Nghịch Thiên Thần Y Phi

Chương 30: Sinh Tử Thù Địch



Ngay lúc Sở Tuyền Nguyệt nghĩ rằng khó thoát cái chết, một thân hình màu xám phá không trực tiếp đem Sở Tuyền Nguyệt kéo khỏi đó.

"Bang!" Sở Tuyền Nguyệt đâm đầu vào một vòng ngực rắn chắc, khuôn mặt băng lạnh khẽ ngơ ngác.

"Uỳnh!" Một quyền trực tiếp đấm ra, cây kiếm của Sở Huyền Hồng trực tiếp gãy vụn, hắn lại lần nữa bay ra.

Sở Huyền Hồng oán độc nói: "Chẳng trách tên nam nhân này giúp Sở Cửu Ca, thì ra tên nam nhân này là dã nam nhân do Sở Tuyền Nguyệt ngươi câu dẫn đến, một tiện nhân như ngươi cũng chỉ có thể câu dẫn được tên xấu xí này mà thôi."

"Sở Huyền Hồng, ngươi câm miệng lại cho ta!" Sở Tuyền Nguyệt phẫn nộ hét.

Đây chỉ là lần gặp đầu tiên của cô với người này, Sở Huyền Hồng vậy mà lại suy đoán bậy bạ, lời nói lại khó nghe đến vậy.

"Thất lễ rồi!" Giọng nói trầm thấp truyền đến tai Sở Tuyền Nguyệt, hắn bay trong không trung, từ từ đem cô thả xuống.

Sở Tuyền Nguyệt chưa phản ứng kịp để cảm ơn, hắn lại lần nữa ra tay giết những kẻ chướng mắt kia.

Sở gia nội loạn, lại còn có một nhóm thế lực trong tối không ngừng phóng ám tiễn, nguy hiểm trùng trùng.

Ngay thời điểm đó, một đạo lực lượng cường thế quét qua hiện trường.

Sở lão gia tử đứng lên, vỗ vỗ Sở Cửu Ca nói: "Ca nhi hãy tự bảo vệ tốt bản thân, gia gia ngay lập tức đem những tên hỗn trướng này giải quyết sạch sẽ!"

Mọi người kinh ngạc, lão gia chủ độc được giải rồi.

Bị trọng thương Sở Huyền Hồng sắc mặt đại biến, nay độc của lão già đã được giải, những người mà hắn vừa liên minh cũng không còn an phận, hắn hoàn toàn không có cách nào lật ngược tình thế.

Chạy!

Sở Huyền Hồng không cam tâm cắn chặt môi, ngưng thần đột nhiên hướng đến ngoài Sở gia mà chạy.

Tuy nhiên trọng thương như hắn sao có thể so với lão gia tử, Sở lão gia tử vừa nhảy ra, trực tiếp chặn hết đường lui của Sở Huyền Hồng.

Ông hét lên: "Nghịch tử, ngươi lại còn dám chạy!"

Linh lực khủng bố dâng trào, kèm theo nộ khí của lão gia tử, Sở Huyền Hồng cảm giác bản thân gần như muốn bị nghiền nát, thân thể loạng choạng té trong vũng máu.

Sở lão gia tử lạnh lùng nói: "Các ngươi vẫn còn muốn động thủ sao? Bây giờ không ngừng tay, lão phu sẽ trực tiếp giết chết các ngươi, tuyệt đối không thủ hạ lưu tình!"

Uy nghiêm của lão gia tử tại Sở gia không nhỏ, cộng thêm Sở Huyền Hồng đã mất thế, họ chỉ còn cách đầu hàng.

Trận phong ba này của Sở gia cuối cũng dẹp yên. Sở lão gia tử hạ lệnh truy sát những người dám tại địa bàn Sở gia giở trò ám toán.

Sau khi mọi chuyện ổn định rồi, Sở nhị gia, Sở tam gia, Sở tứ gia, Sở lục gia vây quanh lão gia chủ.

Sở tam gia quan tâm nói: "Cha, người không sao chứ! Không ngờ rằng đại ca người lịch thiếp như vậy lại dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo."

Những người hành động bên đại phòng Sở gia đều đã bị bắt giam vào địa lao Sở gia, những người khác cũng bị giam lỏng tại viện của họ.

Sở Huyền Hồng làm ra chuyện như vậy, vị trí gia chủ trực tiếp bị truất bỏ.

Bốn nhi tử của ông đều rục rịch không yên, muốn lão gia tử đem vị trí gia chủ kế nhiệm giao cho họ.

Nhi tử mà ông yên tâm nhất cũng có thể làm ra chuyện như vậy thì nói chi đến những người còn lại. Không một ai thích hợp đảm nhiệm gia chủ Sở gia, làm sao ông có thể yên tâm đem Sở gia giao cho bọn họ.

Sở lão gia tử cảm thấy lần này Sở Cửu Ca kinh hãi không ít, phần thưởng của vị trí thứ nhất đại hội gia tộc ông tăng gấp ba lần đem tặng đến viện của Sở Cửu Ca.

Cho dù là vậy, những người trong Sở gia cũng không ai dám có ý kiến gì.

Sở Cửu Ca với thiên phú như vậy, cho dù là gấp mười lần cũng không phải là vấn đề.

Lần này nếu không phải do người bên cạnh Sở Cửu Ca lợi hại, lão gia tử và những trưỡng lão đứng về phe lão gia tử cũng không biết có còn sống hay không?

Sở Cửu Ca nói: "Đại thúc, ngươi.."

Sở Tuyền Nguyệt nhìn về phía Sở Cửu Ca hỏi: "Ca nhi, vị đại nhân này là?"

Khí thế của người này rất cổ quái, lúc mạnh lúc yếu, nhưng mà cho dù là lúc yếu nhất cũng mạnh hơn cô quá nhiều.

Sở Cửu Ca đem việc liên quan đến cô và vị đại thúc thần bí này nói với Sở Tuyền Nguyệt, "Hắn cứ thế vô duyên vô cớ đòi bảo vệ con, sau đó cứ một mực đi theo con.."

Cũng đã đuổi theo đến đây rồi, lần này lại may nhờ có đại thúc, nếu không cho dù có Hắc Viêm, cô hôm nay cũng không thể dễ dàng cứu được gia gia như vậy, lật ngược tình thế hiện tại

Sở Cửu Ca nhìn hắn nói: "Đại thúc, người muốn theo con thì theo vậy! Con cũng không bài trừ, có một cao thủ như người, sau này con có thế đi ngang hết cả Xích Linh Quốc! Đương nhiên con cũng sẽ không bạc đãi người, thương thế trên người của người cho dù con không thể hoàn toàn chữa khỏi, con cũng sẽ từ từ điều dưỡng cho người, khiến thân thể người tốt hơn."

Nghe được lời này, trên mặt vị đại thúc này cũng chẳng có biểu hiện gì, chỉ thản nhiên gật đầu nói: "Ừm!"

Sở Cửu Ca hỏi: "Đại thúc, người tên gọi là gì?"

"Tên!" Chân mày hắn khẽ nhếch, đột nhiên đầu trở nên không thoải mái.

Hắn cảm thấy trong đầu trống trơn, vậy mà lại không biết bản thân tên gì?

Sở Cửu Ca bắt mạch cho hắn, giật mình, không thể nào!

Hắn thân mang trọng thương, dẫn đến việc trí nhớ của ông có chút vấn đề, đến cả tên của bản thân cũng không thể nhớ ra.

Không biết bản thân là ai, không biết bản thân tên gì, lại nhất quyết không biết vì lý do gì kiên quyết phải bảo vệ cô!

Cơn đau nhức trôi qua, hắn nói: "Ta.. ta gọi là cửu.. đệ cửu.."

Sở Cửu Ca ngơ ra, Đệ cửu, đây thật sự là tên người sao?

"Cửu nhi.." Âm thanh mê hoặc truyền lại, một thân hình màu trắng nhàn nhã xuất hiện trước mặt Sở Cửu Ca.

Dung Uyên cảm thấy đại hội tỷ võ gia tộc của Sở gia, đối với Cửu nhi nhà hắn chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Lại không ngờ rằng đại hội chưa kịp kết thúc, Sở gia đại phòng lại vì sự đố kỵ và kiêng kị thiên phú Cửu nhi mà gây nên một trận phong vũ.

Dung Uyên kiểm tra Sở Cửu Ca, nhìn thấy mấy vết thương trên người cô, đôi mắt màu tím đó trở nên u ám.

Đại thúc đó nhìn thấy một nam nhân đẹp đến yêu nghiệt như vậy vốn không có cảm giác gì, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt màu tím nguy hiểm đó, giống như kí ức bị kích phát, sát khí trên người không tự chủ mà bạo phát.

Âm thanh phá không truyền đến, hắn huy quyền về phía Dung Uyên.

Dung Uyên nhẹ nhàng tránh khỏi, không chút biểu tình nhìn về người mặt đầy vết sẹo, nhìn không rõ dáng vẻ vốn có.

Người này nhìn chằn chằm đôi mắt của hắn, nhìn chằm chằm mặt hắn, sát khí cuồn cuộn.

Dung Uyên điềm nhiên nói: "Ngươi biết Bổn Vương?"

Vấn đề này, đáp án mà hắn nhận được lại là một đợt công kích khác.

"Uỳnh!" Một tiểng nổ lớn truyền ra.

Thân hình phong hoa tuyệt đại đó với thân hình luộm thuộm màu xám hỗn chiến với nhau.

Đôi mắt Dung Uyên âm trầm, tuy rằng thực lực người này so với hắn rất yếu, nhưng thực lực mà hắn bộc lộ ra hoàn toàn không thể là người Xích Linh Quốc hay bất kỳ nước nào trong thất quốc có thể có được.

Sở Tuyền Nguyệt ngơ ngác, lời đồn Dung Vương sinh ra đã bệnh nhược, vô tình đụng phải cũng có thể mạng cũng không còn.

Nay người nam nhân thâm tàng khó đoán, điên cuồng đánh nhau này là ai?

Sở Cửu Ca nói: "Mẫu thân chắc là bị dọa hết hồn nhỉ, Dung yêu nghiệt này thâm tàng bất lộ, hắn rất mạnh! Đương nhiên, thân thể hắn không tốt cũng là sự thật."

"Bang!" Vị đại thúc đó bị Dung Uyên đánh bay.

Hắn giống như biết bản thân không phải là đối thủ của Dung Uyên, lui đến bên người Sở Cửu Ca, kéo tay của Sở Cửu Ca nói: "Đi! Nhất định phải tránh xa hắn, hắn rất nguy hiểm!"

Cả người hắn giống như đang bảo vệ ấu tử, như sử tử cao độ phòng bị.
Chương trước Chương tiếp
Loading...