Nghịch Tập [Tinh Tế]

Chương 50



Sau khi biết được Catherine sắp bị xử bắn không bao lâu, Alan và Bùi Nghiêu lại nhận được một tin càng bùng nổ hơn: Hoàng đế Bệ hạ Alston sắp ghé đến phủ đệ của Alan, tới thăm cậu con nhỏ bị hắn “lỡ tay làm bị thương” lúc trước.

“Gần đây chắc Alston chịu nhiều kích thích quá rồi.” Alan lắc đầu than nhẹ, “Em nghi ngờ ông ta sẽ mang theo một quả bom hạt nhân đến ôm nhau chết chùm với em.”

Bùi Nghiêu nhịn không được bật cười: “Xin cẩn thận lời nói, Điện hạ.”

“Nói thật thì… đây là lần đầu tiên ông ta đến hành cung bên này của em.” Alan cười mỉa mai, “Lúc trước có việc gì đều bảo em qua… Thôi, thích đến cứ đến đi.”

Bùi Nghiêu nghĩ một lát nói: “Cần chuẩn bị gì không?”

“Chuẩn bị cái gì?” Alan hỏi lại, “Đội cổ động à?”

“Ha ha…” Người luôn giữ trang nghiêm – Edward kiềm nén không được cười ra tiếng, ông rất xấu hổ, vội vàng nhận lỗi, “Xin lỗi, tôi vô lễ, Điện hạ.”

[=)))]

Bùi Nghiêu vô cùng phúc hậu giả vờ như không nhìn thấy, Alan lại cười tha thứ cho Edward, quay đầu nói với Bùi Nghiêu: “Không cần chuẩn bị gì cả, chẳng qua có một việc cần anh phối hợp với em.”

Bùi Nghiêu gật đầu: “Xin ngài dặn dò.”

“Lát nữa cho dù ông ta nói với anh cái gì, anh cũng đừng tùy tiện đồng ý.” Alan mím môi, “Ông ta tới bàn điều kiện, anh mềm lòng quá, không phải đối thủ của ông ta, lúc thích hợp anh có thể giữ im lặng, mặc kệ ông ta hỏi anh thế nào.”

Tất nhiên Bùi Nghiêu nghe lời Alan, trả lời: “Xin ngài yên tâm, tôi sẽ làm vậy.”

“Còn nữa.” Trong mắt Alan mang ý cười, “Em đã nói nhiều lần, đừng nói chuyện với em xa lạ như vậy, Thiếu tướng, người của toàn Đế quốc đều biết chúng ta đã là người yêu, bản thân anh lại không có loại tự giác này.”

Bùi Nghiêu mất tự nhiên liếc nhìn Edward một cái, bất chấp ngượng ngùng nói: “Vâng, Điện hạ.”

“Chậc…” Alan bất đắc dĩ, “Anh nên gọi em là Alan, hay là mấy kiểu xưng hô thân mật hơn, thôi, chắc anh vẫn chưa quen, từ từ sửa đi.”

Bùi Nghiêu như được đại xá, gật gật đầu.

Không lâu sau phi hành khí của Alston đáp xuống quảng trường bên ngoài hành cung, hai ngày nay Alston không nghỉ ngơi đàng hoàng, sắc mặt kém vô cùng, rõ ràng hắn vẫn còn tức giận, nhưng nhìn đến cái cổ vẫn còn xanh tím của Alan và khóe miệng kết vảy của hắn cũng không nói được gì nhiều, dù sao cũng là hắn ra tay trước, còn hại Alan phá tướng, nhìn chung có chút đuối lý.

Alan nhìn ánh mắt đề phòng của Alston thì thầm buồn cười, sợ mình lôi chuyện cũ ra nói à?

“Chỉ bị chút thương nhỏ, không nghĩ đến ngài sẽ tự mình đến thăm con, con vô cùng sợ hãi, Bệ hạ.” Alan hơi cúi người, cười tao nhã, “Mời vào.”

Cho dù âm thầm hận không thể khiến đối phương chết đi thế nào, trước mặt người ngoài vẫn phải chừa cho đối phương vài phần mặt mũi, Alston thầm vừa lòng Alan biết điều, gật gật đầu dẫn đầu đi vào cửa lớn hành cung.

Edward đặc biệt dọn dẹp phòng giải trí nhỏ trên lầu 3 để phục vụ riêng cho Alston, thảm và rèm cửa trong phòng đều được thay mới, trong bình hoa mạ vàng trên bàn trà còn cắm hoa tú cầu vừa hái từ trong vườn hoa, Alston bưng tách trà tinh xảo lên nhấp một ngụm trà, Alan không đón tiếp hắn chậm chạp, điều này làm tâm tình của hắn hơi tốt lên một chút.

“Con hẳn đã biết phải không?” Alston buông chén trà, “Chuyện xử quyết phu nhân Catherine.”

Hai người vô cùng ăn ý đều ngậm miệng không nói đến chuyện động tay động chân lúc trước, Alan lười biếng gật gật đầu: “Đã biết, nói thật tôi có chút bất ngờ, tuy hành vi phạm tội xác thật có tồn tại, nhưng Đế quốc luôn rất khoan dung với dẫn đường vi phạm pháp luật, trực tiếp phán quyết xử bắn…” Alan cười như không cười: “Lần này ngài làm việc thật sự mạnh mẽ vang dội.”

Việc Catherine phạm tội tuyệt đối không chỉ lần một lần hai, ngày thứ hai sau khi xảy ra chuyện có người đứng ra tố cáo, nếu tiếp tục kéo dài, chắc sẽ còn có người thứ 2 người thứ 3, Tháp Ngà không chịu được nhiều chỉ trích như vậy, Alston càng chịu không được, cho nên trước khi chuyện tình gây ra ảnh hưởng lớn hơn hắn mới giải quyết dứt khoát, cấp tốc phán quyết Catherine, dùng máu tươi của bà để bình ổn lửa giận của dân chúng.

Alston biết những chuyện này không giấu được Alan, cũng lười che đậy, gật đầu nói: “Phải, nhìn chung phải có người gánh vác trách nhiệm, phu nhân Catherine phụ kỳ vọng của ta, ha ha đừng nhìn ta như vậy, ta biết mấy năm nay phu nhân Catherine có chút tự đại, ta cũng biết rõ chuyện Bettina và bà ta âm mưu, nhưng ta quả thật không biết việc bà ta lén lút khuyên bảo dụ dỗ dẫn đường, sắp xếp xem mắt.” Alston khẽ híp mắt, thở dài: “Nếu biết… ta tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn bà ta đến bây giờ.’”

“Nhưng bây giờ ngài đã biết.” Alan gõ nhẹ mặt bàn, bình thản nói. “Tôi nghĩ chuyện lần này chắc có thể làm ngài hạ quyết tâm, tiến hành thêm một bước sửa đổi và cải cách cho học viện dẫn đường.”

Alston cảnh giác nhìn Alan: “Có ý gì? Alan… cho con một Alice đã là giới hạn của ta, đừng vọng tưởng vươn tay đến Tháp Ngà nữa.”

Loại chuyện để Alan quản lý dẫn đường độc thân của cả Đế quốc là chuyện Alston nghĩ cũng không muốn nghĩ, Alan cười nhạo: “Ngài nghĩ nhiều rồi, chỗ tôi có một đề nghị, hy vọng ngài có thể cân nhắc một chút.”

Alan trình bày với Alston về đề nghị cho phép trường hợp dẫn đường như Cecilia không tham gia bữa tiệc xem mắt, trực tiếp tốt nghiệp đã bàn bạc với Bùi Nghiêu lúc trước, không đợi Alston thể hiện thái độ Alan đã nói trước: “Đây là đề nghị Thiếu tướng Bùi Nghiêu đưa ra.”

Vốn Alston không chút nghĩ ngợi đã muốn từ chối luôn, nhưng nghe đến câu cuối cùng hắn do dự một lát, nói: “Con trình bày chi tiết lại lần nữa… ta suy xét một chút.”

Alan khẽ nhíu mày, nghi ngờ lúc trước lại hiện lên trong đầu lần nữa… Tại sao Alston lại khoan dung với Bùi Nghiêu như vậy?

Tuy rằng hay ghen tuông vô cớ, nhưng Alan rất rõ Alston không thể có ý nghĩ gì không muốn cho người khác biết với Bùi Nghiêu, nếu không hắn cũng sẽ không lần lượt đưa Bùi Nghiêu đến bên cạnh hai đứa con trai của mình? Thật ra Bùi Nghiêu cũng là con riêng của Alston? Chuyện này càng không thể, chưa nói đến việc thời gian không khớp, lúc trước Alan đã từng nhìn thấy tấm hình của cha mẹ Bùi Nghiêu mà anh cất giấu như của báu, anh và cha của anh thật sự là từ một khuôn ra, vấn đề về huyết thống chắc chắn không tồn tại.

Hay là, trước kia Alston yêu một người trong cha mẹ của Bùi Nghiêu? Mẹ của Bùi Nghiêu là một vị dẫn đường vô cùng ưu tú, diện mạo cũng rất hấp dẫn… Nhưng việc này cũng không thông, dựa theo tính tình của Alston có lẽ sẽ trực tiếp cướp người về, sao có thể chịu được bà ấy bị người khác dấu hiệu, còn sinh ra Bùi Nghiêu.

Alan tạm thời đè nén hoang mang trong lòng, lại nói với Alston những chi tiết đã thảo luận cùng Bùi Nghiêu từ trước, Alston lộ vẻ chần chừ, rõ ràng đang do dự.

“Trong Tháp Ngà liên tiếp xảy ra sự cố ác tính, dẫn đường và dân chúng đều cần chúng ta làm ra những hành động thiết thực và hữu hiệu, mà không phải chỉ phát tiết lửa giận vì mọi người, giết Catherine làm người ra cảm thấy sảng khoái thật đấy, nhưng sau đó thì sao? Một vị Viện trưởng mới lên chức, qua không được bao lâu là mọi thứ lại như cũ.” Lời nói của Alan sắc bén, hùng hổ dọa người, “Chế độ không thay đổi, thay người nào lên cũng sẽ xảy ra vấn đề.”

Alston nhíu mày trách cứ: “Lời quang minh chính đại ai chẳng nói được, nhưng sự khó khăn khi áp dụng vào thực tế con từng nghĩ đến chưa? Trong này sẽ dính dáng đến lợi ích của bao nhiêu người con có biết không? Tùy tiện lung lay hệ thống đã được ngầm công nhận và tồn tại mấy thế kỷ, chắn chắn phải dẫn đến một chuỗi phản ứng bất lợi lớn, những chuyện này con đã suy xét đến chưa?”

“Bệnh tật khó trị, cho nên cứ tiếp tục dung túng mãi à? Không phải ngài không có lòng động đến cái cục này, chẳng qua mỗi lần nghĩ đến một mớ phiền phức lớn sau đó sẽ sợ hãi.” Câu nào của Alan cũng đâm vào chỗ đau của Alston, “Bao nhiêu chính quyền đã suy tàn vì nhà cầm quyền yếu đuối, không muốn đụng tới những vấn đề tồn đọng đã lâu.”

“Nếu ngài nhất định muốn nối gót theo bọn họ, vậy tôi không có gì để nói.” Alan lắc đầu cười: “Một Đế quốc to như vậy, thế mà phải chết chung với bệnh trì hoãn của Đế vương.”

“Con nói cái gì?” Alston nhẫn nhịn mấy bận, nhưng vẫn bị Alan làm bùng lên lửa giận, đập bàn giận dữ nói, “Có phải vết thương trên mặt con đã lành rồi không?! Có phải lại cần ta giáo dục con không?”

“Bệ hạ.” Bùi Nghiêu im lặng đã lâu đột nhiên chen lời, “Lúc trước ngài đã đồng ý với tôi, vĩnh viễn không bao giờ ra tay với Điện hạ nữa, hy vọng ngài có thể giữ lời hứa của mình.”

Nhìn đến gương mặt bình tĩnh của Bùi Nghiêu, nhớ tới lời mình đã hứa với Bùi Nghiêu lúc trước Alston lập tức không còn giận nữa, hắn bưng tách trà lên uống một hơi cạn sạch, mất kiên nhẫn xua xua tay: “Được rồi, nói tiếp đi…”

Hai năm nay vấn đề của dẫn đường càng trở nên gay gắt, Alston cũng không phải không coi trọng, Alan tiếp tục nói về chủ đề ban nãy, sau đó Bùi Nghiêu lại nói với Alston về vài ý kiến cải cách hệ thống hiện tại của Tháp Ngà do anh nghĩ ra, ba người bình tâm tĩnh khí hiếm thấy thảo luận hết nửa ngày, cuối cùng Alston lệnh cho Bùi Nghiêu dẫn theo mấy người chỉnh sửa lại nghị quyết cuối cùng một chút, chuẩn bị gửi đến Nghị viện tiến hành bước xét duyệt tiếp theo.

“Việc công nói xong rồi, tiếp đây nên nói đến việc tư.” Alston nhìn Alan, “Bettina… vì chuyện lần này cô ta sẽ giao nộp một khoản tiền phạt lớn, phụ thân và anh trai của cô ta cũng sẽ trao lại toàn bộ quân quyền trong tay bọn họ, kết quả này hẳn con đã hài lòng chứ gì?”

Không đợi Alan nói chuyện Alston đã nói trước: “Alan, đừng có được voi đòi tiên, vì lần tố cáo này quả thật đã dẫn ra không ít vấn đề ta mới chịu đựng hành vi đại nghĩa diệt thân của con, lần này con gây ra cho ta bao nhiêu phiền phức trong lòng con hiểu rõ, thấy tốt thì thu lại, đừng ép ta tính nợ cũ với con.”

Alan cười lạnh: “Bệ hạ, tôi nhất định phải sửa lại một chút, Bettina là người tình của ngài, không phải của tôi, bà ta với tôi chẳng có bất cứ quan hệ nào cả, cho nên xin đừng dùng loại từ đại nghĩa diệt thân này, nếu nhất định phải cho chuyện lần này một câu mô tả vậy chỉ là phản ứng căng thẳng sau khi bị thương tổn của tôi thôi, ngài đừng uy hiếp tôi, tôi nói rồi, nếu có lần sau, sự báo thù của tôi sẽ chỉ điên cuồng hơn, nếu tình nhân của ngài không sợ, vẫn có thể thử tiếp, lúc nào tôi cũng phụng bồi.”

Alston cố gắng an ủi bản thân, đừng đấu khí với Alan, việc này chỉ làm mình phát nóng nảy thêm mấy lần thôi, Alston gật đầu: “Được, xem như ta chưa nói… Hôm nay ta đến đây vẫn còn một chuyện khác phải thông báo với con.”

“Mấy ngày sau hành cung Efoda sẽ tổ chức một bữa dạ tiệc.” Để tránh cho Alan từ chối Alston nói thẳng, “Bettina sẽ không đến, đây là một bữa tiệc chỉ có Hoàng thất tham gia, thuần tính chất gia đình, đến lúc đó con và Bùi Nghiêu đều phải đến… Ta không muốn nhìn thấy tin tức Hoàng thất bất hòa xuất hiện nữa, hiểu chưa?”

Alston muốn phục hồi hình tượng Hoàng thất trong cảm nhận của dân chúng, Alan hiểu rõ trong lòng, mục đích hôm nay của hắn đã đạt được, không để ý đến việc thoả mãn yêu cầu nho nhỏ này của Alston, hắn gật gật đầu: “Được, tôi và Bùi Nghiêu sẽ tới.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...