Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 30: Tuyết Thiên Hồ



"Hãy khế ước với nó đi!" Thái tử Minh Khang Chiêu cười cười nhìn về phía Hàn Băng.

Tuyết Thiên Hồ trong lồng như nghe hiểu tiếng người, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn. Ánh mắt không một chút sợ hãi, mắt đối mắt với Hàn Băng.

Tay Hàn Băng để lên mặt lồng giam khẽ di chuyển trên những thanh sắt lạnh, Tuyết Thiên Hồ liền ngồi dậy, ngửi ngửi tay nàng một cái, sau đó, há miệng liếm ngón tay nàng.

Cảm xúc nhột nhột từ tay truyền đến, hai mắt Hàn Băng hơi khép lại. Tuyết Thiên Hồ trong lồng đang liếm ngón tay nàng liền tăng lực đạo răng, cắn một cái thật mạnh trên tay nàng. Hàn Băng hơi nhíu mày một cái, lùi về sau một bước.

Dưới người Tuyết Thiên Hồ liền xuất hiện vòng tròn trận pháp, trận pháp này hoàn toàn khác với vòng tròn trận pháp của Phi Mã linh thú!

Cùng lúc đó, dưới chân Hàn Băng cũng nhanh chóng xuất hiện một vòng tròn trận pháp.

Hả! Chuyện gì thế này! Vòng tròn trận pháp.... nhìn thật lạ mắt, kì quái cùng xinh đẹp!

Ánh sáng trận pháp càng lúc càng sáng, bao quanh lấy Hàn Băng cùng Tuyết Thiên Hồ, ánh sáng rực rỡ cả trang viên!

"Ta, Tuyết Thiên Hồ tròn ba trăm tuổi, nay tình nguyện nhận người trước mặt đây là chủ nhân, đời đời kiếp kiếp đi theo ngài! Luôn trung thành, không dối gian không phản bội, không tổn thương chủ nhân của mình! Nếu trái lời thề, trời tru đất diệt, hồn phi phách tán, mãi mãi không thể siêu sinh, đầu thai chuyển thế!"

Trong đầu Hàn Băng tự động vang lên tiếng nói lạ. Tiếng nói trầm ấm dịu dàng, như quanh quẩn bên tai nàng, sau khi giọng nói mất đi, ánh sáng trận pháp cũng yếu dần đi rồi biến mất.

Trong khoảng khắc đó, một luồng sức mạnh lớn nhanh chóng dung nhập vào cơ thề nàng, hòa cùng với nội lực nàng đang có.

Hàn Băng mở đôi mắt lạnh, hiện tại trước mặt nàng là một tờ khế ước trôi lơ lửng. Vẫn là một tờ giấy trắng chữ đỏ.

"Tuyết Thiên Hồ. Một loài linh thú thuộc họ Hồ ly, quanh năm sống trên Tuyết Sơn, là một loài linh thú quý hiếm. Tuyết Thiên Hồ có máu là độc dược không thể giải được, nước mắt là tinh túy của tinh hoa đất trời hợp lại, có thể giữ vững thanh xuân, giải vạn loại độc trên thế gian. Tốc độ di chuyển của Tuyết Thiên Hồ vô cùng nhanh, có thể đạt tốc độ tối đa là một trăm dặm trên một giờ."

"Tiểu Hồ." Hàn Băng im lặng một lúc lâu nhìn vào hàng chữ đặt tên rồi mới lên tiếng. Chạm vào tờ khế ước, khế ước liền biến mất không thấy đâu. Tuyết Thiên Hồ hiện tại là Tiểu Hồ trong nháy mắt, phá vỡ lồng giam, biến thành một vệt màu trắng, thoáng cái đã ngồi trên vai bên phải của Hàn Băng.

"Chúc mừng Băng Phong công tử! Khế ước thú của công tử lại nhiều thêm một linh thú rồi!" Thái tử Minh Khang Chiêu vẻ mặt tươi cười tiến lên một bước chúc mừng.

"... Đa tạ." Sau khi nhìn Tiểu Hồ bên vai một cái, Hàn Băng mới chậm rãi ôm quyền trả lời.

" Ha ha ha... Của công tử đây." Minh Khang Chiêu đưa ra hộp Cửu Ô vuông, thực hiện lời nói của mình.

Hàn Băng không khách khí mà nhận lấy, lại một lần ôm quyền nói cảm ơn.

"Băng công tử, nếu công tử rảnh rỗi, có thể tìm đến phủ thái tử của ta hàn huyên thăm thú! Ta luôn chào đón công tử đến!" Nói rồi, đưa cho Hàn Băng một thẻ bài ngọc bội nhỏ bằng hai ngón tay màu vàng nhạt.

"Thần dân sẽ tới."

"Ha ha... Chúc mừng Băng công tử thu thêm một linh thú mới! Những phần thưởng này sẽ được đưa đến nơi công tử ở! Không biết công tử hiện đang ở đâu?" Nghiêm Thanh cười đi đến, vỗ vai Hàn Băng một cái nói.

Sau tiếng của Nghiêm Thanh, chín thí sinh còn lại cũng nhanh miệng nói lời chúc mừng, vẻ mặt cười tươi như họ mới là người nhận thưởng vậy.

"Tại hạ có một yêu cầu quá đáng, không biết có nên nói ra hay không?"

"Mời công tử cứ nói. Nếu có thể, mọi người chắc chắn sẽ giúp công tử!" Thái tử Minh Khang Chiêu ôn nhã mở lời.

"Thần dân là muốn trừ bỏ ba cuộn vải Kim Tơ Tuyến, tất cả đều đổi thành ngân phiếu. Không biết việc này có thể được không?"

"Ha ha ha, việc này hoàn toàn có thể! Bất quá.... Thanh Tâm chủy thủ và Kim Tơ Tuyến đều phải nhận. Nhân sâm ngàn năm có thể bỏ qua nhưng hai thứ trên đều phải lấy."

"Được." Hàn Băng vô cùng sảng khoái mà gật đầu.

Sau đó, phần thưởng của Hàn Băng liền được đổi thành ngân phiếu, giao tận tay nàng. Mọi người liền giải tán và tiếp tục đi du hội.

........................

Hàn Băng sau đó liền đưa Mộ Anh Thiên du ngoạn 1 vòng rồi mới đưa hắn về nhà. Đặt lại một sấp ngân phiếu giá trị trăm lượng, khuyên Mộ Anh Thiên một câu liền rời khỏi.

"Muốn sống vượt qua những ngày tháng đau khổ, không phải chỉ cần sự chăm chỉ mà còn cần có một đầu óc thông minh. Muốn ở trên người khác chỉ có thể mạnh mẽ hơn, quyết tâm bước lên mới có thể làm được. Nếu ngươi yếu đuối, vậy hãy tiếp tục cuộc sống của ngươi như trước đây."

Mộ Anh Thiên nhìn bóng lưng Hàn Băng, hai bàn tay nắm chặt lại, đôi mắt tràn đầy hi vọng và quyết tâm.

Về phần Phạm Minh Thuận, sau khi nhận thưởng xong, rời khỏi trang viên liền có một cỗ xe ngựa chạy đến đón, chỉ kịp nói với Hàn Băng hôm nào hãy đến phủ đệ của hắn ở ngõ Thụ Liên chơi một lần rồi nhanh chóng biến mất.

........................

Nhìn đống vải bày trên bàn trong phòng mình, Hàn Băng liền cảm thấy nhức đầu. Mười cuộn vải, mỗi một cuộn dài năm mươi mét! Đến khi nào nàng mới có thể sử dụng hết chúng!

Ngồi xuống ghế, tay Hàn Băng sờ lên những cuộn vải đó. Cảm xúc mịn màng, sờ vào mát vô cùng, cũng rất nhẹ.

Mân mê đầu đoạn vải trên tay một hồi, Hàn Băng liền nhảy ra một ý nghĩ trong đầu, nhưng nàng không bắt tay vào làm luôn.

Sau khi nhận thưởng, Hàn Băng liền biết có người theo dõi mình. Không biết là thủ hạ của ai nhưng Hàn Băng cũng không đả động gì đến bọn hắn, cứ giả vờ như không nhận ra có người đi theo, đến nơi cần đến đi nơi cần đi, hành động tự nhiên không có điểm bất tiện nào cả.

Lau sơ qua mặt mũi chân tay, Hàn Băng liền nằm lên giường, bắt đầu ngủ.

........................

Ở một nơi nào đó trong phủ thái tử...

"Băng Phong này, không hề đơn giản! Mau chóng điều tra thân phận của hắn cho bổn thái tử! Ngoài ra, xem chừng hắn trong những ngày tới sẽ đi những đâu và gặp những ai, tất cả mọi hoạt động của hắn đều phải báo lại cho bổn thái tử." Minh Khang Chiêu ngồi trên ghế của mình, khuôn mặt thâm trầm ra lệnh cho đám thuộc hạ quỳ dưới đất.

"Đã rõ!"

"Được rồi, các ngươi đi đi! Cẩn thận đừng để bị phát hiện hay mất dấu!" Sau câu nói đó của Minh Khang Chiêu, chỉ trong nháy mắt, những người quỳ trên mặt đất đã hóa thành những vệt đen, nhanh chóng lao ra ngoài, phân tán ra mọi hướng.

Minh Khang Chiêu hai khuỷu tay chống lên bàn, đặt cằm lên mu bàn tay, hai mắt sắc híp lại.

Băng Phong! Đúng là một nhân tài a!
Chương trước Chương tiếp
Loading...