Nghịch Thế

Chương 2: Vụ nổ



Chiều tà như máu.

Uông Ninh Hi đang ở cửa tiệm bán hoa của mình thu dọn hoa tươi vừa mới đến hôm nay. Ba năm trước, cô rời khỏi Chu cảnh ti, đi theo người cảnh sát gọi là Phương Văn Chính đến nơi này, tuy rằng mỗi tháng đều có tiền gửi cho cô, nhưng mà lúc nào cũng nhàn rỗi cô thấy không quen. Với sơ yếu lý lịch chưa tốt nghiệp khoa chính quy của mình, muốn tìm được chỗ đứng trong thành phố khắp nơi đều có bác sĩ và thạc sĩ này đã khó, huống chi tìm một công việc còn khó hơn lên trời. Vì thế cô vay một khoản tiền nhỏ, ở bên cạnh bệnh viện lớn nhất thành phố này mở cửa tiệm bán hoa Thanh Thanh, khu vực ở đây rất tốt, hơn nữa giá cả cũng phải chăng, cuộc sống mấy năm qua của cô không tồi, cô không bao giờ sử dụng tấm thẻ kia, bởi vì nghề nghiệp nhạy cảm, cô biết nếu dùng thẻ kia sẽ gặp nguy hiểm.

Ninh Hi ngồi ngay ngắn ở giữa băng ghế, cô dùng kìm cắt gai trên cành hoa hồng, nhân viên cửa tiệm Tiểu Hồng liền mở ra bao bì đang bao bọc những bông hoa bách hợp và hoa lay ơn rồi cắm vào trong bình hoa.

“Chị Ninh Hi, chị xem kìa, cảnh sát Phương lại đến mua hoa.” Tiểu Hồng cười khanh khách, trên mặt có vẻ muốn xem náo nhiệt.

Uông Ninh Hi ngoảnh đầu lại, thấy Phương Văn Chính đang đứng ở phía sau mình, anh ta nhìn cô từ trên cao xuống, góc nhìn này khiến Uông Ninh Hi hoảng sợ. Cô đứng lên, vỗ vỗ lá hoa ở trên đùi, “Đến đây.” Cô cười thản nhiên, chào hỏi như thông thường, “Vẫn là hoa oải hương tím?”

“Ừ!” Phương Văn Chính cũng thản nhiên đáp lời, anh ta nhìn thấy cô gái trước mặt không giống như người mình đã nhìn thấy ba năm trước đây, vào thời điểm kia bộ dáng của cô can đảm hiên ngang, ánh mắt sắc bén khiến cho người ta hốt hoảng. Rồi cuộc sống mai danh ẩn tích ba năm qua làm cho cô càng điềm đạm bình thản hơn, ánh sáng sắc bén trong đôi mắt kia đã không thấy nữa, chỉ còn lại sự dịu dàng như nước, lệ chí* nho nhỏ dưới mí mắt càng làm cho cô thêm nhu nhược khiến người khác phải thương tiếc.

(*) nốt ruồi nước mắt, những nốt ruồi bên dưới mắt giống như giọt lệ đang rơi nên người ta thường nói đó là nốt ruồi nước mắt, những ai có nốt ruồi như vậy thường sẽ rơi nước mắt rất nhiều.

“Hôm nay không cần hoa oải hương.” Anh ta đứng trước chậu hoa dạ hương lan xanh, “Gói lại hoa này cho tôi đi!”

Uông Ninh Hi đang loay hoay với hoa oải hương liền cứng ngắc đứng tại chỗ, cô quay đầu nhìn Phương Văn Chính, trong đôi mắt kia chợt hiện lên ánh sáng tinh tường, mang theo sự thắc mắc, kinh ngạc còn thấp thoáng không yên. Hoa oải hương chính là ẩn dụ bọn họ bình an vô sự.

Uông Ninh Hi để lại hoa oải hương vào trong bình, cô đi đến bên cạnh anh ta, bó lại hoa dạ hương lan, “Vậy, vẫn còn mất ngủ thì nên đi khám bác sĩ càng sớm càng tốt, hoa oải hương không tốt cho lắm.”

Phương Văn Chính xoay người trông thấy nhân viên cửa tiệm đi ra ngoài, đưa một lẵng hoa cho một người khách hàng quen ở bên ngoài, anh ta liền đến gần giả vờ lựa chọn cành hoa, hạ giọng dặn dò bên tai cô, “Thiệu Chấn Minh của hội Thanh Sơn dự định rửa tay, bây giờ bên trong nội bộ của bọn họ khá hỗn loạn, trong khoảng thời gian này sẽ không yên ổn, cô hãy cố gắng cách xa Thiệu Duật Thần một chút để tránh hại cá trong chậu (ý là làm hại người vô tội).”

Bàn tay Uông Ninh Hi đang bó hoa dừng lại một lát, sau đó cô tiếp tục bận rộn, “Ruy băng cũng dùng màu xanh được không?”

“Tuỳ cô.” Anh ta cười nhạt, ngoảnh đầu lại thì thấy Tiểu Hồng cầm ba tờ tiền giấy đi vào, “Chị Ninh Hi, em vừa bán một lẵng hoa lớn, bác sĩ Thiệu thật là có lòng, nói là tặng cho người bệnh.”

Uông Ninh Hi đưa tay nhận tiền, cô cất vào trong túi như không có việc gì. Sắc mặt Phương Văn Chính lạnh nhạt, anh ta quay đầu nhìn bên ngoài.

“Đừng nhìn, đó là trợ lý của Thiệu Duật Thần.” Bó hoa xong, cô cầm lấy giấy gói cuối cùng sửa sang lại một chút, “Dạ hương lan xanh tượng trưng cho lòng trung thành và tình yêu, Phương cảnh quan yêu đương à? Tuy nhiên con gái vẫn thích hoa hồng hơn.”

Uông Ninh Hi giơ bó hoa lên trước mặt anh ta, Phương Văn Chính chỉ im lặng đứng nhìn, sau đó anh ta ngẩng đầu quan sát người con gái ở phía trước, “Tặng cho Ninh Hi được không?”

Uông Ninh Hi sững sờ tại chỗ, anh ta gọi mình là Ninh Hi, còn muốn tặng dạ hương lan cho mình, cô hơi ngơ ngác, tuy rằng Tiểu Hồng luôn trêu ghẹo cô nói cảnh sát Phương mượn cớ mua hoa là cố ý tiếp cận lấy lòng cô, thế nhưng cô không trả lời về vấn đề đó, cô biết giữa bọn họ có một bí mật.

Cô xấu hổ cười, “Cảnh sát Phương thật là biết nói giỡn.”

Phương Văn Chính cũng có phần lúng túng, anh ta nhận hoa, “Nếu tôi tặng cho cô, cô còn không tháo ra mà bán lại sao?” Anh ta lấy ví ra, “Bao nhiêu tiền?”

“Tổng cộng là 106 đồng, anh là khách quen, tôi tính cho anh 100 đồng thôi.”

Phương Văn Chính gật đầu, không khách khí liền đưa ra 100 đồng, sau đó anh ta xoay người bước đi.

Uông Ninh Hi thu lại nụ cười trên khuôn mặt, ngồi trên ghế dựa, cô biết mình là một phiền toái, lúc trước Tưởng Thiếu Dương không mắc lưới, cô nên một mình chịu trách nhiệm về mọi hành động đối với người khác.

Thiệu Duật Thần giải phẫu xong trở về văn phòng thì thấy lẵng hoa lớn ở trên bàn, anh nhếch miệng cười, rồi đi vào phòng thay quần áo đổi bộ đồ phẫu thuật, hôm nay anh mặc áo sơmi đen, quần tây đen, khoác lên chiếc áo choàng bác sĩ màu trắng, đặc biệt có tinh thần. Anh đi tới, cầm lấy tấm thẻ trên lẵng hoa, anh nhíu mày một chút rồi kéo cửa đi ra ngoài, “Lily, tại sao Uông tiểu thư không viết lên tấm thẻ?”

“Uông tiểu thư đang bận rộn, tôi chờ rất lâu, cũng sợ ở đây có việc…” Người trợ lý có phần sợ hãi, thanh âm nói chuyện ngày càng nhỏ.

Thiệu Duật Thần còn chưa nổi giận thì chợt nghe có tiếng cười to ha ha ở phía sau, không đúng, là tiếng cười nhạo mới phải, anh quay đầu lại thì thấy Hứa Tấn Dật đang khoanh tay dựa trên cửa văn phòng của mình cười đến mức không dừng lại được. Anh trừng mắt nhìn người trợ lý nhỏ bé làm việc không tốt rồi xoay người vào văn phòng.

Hứa Tấn Dật nhìn lẵng hoa trên bàn, còn đoạt lấy tấm thẻ ở trong tay Thiệu Duật Thần, “Chậc chậc, chúc sớm ngày bình phục!” Anh ta đọc lớn tiếng, sau đó tiến đến trước mặt anh, “Hoá ra là có cậu ngốc tương tư cửa tiệm kia. Ha ha!” Anh ta cười lên.

Thiệu Duật Thần không để ý tới anh ta, anh tự mình xoa cằm, dường như có chút đăm chiêu, “Bây giờ cũng đã hơn một năm, tôi đeo bám dai dẵng như thế, anh nói xem tôi chưa đủ sức hấp dẫn à?”

“Ai nói cậu không có sức hấp dẫn hả, nữ bác sĩ và y tá trong bệnh viện chúng ta hận không thể nhìn thấy cậu khoả thân, nhưng cậu lại vừa ý cô nàng bán hoa kia, vừa nhìn người phụ nữ đó thì đã thấy bộ dạng khốn khổ, dưới con mắt còn có một nốt ruồi, lệ chí a, đến lúc đó cô ta khóc chết cậu!”

“Sao anh lại có giọng điệu giống chị hai tôi thế? Lệ chí thì sao, tôi thích vậy.” Anh ngẩng đầu híp mắt nhìn anh ta.

Hứa Tấn Dật mặc kệ, tiếp tục thuyết phục, “Cậu đừng nghĩ nữa, người trong nhà đã tìm những đối tượng xuất sắc cho cậu. Nếu cậu muốn một gia đình nhỏ, Uyển Thanh cũng không tệ.”

“Gia đình Uyển Thanh mà nhỏ ư?” Thiệu Duật Thần cười ra tiếng, “Trong gia đình tôi Uyển Thanh là đứa con gái nuôi được yêu thương nhất, hơn nữa, cô ấy là em gái của tôi, đầu óc anh bị nước vào sao, ghép đôi bừa bãi.”

“Lại nói, bằng cấp của cô ta cũng không được à, chưa tốt nghiệp khoa chính quy, chưa tốt nghiệp đấy, anh bạn, đây không phải là văn hoá đâu.” Anh ta nói xong thì ngồi trên bàn lật xem ca bệnh của anh, bộ dáng rất nhàm chán, hoàn toàn không nhìn thấy đôi mắt của Thiệu Duật Thần đã thu hẹp lại.

Hứa Tấn Dật ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt của anh thì lập tức từ trên bàn nhảy xuống, anh ta chuẩn bị chạy trốn, nhưng Thiệu Duật Thần nắm được cổ tay của anh ta, vặn ngược hai cánh tay của anh ta bắt chéo sau lưng dùng đầu gối giữ lại, Hứa Tấn Dật lảo đảo hai bước về phía trước rồi nằm bò trên bàn. Thiệu Duật Thần nghiêng phần trên cơ thể xuống, đè trên người anh ta, trong một vài giây ra sức anh đã khắc chế anh ta.

“A a, ô!” Hứa Tấn Dật kêu gào, “Anh hùng tha mạng, là chị hai cậu bảo tôi đến thuyết phục, là người nhà cậu điều tra cô ta, chuyện này thật không liên quan đến tôi, cậu nhẹ tay một chút, tôi biết võ công cậu cao cường, tha tôi đi.”

Thiệu Dật Thuần buông tay ra, phủi phủi áo choàng bác sĩ của mình, anh nhìn thấy Hứa Tấn Dật xoa cổ tay đau đớn của mình, anh ta hướng về anh oán trách, “Tôi chỉ dựa vào bàn tay này để kiếm sống, cậu thấy ba cậu được giải phẫu xong thì qua cầu rút ván. Có bản lĩnh thì cậu đem người phụ nữ kia trói lại rồi trực tiếp cưỡng ép cô ta trên bàn, tôi nghe nói cô ta vẫn là vận động viên võ thuật, không biết cậu có thể hay không chứ.”Anh ta nghiêng đầu nhìn anh, cười ranh mãnh.

Thiệu Duật Thần nhìn anh ta một lúc, sau đó anh nhíu mày, đi ra mở cửa, hạ lệnh đuổi khách. Hứa Tấn Dật lầm bầm nói hai tiếng, hai tay đút vào trong túi áo bác sĩ, mới vừa đi tới cửa, cánh cửa liền đóng lại cái ầm, Thiệu Duật Thần bóp cổ anh ta rồi đặt trên tường, động tác lưu loát liền mạch, “Gần đây chị hai tôi thu thập anh, da anh liền ngứa có phải không, nếu anh còn dám đến xem náo nhiệt thuyết phục tôi, tôi liền đem chuyện anh bị một bà lão cưỡng hôn báo cho Thiệu Duật Văn, anh đoán xem chị ấy sẽ làm gì?” Anh híp mắt, nhếch khoé miệng cười, gương mặt anh tuấn có chút quỷ quái. Cả khuôn mặt Hứa Tấn Dật đỏ ửng vì ngột ngạt, đôi mắt như muốn lồi ra, thở hổn hển, hai tay anh ta cầm lấy cổ tay của Thiệu Duật Thần, muốn phản kháng một chút nhưng anh ta bị bóp cổ quá chặt chẽ.

“Trước tiên…..trước tiên…..hãm hiếp sau đó…..giết chết!”

Thiệu Duật Thần dường như rất hài lòng với câu trả lời này, anh từ từ buông tay ra đút vào trong túi áo, rồi nhìn người nọ ở đó ho khan không ngừng.

“Thật là bạo lực!” Không khí trở lại bình thường, Hứa Tấn Dật phàn nàn một tiếng, vừa mở cửa ra họ liền cảm giác cả toà nhà đều chấn động, một tiếng nổ làm cho hai người ù tai, cùng lúc vang lên thanh âm của những người khác thét lên ở bên tai, chưa kịp hoàn hồn thì lại có một tiếng động lớn vang lên, không ngờ đó là âm thanh của những mảnh kính vỡ.

Luồng không khí mạnh mẽ kéo tới, Uông Ninh Hi đưa tay ôm cậu bé mua hoa ở bên cạnh, theo tình thế mà phủ phục xuống đất, cô ôm chặt che chở cho cậu bé ở dưới thân mình, cô chỉ cảm thấy phía sau lưng có cái gì đó nện xuống rất đau đớn, lỗ tai ong ong hoàn toàn không nghe được âm thanh khác. Giàn hoa rơi xuống, bình hoa bằng nhựa và hoa tươi phủ trên thân thể cô.

Hình ảnh vừa rồi lướt nhanh trong đầu của Uông Ninh Hi, cậu bé này bước xuống từ chiếc xe Bently đậu ở con đường đối diện, cậu bé nói là mua một bó hoa tươi cho ông nội đang nằm viện, lúc cô đang bó hoa thì chiếc xe kia liền nổ tung.

Uông Ninh Hi cảm thấy cả người đau đớn, cô muốn động đậy cũng không được, phía sau lưng thực trầm như bị cái gì đó đè nặng, đứa nhỏ ở dưới thân nhúc nhích không ngừng, cậu bé phát ra thanh âm yếu ớt, trong lòng cô thở dài một hơi, may mà đứa bé không sao. Uông Ninh Hi dùng hết sức lực nới lỏng cánh tay của mình, cô sợ đè lên người đứa nhỏ sẽ làm cho cậu bé ngột ngạt. Cô từ từ trở người, thân thể lăn sang một bên, cậu bé ở trong lòng cựa mình ngồi dậy, nhìn phía đối diện, không có một chút âm thanh.

Cái cổ của Uông Ninh Hi đau ghê gớm, cô gắng gượng xoay người qua, nhìn thấy chiếc xe kia đã nổ tung đang cháy hừng hực trong biển lửa, cô dùng sức nâng cánh tay lên, đưa tay che đôi mắt của đứa nhỏ, ở đó hẳn là người thân của cậu bé, trong mắt cô không nhịn được mà ươn ướt. Đứa nhỏ không hề phản kháng, lại vươn hai cánh tay của mình giữ cô thật chặt.

“Tiểu Hồng! Tiểu Hồng! Cứu mạng a!” Uông Ninh Hi lớn tiếng hô lên, Tiểu Hồng đã nằm ngay cửa, dưới thân chảy ra nhiều máu, Ninh Hi có linh cảm không tốt, nhưng bản thân cô làm thế nào cũng không động đậy được, cả người đau đớn dữ dội.

Nơi này đối diện với bệnh viện, tiếng báo động của xe cứu thương gào thét bên tai, người đầu tiên chạy ào đến là Thiệu Duật Thần. Khi nghe thấy tiếng nổ mạnh thật lớn, từ cửa sổ anh nhìn về phía bên ngoài, phương hướng là cửa tiệm bán hoa Thanh Thanh, anh liền tung cửa chạy ra.

Anh đá văng mấy cục đá và một số đồ vật linh tinh ở bên người cô, anh dời đi nửa cửa xe đang nằm trên đùi cô, “Ninh Hi, em có sao không?” Anh ngồi xổm xuống kiểm tra cho Ninh Hi, phát hiện đứa nhỏ bên cạnh, anh nhìn cậu bé với con mắt kinh ngạc, miệng thốt ra một cái tên hết sức khó khăn, “Cẩm Nhiên?” Anh chậm rãi xoay người quay đầu nhìn chiếc xe bị nổ kia, trong khoảnh khắc đôi mắt anh đỏ bừng. Thiệu Duật Thần đứng lên, sắc mặt xơ xác tiêu điều hơi dọa người, anh lấy điện thoại bấm một dãy số, “Chính Đông, anh cả và chị dâu của tôi ở đâu?”

Nghe điện thoại, sắc mặt của anh ngày càng khó coi, cánh tay suy sụp buông xuống, bàn tay cầm di động lại càng nắm chặt hơn, Uông Ninh Hi dường như cảm giác trên người anh phát ra một nỗi đau buồn và phẫn nộ, cô có chút hoang mang. Cô nghĩ lại, nhớ tới lời Phương Văn Chính đã nói, cô chỉ cảm thấy cả người chấn động.

Thiệu Duật Thần ngồi xổm xuống, kéo tay của Uông Ninh Hi đang che mắt đứa nhỏ, anh nhìn thấy đôi mắt trong suốt sáng ngời của cậu bé, trái tim anh đau đớn như bị roi da quất vào, anh đưa tay xoa tóc cậu bé, thanh âm rất nhẹ nhàng mềm mỏng, “Cẩm Nhiên, đi cùng chú ba được không?” Thanh âm của anh nghẹn ngào.

Nhưng đứa bé kia không lên tiếng, chỉ nhìn Thiệu Duật Thần như vậy, bàn tay lại ôm chặt cánh tay của Uông Ninh Hi.

Thiệu Duật Thần nhìn thoáng qua Uông Ninh Hi ở bên cạnh đang đau đớn, đôi mắt cô ngấn nước mắt, sắc mặt buồn bã, khuôn mặt cô kề sát khuôn mặt cậu bé, “Ngoan, dì phải trị thương, khi dì khoẻ lại sẽ đến gặp cháu.”

Đứa bé vẫn không buông tay, ánh mắt nhìn cô chăm chú. Uông Ninh Hi cảm thấy rất đau đầu, Tiểu Hồng đã được bác sĩ đưa đi, bây giờ có mấy người mặc áo choàng trắng đang chờ ở cửa, cô thực sự cần phải nhanh chóng gặp bác sĩ, chân của cô hình như không thể cử động. Cô vuốt mặt cậu bé, sau đó kéo một bàn tay nhỏ bé của cậu bé ra, “Chúng ta ngoéo tay, dì nói sẽ giữ lời.”

Đứa nhỏ buông tay ra nhưng đôi mắt không rời khỏi gương mặt cô. Thiệu Duật Thần ôm lấy cậu bé, vừa muốn đi thì Uông Ninh Hi chìa tay nắm một góc áo choàng trắng của anh, Thiệu Duật Thần cúi đầu nhìn cô, anh nhíu mày, bộ dáng của cô có phần yếu ớt, từ đỉnh đầu có máu chảy ra.

“Anh xin lỗi, em đừng cử động, có thể sẽ gãy xương, sẽ có bác sĩ khác đến giúp em.” Thanh âm của anh rất trầm thấp, xảy ra chuyện lớn như vậy, anh không còn lòng dạ nào chăm sóc cô.

Uông Ninh Hi không buông tay, cũng không nói chuyện, cô không còn sức để nói.

“Tam thiếu!” Một thanh âm vang lên bên tai, là người của Thiệu gia, ngay sau đó có âm thanh gào thét của xe cảnh sát. Uông Ninh Hi buông tay ra, cô mệt mỏi ngã trên mặt đất. Cô biết rất nhiều hành động ám sát sẽ có người âm thầm theo dõi, một khi kết quả của hành động không tốt thì sẽ dùng kế hoạch dự bị, ai cũng không biết được ở bên ngoài có tay súng bắn tỉa hay là cái gì khác không.

“Chính Đông, bảo vệ đứa nhỏ thật tốt, bên ngoài không an toàn.” Thiệu Duật Thần giao cậu bé cho người nọ, anh nghiêm chỉ dặn dò một câu.

Uông Ninh Hi thả lỏng người, hoá ra anh biết đề phòng. Cô nằm trên mặt đất nhìn anh, từ góc nhìn này Thiệu Duật Thần đặc biệt cao, cô thấy anh cởi áo choàng bác sĩ của mình để lại bên cạnh cô, anh một thân quần áo đen tiêu sái bước đi.

Đoàn Dịch Lâm đứng trước cửa sổ của toà nhà cao tầng gần đó, vừa hút thuốc vừa dùng kính viễn vọng nhìn tình hình tại hiện trường. Bên cạnh hắn là người phụ nữ tóc đỏ mang theo một khẩu súng trường với hệ thống kính ngắm hồng ngoại, đang ngắm về phía hiện trường. Nhìn thấy đứa nhỏ Thiệu Cẩm Nhiên kia được ôm ra toàn vẹn không tổn thương gì cả, Đoàn Dịch Lâm có phần tức giận, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, điều này hắn rõ ràng nhất, hắn có chút tò mò, rốt cuộc là ai có bản lĩnh lớn như vậy, khoảng cách gần vụ nổ như thế lại có khả năng bảo toàn tốt cho đứa nhỏ.

“Anh thật sự quyết định buông tha à?” Người phụ nữ bên cạnh nói, ánh mắt không hề rời khỏi tầm ngắm, tay cũng không rời cò súng. Nhưng người đàn ông bên cạnh không lên tiếng, cô ta ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện khuôn mặt hắn có phần vặn vẹo, điếu thuốc trong tay đã bóp nát.

Lúc Uông Ninh Hi được đưa đi, Đoàn Dịch Lâm kinh động, cứ như vậy nhìn cô được đẩy vào xe cứu thương đưa đến bệnh viện. Hắn hung hăng vứt bỏ điếu thuốc trong tay, cắn chặt răng, hắn rít qua kẽ răng vài chữ một cách hung tợn: “Đới Mạt Nhan, tôi nói rồi đừng để cho tôi gặp lại em.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...