản thân anh chưa từng biết qua hình dạng của thuốc phiện ra sao, nhưng lúc này không cần nói cũng hiểu được.

Đồng nghiệp của anh cũng ngỡ ngàng, nhất thời nói không nên lời. Cả hai đều chỉ là người đi dạy, dĩ nhiên chưa từng gặp qua tình huống gay go này.

“Này, cái này không phải của tôi, tôi mang giúp người khác thôi.”- Âu Dương không còn đường chối cãi, thanh âm càng lúc càng run rẩy.

“Thay người khác mang hành lý cũng nên xác minh rõ, anh không biết sao?”

“A, tôi, tôi chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi.....”

Mấy người quan viên móc gì đó từ trong túi ra, bắt đầu gọi điện thoại, mặc cho Âu Dương phân trần thế nào, anh vẫn bị đưa sang một bên, hai tay bắt chéo sau lưng chế trụ.

“Hà giáo thụ, ông cũng thấy mà, cái này là tôi cầm giúp một vị tiểu thư.”

Lão tiên sinh thực khẩn trương, sắc mặt trắng bệnh: “Đúng vậy, cái này không phải là của cậu ta đâu.”- Nhưng một chốc lại sợ sệt hỏi Âu Dương- “Người kia cậu thật sự không quen biết phải không?”

Không nên có lòng hảo tâm xách hành lí giùm người khác để tránh bị lợi dụng, cách nói này, anh cũng đã từng nghe qua, nhưng tại thời điểm thực tế gặp phải, anh căn bản sẽ không cảnh giác đến thế.

Âu Dương vừa sợ hãi vừa hối hận, trong đầu một mảng lộn xộn. Nữ nhân kia thấy tình thế không ổn đã bỏ trốn ngay, không thể đối chứng.

Anh ngoại trừ nói không biết gì, ngoài ra không còn một lập luận nào khác để biện minh cho bản thân.

Ước nhất thiên ngũ bách khắc đích băng độc, anh có nói gì cũng vô dụng, mọi thanh âm đều bị vị cảnh quan lấn áp, chiếc còng tay lạnh lẽo không lưu tình chế trụ hai cổ tay.

Loại công cụ này anh chỉ nhìn thấy trên TV, không nghĩ đến có một ngày được sử dụng trên người mình, bất chợt nhìn đến ngây người.

Nhưng trong cơn hoảng hốt rốt cuộc vẫn còn sót lại một tia lý trí, anh liền thỉnh cầu vị cảnh sát đang áp giải mình: “Làm ơn, cho tôi gọi một cuộc điện thoại.”

Vị cảnh sát chế trụ tay anh lúc đầu không thèm để ý tới. Đối với kẻ buôn độc phiến gã tất không khách khí, những người như thế đều là bọn chuyên lừa đảo, bộ dạng thật thà chất phác hơn thế này đều không thiếu.

Nhưng chẳng thể chịu nổi cảnh anh đau khổ cầu xin, đành phải đem di động tịch thu ban nãy tạm thời đưa lại cho anh.

Âu Dương cố gắng trấn định bản thân, nghĩ nên thông báo cho Chung Lý biết, thử xem hắn có quen biết luật sư hay ai đó trong ngành này có thể giúp đỡ được không, tìm người đưa ra lời khuyên cũng tốt.

Ngón tay run rẩy mở khóa bàn phím, nhưng sau mấy lần vẫn bấm sai, thành ra lúc lui trở về màn hình chính không cẩn thận bấm nút gọi trong phần nhật kí cuộc gọi. Hàng đầu tiên quả nhiên là dãy số của Tiếu Huyền, Âu Dương động tác chậm chạp, chưa kịp ấn nút hủy cuộc gọi, đầu dây bên kia đã có người bắt máy.

“Thầy?”

Âu Dương lúc này đã quên bản thân đang tránh né người kia, chỉ cần là người quen thì đều giống như cây cỏ cứu mạng, liền theo bản năng đặt điện thoại ở bên tai.

“Thầy gọi điện cho em, có phải thầy đã trở về?”- Giọng nói của người thanh niên lúc này dường như thật cao hứng- “Có muốn em đi đón thầy không?”

“Tiếu, Tiếu Huyền....”

“Thầy làm sao vậy?”

Âu Dương lắp ba lắp bắp, đem sự tình kể ra một cách lộn xộn.

Người bên kia đầu dây trầm mặc một chút: “Thầy chờ một chút, em sẽ lo liệu. Nhớ rõ trước tiên không được nói lung tung.”

“Tiếu, Tiếu Huyền, tôi.....”

“Không có việc gì, có em ở đây, thầy không cần sợ.”

Không biết vì cái gì, chỉ cần nghe Tiếu Huyền nói vậy, trong nháy mắt anh liền có cảm giác rất an toàn, ngay cả hàm răng cũng không còn run rẩy.

Tiếu Huyền không xuất hiện, nhưng một lúc sau liền có một vị luật sư đến đây. Nam nhân cao lớn với khuôn mặt thon dài khiến người ta cảm thấy thật an tâm, dường như rất vội vàng tới, thế nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười cẩn trọng tỉ mỉ.

“Xin chào, tôi họ Chiêm, là Tiếu tiên sinh phái tôi đến. Anh cứ thả lỏng, không cần quá lo lắng.”

Âu Dương cảm thấy bình tĩnh được một chút, liền tận lực đem mọi chuyện xảy ra kể thật rõ ràng cho Chiêm Lạc ghi chép lại.

Không còn nghi ngờ gì nữa, quá trình thấm vấn chính là một loại dày vò, thuốc phiện đó là ai nhờ anh xách, sau khi qua cửa phải đưa cho ai, một người rồi lại một người, bọn họ không ngừng cố gắng tìm ra lỗ hổng trong những câu trả lời rời rạc của anh, mà anh cơ hồ cái gì cũng đều đáp không ra, giống như một con cừu bị đùa bỡn đến ngu muội.

Không biết Chiêm Lạc đã nói với cảnh viên những gì, tóm lại, tuy thấm vấn xong vẫn nghiêm khắc tạm giam anh, nhưng thái độ đã nhu hòa hơn nhiều.

Chiêm Lạc ở lại tiếp tục can thiệp, còn Âu Dương thì bị đuổi về phòng giam.

Phòng giam đơn xem như là một loại ưu đãi, nhưng không thể vì vậy mà cao hứng. Âu Dương hai tay bị còng ngồi bệt trên sàn nhà lạnh băng, chân đau nhức đến mức sắp chịu không nổi, đầu óc trở nên nặng trịch mơ màng, mũi cũng bị nghẹt.

Anh là một người thật thà được dạy dỗ trong một gia đình vô cùng gia giáo nề nếp, vừa thành thật vừa nhát gan, ngay cả đèn đỏ cũng chưa từng vượt.

Giúp đỡ người khác chính là thói quen của anh, cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến việc đòi người ta báo đáp cái gì, nhưng lần này bị hồi báo như vậy, không khỏi khiến anh cảm thấy thương tâm cùng hoang mang.

Đối với mọi người thì “hảo ý” chính là thứ dùng để “lợi dụng”.

Mơ hồ nhớ lại dường như đã từng có người nói với anh như thế, nhưng anh căn bản vẫn không chịu nhớ kĩ lời giáo huấn này, cũng có lẽ bản thân không muốn nhớ kĩ. Thực ra anh muốn chứng minh rằng, hảo tâm là đúng, bản tính của con người là lương thiện. Nhưng kết quả lại luôn khiến cho anh một phen mê muội.

Sau đó anh lại nghĩ đến Tiếu Huyền. Tuy rằng không dám tin tưởng, nhưng vẫn thực nguyện ý tin Tiếu Huyền sẽ giúp anh. Câu “Có em ở đây, thầy không cần sợ” kia, làm cho người ta cảm thấy dù trời có sập xuống cũng chẳng cần lo lắng.

Nhưng người phụ nữ kia đã bỏ trốn, nếu sự tình không có cách nào điều tra rõ ngọn nguồn, anh cũng không biết cuối cùng mình sẽ ra sao. Đi tù với anh mà nói chính là tai họa khùng khiếp nhất thế giới.

Anh chỉ biết đối với mấy loại thuốc phiện kia, chỉ cần là một chút cũng đủ mang tội lớn, cho dù chứng minh được cái vali đó không phải của anh, có thể thoát tội chủ mưu. Nhưng lại bị bắt quả tang tại trận, anh chắc chắn phải gánh tội đồng lõa. Nhiều thuốc phiện như vậy thì phải chịu tội nặng đến mức nào, nghĩ đến thôi anh cũng cảm thấy sợ hãi.

Nhiệt độ cơ thể càng lúc càng tăng, Âu Dương không có cách nào tiếp tục tự vấn, chỉ có thể đem cái trán áp áp vào tường.

Thời gian chậm rãi trôi qua, tình thế dường như không có mấy tiến triển. Không biết Chiêm Lạc đã can thiệp ra sao rồi, còn ở lại không, hay đã trở về rồi. Cũng chẳng biết rốt cuộc Tiếu Huyền có đến không, hay chỉ là nói vậy thôi.

Sợ hãi và hoảng loạn, nghĩ đến việc có thể sẽ không trở ra được, anh liền yếu đuối rất muốn gặp mặt cha mẹ đang sống ở Mĩ, gặp Chung Lý. Và cũng muốn gặp Tiếu Huyền nữa.

Trong cuộc sống đơn giản của anh, những ai từng ghé qua hay để lại một cái gì đó, cũng chỉ có vài người ít ỏi này thôi.

Bị giam giữ cả một đêm, Âu Dương sốt càng lúc càng cao, khi ngủ toàn thân nóng lạnh thất thường, đầu choáng váng muốn nổ tung.

Cổ họng cảm thấy rất khát, giữa mơ hồ cảm giác dường như nơi đó đang bốc cháy dữ dội. Âu Dương nghĩ muốn uống nước, nhưng mắt không tài nào mở được, chân căn bản cũng không thể động, chỉ có thể cuộn người lại, run rẩy.

Cơn sốt dày vò khiến anh dần có cảm giác khó thở, tuy rằng buồn ngủ, nhưng không cách nào ngủ được. Khó chịu lăn qua lăn lại, nhưng cơn ác mộng vẫn đeo bám không thôi, anh chỉ có thể để cho chính mình không ngừng đập đầu vào tường, bắt đầu nói sảng trong mơ màng.

Ngược lại với sự tăm tối cùng băng lãnh bên trong cơ thể, đột nhiên cả người cảm thấy thực ấm áp, bên tai còn nghe thanh âm ai đó nói chuyện, Âu Dương cố gắng muốn nhận thức, nhưng lúc gần lúc xa, nghe sao cũng không nghĩ ra đó là ai. Ý thức nặng nề dần dần rơi vào tĩnh lặng.

Không biết đã trải qua bao lâu, cảm nhận được dường như có bàn tay nào đó đang vuốt ve mặt anh, trong nhất thời thanh tỉnh chút ít. Khoang mũi không còn bị nghẹt bởi thứ không khí lạnh lẽo nữa, thay vào đó là một mùi hương ấm áp dịu nhẹ khiến người ta thực thoải mái.

Âu Dương miễn cưỡng mở lớn hai mắt, phát giác bản thân được người khác ôm, từ tầm nhìn của mình, anh có thể nhận ra đây là trong một chiếc xe được phủ rèm che.

Không phải nhà, cũng không phải tù giam, mà là một địa phương hoàn toàn xa lạ. Âu Dương chân có một chút run rẩy.

“Không sao nữa rồi”- bên tai chợt nghe thanh âm rất quen thuộc- “Thầy, là em. Đừng sợ.”

Âu Dương run run một lúc, theo bản năng nhỏ giọng lẩm bẩm tên người kia: “Tiếu Huyền....”

“Uhm, là em. Người phụ nữ đó đã bị bắt.”

Âu Dương tưởng mình đang mơ, không thể tin: “A....”

“Gần cửa có camera theo dõi, em mới có thể tìm được ả ta. Việc chứng minh là do ả ta làm cũng thực dễ dàng.”- Tiếu Huyền trấn an anh- “Mọi việc đã gần như rõ ràng hết rồi, cho nên thầy không còn bị tình nghi.”

“Nhưng, nhưng là....”

“Những thứ khác thầy không cần lo lắng, đã có em ở đây. Đã không còn việc gì nữa, đừng sợ.”

“............”

“Thật ra, chúng ta đang trên đường về nhà đấy.”

Âu Dương không biết Tiếu Huyền đã lo liệu như thế nào, có thể làm mọi thủ tục trở nên giản đơn đến vậy, không cần nói cũng biết hắn lợi hại mức nào.

Cơn sốt cao vẫn tiếp tục hành hạ anh, chỉ có thể vựng vựng nặng nề tựa vào lồng ngực Tiếu Huyền, đôi tay kiên cố này làm cho anh cảm thấy thực an toàn. Lần đầu tiên anh có thể cảm nhận rõ ràng, thiếu niên ngày đó đã trưởng thành thật rồi.

Lúc tỉnh lại Âu Dương vẫn còn mơ mơ màng màng, nhận ra bản thân đang nằm trên một chiếc giường êm ái mềm mại, bên cạnh có người đang ngồi.

“Cuối cùng thầy cũng tỉnh.”- Thanh niên bên giường cúi đầu nhìn anh- “Cảm thấy đỡ hơn chút nào không? Bác sĩ đã chích cho thầy một mũi.”

Âu Dương chỉ có thể nheo mắt nhìn hắn.

Gương mặt tú lệ của thanh niên kề sát lại, trán chạm trán. Âu Dương cảm nhận rõ mồn một làm da man mát kia, sau đó lại nghe Tiếu Huyền lo lắng nói: “Nhưng vẫn còn nóng nè. Thầy, uống thuốc đi.”

Âu Dương cố hết sức mở miệng, tuy vẫn ý thức được nhưng không thể khống chế hành động, trong một lúc tầm mắt trở nên mờ mịt, sau đó mới dừng lại trên cái chén thuốc ở tay của Tiếu Huyền.

Tiếu Huyền tự uống một ngụm, sau đó có một thứ ấm áp chạm vào môi anh, cảm giác chất lỏng từ từ chảy vào yết hầu làm cho Âu Dương có một chút run rẩy.

Uy thuốc bỗng chốc biến thành hôn môi, may mắn là nụ hôn vô cùng ôn nhu. Ngay từ đầu chỉ là hai cánh môi ma sát, sau đó đầu lưỡi bắt đầu tham tiến vào.

“Thầy....”

Hôn môi không quá sâu, thân thể anh bị ôm chặt, nhiệt độ cơ thể của thanh niên so với anh thấp hơn khiến anh vừa an tâm vừa thoải mái.

“Em rất thích thầy.”

Thanh niên tựa như mèo con liếm liếm anh, thân thiết đáng yêu như một tiểu động vật, sau đó hắn lại tiến vào chăn, đem anh ôm vào lồng ngực.

Chóp mũi chạm nhẹ lúc hôn môi, kể cả tai, cổ, vai cũng có những cọ xát nhỏ nhặt, mơ hồ tưởng như bản thân quay về thời còn dạy ở trung học Nam Cao, thiếu niên với đôi mắt mèo đáng yêu kề cận bên anh, Âu Dương căn bản không thể kháng cự, chỉ có thể gắt gao ôm lấy cổ nam nhân.

“Thầy, thầy còn thích em không?”

Âu Dương không nhớ rõ chính mình nói gì, chỉ cảm thấy nụ hôn trên cổ thực nồng nàn.

“Thầy phải nhớ, em sẽ luôn bảo vệ thầy.”

Cái ôm của thanh niên vừa ấm áp vừa an toàn, trên cơ thể lại tỏa ra một mùi hương thoang thoảng mê người.

“Em không còn giống trước kia nữa đâu.”

Giữa vô vàn nụ hôn ôn nhu vụn vặt, Âu Dương bất giác hé mở đôi môi.

Hôn môi nhanh chóng trở nên cuồng nhiệt đến không thể khống chế, Âu Dương bị ôm chặt đến không thể thở được, lại vì tác dụng của thuốc mà khi quần áo ướt đẫm mồ hôi bị kéo xuống, chỉ là da thịt tiếp xúc cũng khiến anh cảm thấy đau đớn. Nhưng đau hơn cả chính là khi hai chân mở ra, lập tức có một thứ gì đó cứng rắn đặt ở phía sau.

“Thầy, em muốn đi vào.”

Hai người mồ hôi chảy ròng ròng, Âu Dương bị dục vọng cùng ốm đau dày vò, hàm hồ kêu la lung tung, Tiếu Huyền nói thực xin lỗi, sau đó đè mông anh xuống.

Thời điểm bị sáp nhập, tuy ý thức rất mơ hồ, nhưng Âu Dương vẫn phát ra âm thanh nức nở. Bởi vì cơn sốt mà thân thể anh trở nên cực kì mẫn cảm, chỉ mới hai lần đã muốn chịu không nổi, cảm giác có dị vật xâm phạm quả thực không hề dễ chịu.

Tuy bản thân Tiếu Huyền khó lòng kiềm chế những luật động kịch liệt, nhưng khi nghe thanh âm Âu Dương dần khó chịu, rốt cuộc hắn cũng chậm lại, bắt đầu vuốt ve phía trước rã rời của anh.

Âu Dương dưới những khoái cảm cùng đau đớn đan xen, rất nhanh liền bất tỉnh.

“Thầy…. thầy….”- Thanh âm hỗn loạn giữa những tiếng thở dốc khiến cho lưng Âu Dương từng cơn tê dại.

Trong lúc làm tình cả hai chảy rất nhiều mồ hôi, dưới lớp chăn mền tình ái diễn ra vô cùng nóng bỏng, thậm chí anh còn cảm giác được từng giọt mồ hôi của Tiếu Huyền rơi xuống ngực mình, mùi thuốc đông y trong phòng cũng bị loại không khí yêu đương nồng nhiệt này át mất.

Đến cuối cùng mọi thứ đều có thể dứt bỏ, anh quên đi bản thân mình đang bệnh, cũng quên Tiếu Huyền là người không đáng tin cậy thế nào, ngay cả đau đớn- anh cũng không còn cảm giác. Bạn đang

Chăn mền xốc xếch, nhiệt độ thế này dễ dàng khiến người ta quên rằng trời đang rét lạnh, hai người dây dưa trắng trợn, ở trên giường cứ thế lặp đi lặp lại, Âu Dương khóa ngồi trên eo Tiếu Huyền, mặc cho Tiếu Huyền ôm ấp, mặc cho hắn xuyên thứ, thần trí ngày càng mê loạn

Khi tỉnh lại, Âu Dương có chút cảm giác hốt hoảng. Huyệt Thái Dương giật đến lợi hại, trong não dường như có vật gì đó liên tục trừu động, khiến cho đầu anh đau muốn nổ tung.

Mí mắt nặng trĩu, khó khăn lắm mới miễn cưỡng mở được, lúc chớp chớp mơ hồ nhìn thấy có người xuất hiện trong tầm mắt.

“Có muốn em mở cửa sổ một chút không?”

Âm thanh thực quen thuộc. Âu Dương không cử động, cũng không lên tiếng, xem như ngầm đồng ý.

Ánh sáng bên ngoài vừa chiếu vào, ngay lập tức hai mắt anh nheo lại, nước mắt cũng theo đó mà chảy ra.

Trên tay có gắn một mũi kim. Nguyên bản nghĩ rằng uống thuốc xong, sau khi tỉnh lại sẽ có chuyển biến tốt đẹp, nhưng hiện tại hình như bệnh càng trầm trọng hơn, cả người đều rất đau nhức.

Nhưng ánh sáng cùng không khí tươi mát khiến anh phút chốc trở nên hoàn toàn tỉnh táo, đầu càng đau lơi hại hơn. Tiếu Huyền ngồi ở bên giường, sờ trán anh kiểm tra nhiệt độ.

“Thực xin lỗi, là em đã không cẩn thận.”

Âu Dương nheo nheo mắt, có chút mơ màng.

“Thầy, tối hôm qua chúng ta đã làm. Thầy không nhớ rõ sao?”

“.............”

“Em không hề cưỡng ép thầy, lần này là do thầy tự nguyện.”

Âu Dương vì hối hận mà có điểm run rẩy.

“Em biết thầy vẫn còn yêu em.”

Âu Dương chỉ cảm thấy dường như bao nhiêu máu đều dồn lên mặt, xấu hổ không chịu nổi, càng không muốn nhìn mặt người kia: “Làm gì có chuyện đó!”

“Cái này là tối hôm qua do chính miệng thầy nói ra.”

“Tôi không có!”

“Thừa nhận việc không quên được em đối với thầy khó khăn đến vậy sao? Vì cái gì thầy không thể thẳng thắn một chút?”

Âu Dương dùng cánh tay còn lại có thể cử động để che mắt, thanh âm suy yếu: “Đừng dồn ép tôi nữa, van cậu hãy buông tha tôi đi.”

“Thầy.”

“Rốt cuộc cậu còn muốn cái gì?”

Tiếu Huyền trầm mặc một chút: “Thầy nói xem?”

“Mặc kệ cậu muốn cái gì, tôi đều không có.”

Lần này anh rất biết ơn sự giúp đỡ của Tiếu Huyền, nhưng vẫn không có cách nào trả ơn cho hắn. Ngoại trừ “tha thứ” để lương tâm Tiếu Huyền không còn cắn rứt, anh còn có thể làm được gì cho nam nhân này?

“Thầy, thầy giao thầy cho em đi.”

Âu Dương trong phút chốc tức giận đến mức cả người cứng đờ, không hiểu thế nào lại cảm thấy buồn cười, ra sức xốc chăn lên.

“Cậu nhìn kĩ chưa? Tôi chỉ có thế này.”- Âu Dương thở hổn hển- “Một lần, hai lần, cũng đủ rồi, không còn gì cho cậu lấy nữa đâu, về sau cũng cậu cũng không nên quấn lấy tôi nữa.”

Thân thể anh đích xác không còn gì đẹp đẽ, sẹo trên ngực và đùi đều nhìn thấy được rõ, gầy trơ xương, làm sao còn cái gọi là hấp dẫn.

Vài năm trước tuy cũng xem là gầy, nhưng là gầy mê người, còn hiện tại phải gọi là khô quắt.

“Không phải những thứ này.”- Tay Tiếu Huyền vươn đến bên anh, dễ dàng đem anh ôm vào lòng, hôn lên cánh mũi, đôi môi mà chẳng để ý gì đến việc anh đang ra sức chống cự- “Thầy, theo em đi. Chúng ta kết giao một lần nữa nhé.”

“Đừng lấy tôi ra làm trò đùa....”- Âu Dương liều mạng giãy giụa, nhưng bị đè lại không thể nhúc nhích.

“Em thật lòng mà, em sẽ đối với thầy thật tốt.”

“Cậu là kẻ dối trá!”

“Thầy đừng quan tâm đến đám người Trác Văn Dương. Đi theo em là tốt rồi, em sẽ không làm thầy phải hối hận.”- Tiếu Huyền càn quấy bắt đầu giở tính trẻ con.

“Buông tay!”- Âu Dương dần cảm thấy khó thở.

“Thầy, kết giao với em đi, em sẽ làm cho thầy hạnh phúc, em đã trưởng thành rồi mà thầy....”

“Kẻ lừa đảo....”- Âu Dương thở hồng hộc, giãy giụa lung tung đụng đến mũi kim trên tay, cổ tay rất nhanh trũng xuống một chút, tơ máu cùng theo đó bắn ra. Anh thậm chí không thấy đau, nhưng lại dọa Tiếu Huyền một trận.

“Thầy, thầy, thầy đừng như vậy, thầy muốn sao em cũng theo ý thầy, em sẽ không bức thầy đâu.....”

“Kẻ lừa đảo....”

Âu Dương bởi vì mệt mỏi cùng sốt cao, khí lực tiêu hao khiến anh không còn sức để động đậy, chỉ có thể nằm một chỗ thở dốc. Cũng chẳng thể nghe được lời nào của Tiếu Huyền, hai tai ong ong tác hưởng, cảm giác trần nhà dường như đang xoay tròn, giữa cơn mơ màng chỉ thấy trán thật lạnh lẽo, sau đó lại ngơ ngác rơi vào giấc ngủ.

Tiếu Huyền chính là một tiểu hài tử chăn dê bướng bỉnh, một lần lại một lần lừa anh có sói đến. Tuy lời nói hiện tại vô cùng ngọt ngào, nhưng Âu Dương vẫn không thể tái tin tưởng hắn được nữa, càng không dám nhận sự ôn nhu của hắn.

Chịu sức ép lớn như vậy, lúc tỉnh lại Âu Dương liền không dám mở mắt. Nhưng trên người đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều, hô hấp cũng trở nên dễ dàng.

“Thầy, thầy tỉnh rồi phải không?”

Âu Dương không dám cử động.

“Ăn một chút gì đi, thầy nhịn đói đã lâu.”

Xoang mũi cơ hồ đã mất đi khứu giác cũng có thể cảm nhận được mùi thơm ngào ngạt của thức ăn.

“Không cần giả bộ, em biết thầy đã tỉnh.”

Âu Dương chỉ có thể mở to mắt đối diện với khuôn mặt tươi cười đầy nhu thuận của Tiếu Huyền.

“Ăn một chút đi. Còn có ô mai nữa.”

Vừa vặn lúc này bụng đói kêu vang, vị ngòn ngọt anh tưởng tượng ra thế nhưng khiến cổ họng không khỏi giật giật.

Tiếu Huyền đem anh nâng dậy, giúp anh ngồi dựa vào đầu giường, sau dùng chăn quấn kín anh lại, đem khay thức ăn đến, rồi dùng muỗng múc một thìa từ trong bát đưa đến miệng anh.

Âu Dương bị bao lại giống hệt một cái kén tằm, không thể để lộ hai tay, chỉ có thể há miệng tiếp nhận.

“Cố một chút, không ngán đâu.”

“.........”

“Thịt bò rất mềm, nếm thử xem?”

“........”- Tuy anh sợ tanh, nhưng kén ăn thì quá trẻ con.

Hai người, một người cứ đút, một người cứ ăn, khó có được những lúc bình thản như vậy, không cãi nhau, không gian tĩnh lặng, thời gian trôi qua rất nhanh.

Cuối cùng Âu Dương cũng uống xong nửa chén nước, dòng chất lỏng ngọt mát chảy xuống yết hầu, trong nháy mắt anh liền cảm thấy cảm giác khô nóng dường như vơi đi một nửa.

Tiếu Huyền đối với sự hợp tác của anh dường như rất hài lòng, lộ ra nét tươi cười đáng yêu, đột nhiên nhích đến gần, hôn nhẹ lên khóe miệng của anh: “Mau mau hết bệnh nha.”

Âu Dương đột nhiên có chút hoảng hốt, vội né tránh hắn: “Tôi, tôi muốn đi toilet.”

Tiếu Huyền lên tiếng, xốc chăn, ngay lập tức đem anh ôm dậy.

“Tôi có thể tự mình đi!”

Tiếu Huyền nở nụ cười: “Thầy không mặc đồ trước mặt em cũng không sao, hiện giờ chân thầy rất yếu, không thể di chuyển a.”

Âu Dương giải quyết mà trong lòng tràn đây hổ thẹn, lại nhớ đến tình cảnh ở trên giường.

Tiếu Huyền giúp anh đắp lại góc chăn, hôn lên tai anh: “Có thấy buồn không? Muốn xem TV không? Hay là em đọc sách cho thầy nghe nha?”

Cử chỉ thân thiết như tình nhân này khiến Âu Dương trong lòng loạn thành một đàn, cứng ngắc xoay người đi, quay lưng về phía hắn: “Tôi phải về nhà.”

Trong phòng yên tĩnh chốc lát, sau đó Tiếu Huyền mới lên tiếng: “Được rồi.”

Tiếu Huyền thực sự không bức ép nữa khiến cho Âu Dương không khỏi cảm thấy kì lạ.

Nhưng tiếp đó Tiếu Huyền thât sự theo quy củ giúp anh mặc quần áo, đem nguyên trạng hành lí trả lại cho anh, rồi sau đó tự mình lái xe đưa anh về.

Xe đi đến dưới lầu nhà trọ, từ từ dừng lại. Trước mở cửa xe, sau hắn lại lấy áo ba-đờ- xuy của chính mình khoác thêm cho anh, khép chặt vạt áo, đem Âu Dương bao kín mít: “Lần sau gặp lại, thầy.”

Âu Dương bị quấn trong đống quần áo, chỉ để lộ đầu, đành phải bất động để yên cho Tiếu Huyền ôm ấp hôn vào chóp mũi. Hơi thở ấm nóng của nam nhân phả vào mặt, thật sự là vô cùng ấm áp.

“Về phần trường học, em sẽ giúp thầy xin phép. Thuốc để ở túi trước, nhớ phải uống đúng cữ.”

Tiếu Huyền dụng lực hôn lên mặt anh một cái nữa, sau đó mới chịu buông ra.

Âu Dương ngây ngốc xuống xe. Thái độ chăm sóc vô cùng thân thiết như vậy khiến anh vừa hoang mang vừa dao động.
Chương trước Chương tiếp
Loading...