Nghiện Sủng: Quân Gia Thần Bí Kiều Thê

Chương 62: Ôm nhau ngủ



Lúc Thẩm Thanh Lan vừa ra đời trong Đại Viện, Phó Hoành Dật đã từng ôm cô.

Phó Hoành Dật nhớ mang máng Thẩm Thanh Lan lúc bé là một cô bé hoạt bát đáng yêu, rất thích cười, còn thích chạy theo bọn họ. Cô hơi yếu ớt, vấp ngã thì chỉ biết khóc, nước mắt nước mũi tèm lem. Anh cô - Thẩm Quân Dục có dỗ như thế nào cũng vô dụng. Vậy mà chỉ cần anh ôm cô một cái, cô sẽ nín khóc, sau đó chùi hết nước mắt nước mũi lên áo anh. Vì việc này mà Thẩm Quân Dục ghen tị khá nhiều.

Không ngờ lần tiếp theo gặp Thẩm Thanh Lan đã là mười sáu năm sau. Con mèo hoa nhỏ thích khóc năm đó đã trưởng thành, trở nên duyên dáng yêu kiều, thậm chí còn trở thành vợ của anh.

Từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thanh Lan, Phó Hoành Dật đã biết cô bé này chắc chắn đã từng trải qua chuyện gì đó. Tuy ánh mắt cô lạnh lùng, nhưng chôn sâu dưới sự lạnh lùng ấy, có nét gì đó khiến Phó Hoành Dật hơi đau lòng.

Phòng bệnh rơi vào im lặng.

“Lên đây.” Phó Hoành Dật từ tốn nói.

Thẩm Thanh Lan nhìn anh với vẻ khó hiểu.

Phó Hoành Dật dịch sang bên cạnh, vỗ xuống bên nửa giường trống, “Lên một lát thôi.”

Thẩm Thanh Lan nhìn anh một cái, im lặng cởi giày, lên giường, nằm xuống cạnh anh.

Giường bệnh rất nhỏ. Mặc dù Thẩm Thanh Lan có dáng người gầy gò, nhưng sau khi cô nằm xuống, giường bệnh vẫn chật chội. Phó Hoành Dật đưa tay ôm cô vào lòng, cơ thể hai người lập tức dán sát nhau, không hề có khe hở.

Thẩm Thanh Lan hơi khựng lại, kéo dài khoảng cách của hai người, tránh chạm phải vết thương của anh.

“Yên tâm ngủ đi, anh không sao.”

Giọng nói trầm thấp cuốn hút của Phó Hoành Dật vang lên. Vì khoảng cách gần nhau, hơi thở ấm áp phả lên tai Thẩm Thanh Lan, khiến cô cảm thấy hơi ngứa.

Phó Hoành Dật chỉ ôm vai cô, không có hành động khác. Ngửi thấy mùi thuốc đông y hòa lẫn mùi nước khử trùng trên người Phó Hoành Dật, Thẩm Thanh Lan từ từ nhắm hai mắt lại.

Cô ngủ rất yên ổn, hơi thở đều đều.

Phó Hoành Dật lẳng lặng nhìn vẻ mặt yên tĩnh khi ngủ của cô. Thẩm Thanh Lan ngủ rất ngoan, không hề nhúc nhích. Phó Hoành Dật không dám di chuyển, chỉ sợ đánh thức cô.

Cô ngủ rất tỉnh, chỉ cần có chút tiếng động nhỏ là cô sẽ thức. Điều này anh đã biết từ lúc bị tấn công khi mình về nhà.

Cảnh giác như vậy, không thể luyện được chỉ trong một sớm một chiều. Rõ ràng là cô từng sống trong bất an và sợ hãi một thời gian dài, nên mới có thể cảnh giác hơn người như vậy.

Phó Hoành Dật hơi tò mò về cuộc sống trước đây của cô, muốn biết tất cả mọi chuyện mà cô đã trải qua, nhưng lại không muốn ép buộc cô. Anh muốn cô cam tâm tình nguyện kể cho anh nghe.

Nhìn vẻ mặt yên tĩnh lúc ngủ của cô, Phó Hoành Dật vốn không buồn ngủ nhưng mí mắt cũng dần dần nặng nề, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Thanh Lan ngủ một hơi đến sáng ngày hôm sau, ngay cả khi y tá vào hai lần mà cô cũng không tỉnh. Có lẽ là vì cái ôm của Phó Hoành Dật quá mức an lòng, mới có thể khiến cô bớt cảnh giác.

Đương nhiên, y tá chỉ vừa xuất hiện ở cửa phòng bệnh là Phó Hoành Dật đã tỉnh. Anh ra hiệu cho bọn họ ra ngoài rồi ngủ tiếp.

Thẩm Thanh Lan tỉnh dậy khi trời đã sáng rõ. Cô mở đôi mắt vẫn còn mơ màng ra. Dáng vẻ dễ thương ngơ ngác đó khiến mắt Phó Hoành Dật hiện ý cười.

Chỉ là, Thẩm Thanh Lan nhanh chóng tỉnh táo trở lại, khiến Phó Hoành Dật hơi tiếc nuối.

Phó Hoành Dật lần này bị thương rất nặng, nhưng may là thể lực của anh tốt. Sau khi vết thương ổn định, anh đi cùng với nhóm chuyên gia chuyển về Bệnh viện Quân y ở Bắc Kinh.

Thẩm Thanh Lan cũng về cùng Phó Hoành Dật bằng máy bay chuyên dụng. Họ vừa thu xếp ổn thỏa xong, Phó lão gia đã đến bệnh viện.

“Tên nhóc thối tha Phó Hoành Dật đâu?”

Thẩm Thanh Lan ở trong phòng bệnh mà còn nghe được giọng nói vang dội của Phó lão gia. Phó Hoành Dật rõ ràng cũng nghe được, chịu thua đỡ trán.

Phó lão gia nhanh chóng vào phòng bệnh. Đầu tiên, ông quan sát Phó Hoành Dật từ đầu xuống chân, thấy sắc mặt anh không tệ lắm, mới thở dài một hơi, “Xem ra không chết được.”

Thẩm Thanh Lan:…

Phó Hoành Dật:…

Y tá ở đó:..

Sau đó, Phó lão gia đi quanh Thẩm Thanh Lan một vòng, lắc đầu khiến cô chẳng hiểu gì.

“Ông nội?”

Phó lão gia bày ra vẻ mặt thương tiếc, “Thanh Lan, sao cháu lại gầy đi? Khó khăn lắm lão già ông mới nuôi được cháu thêm một chút thịt, bị Phó Hoành Dật lăn qua lăn lại như vậy, mất hết rồi.”

Thẩm Thanh Lan:...

Phó Hoành Dật:...

Y tá ở đó:...

Thẩm Thanh Lan nhìn về phía Phó Hoành Dật, anh không phải cháu ruột của ông đúng không!?

Phó Hoành Dật chớp mắt mấy cái. Anh được nhặt về, em mới là ruột thịt.

Y tá nói rõ chi tiết bệnh tình và tình hình hồi phục của Phó Hoành Dật cho Phó lão gia. Biết anh hồi phục khá ổn, Phó lão gia đã hoàn toàn yên tâm. Không màng đến ánh mắt kháng nghị của Phó Hoành Dật, ông kéo Thẩm Thanh Lan về nhà, nói hoa mỹ là để bồi bổ sức khỏe cho cô.

“Ông nội, ông lo lắng cho anh ấy như vậy, sao không nói ra ạ?” Trên xe, Thẩm Thanh Lan hỏi.

Lúc này Phó lão gia nghiêm túc lại. Nghe Thẩm Thanh Lan hỏi, ông thở dài, “Từ khi nó lựa chọn con đường này, ông đã biết là sẽ có một ngày như vậy. Trước đây, ba Hoành Dật cũng hy sinh vì nhiệm vụ, nên khi Hoành Dật nói muốn vào quân đội, thật ra ông không đồng ý. Ông đã mất đứa con trai rồi, không muốn mất thêm cháu trai. Nhưng ông vốn không ngăn được ý định của Hoành Dật, chỉ đành tùy nó. Thật ra mỗi lần nó làm nhiệm vụ, ông đều kinh hồn bạt vía, chỉ sợ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh một lần nữa.”

“Lần đầu tiên Hoành Dật bị thương do làm nhiệm vụ là vào chín năm trước. Khi đó, nó tầm tuổi cháu, suýt đã không qua được, nhưng cuối cùng vẫn sống sót. Không phải là ông chưa từng khuyên nó, nhưng Hoành Dật lại nói, ông và ba nó đều là niềm kiêu ngạo của nó. Nó không thể bôi nhọ cái họ Phó này được.”

“Lúc ấy, ông liền suy nghĩ cẩn thận. Nếu đó là lựa chọn của nó, người làm ông nội như ông, ngoại trừ ủng hộ thì có thể làm gì nữa đây? Chỉ khổ cho cháu, Thanh Lan. Bây giờ bỗng nhiên ông hơi hối hận vì trước đây đã tác hợp cho hai đứa ở bên nhau. Ông không biết làm như vậy là đúng hay sai.”

Thẩm Thanh Lan hơi nhoẻn miệng, “Ông nội, lấy anh ấy là sự lựa chọn của cháu. Cho dù có một ngày anh ấy hy sinh trong nhiệm vụ, cháu cũng sẽ không hối hận vì đã chọn như thế. Hơn nữa, cháu tin anh ấy. Hoành Dật là người có trách nhiệm. Biết trong nhà còn có chúng ta đang chờ, anh ấy sẽ không để mình rơi vào nguy hiểm. Lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi.”

Phó lão gia yên lặng nhìn Thẩm Thanh Lan. Một lúc lâu sau, ông thở dài, bỗng cảm thấy may mắn vì người Phó Hoành Dật cưới là Thẩm Thanh Lan.

Thật ra, Phó lão gia lo Phó Hoành Dật bị thương lần này khiến Thẩm Thanh Lan có suy nghĩ gì về cháu mình. Bây giờ nghe cô nói như vậy, ông cũng đã yên lòng.

Còn Thẩm Thanh Lan chẳng lẽ lại không hiểu nguyên nhân Phó lão gia kéo cô ra ngoài? Cô hiểu, chỉ là Phó Hoành Dật do cô chọn. Trước đây là cô chủ động nói muốn kết hôn với anh, vậy chỉ cần sau này anh không phản bội cô, cô cũng sẽ vĩnh viễn không rời khỏi anh. Điều này không liên quan gì đến tình yêu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...