Nghiện Sủng: Quân Gia Thần Bí Kiều Thê

Chương 82: Vu hiểu huyên đã về



Daniel trầm tư mấy giây rồi nói, “Như vậy đi, trước mắt chúng ta không bán những bức tranh này. Chỗ tôi còn hai bức tranh cô vẽ lúc trước. Sắp tới cô tiếp tục vẽ thêm mấy bức, sau đó chúng ta tổ chức triển lãm tranh.”

Thẩm Thanh Lan không có ý kiến, dù sao mọi chuyện về triển lãm tranh cũng do Daniel toàn quyền phụ trách, cô không cần làm gì cả.

Daniel cẩn thận cất kỹ mấy bức tranh này rồi mới ngồi xuống, “Đúng rồi Thanh Lan, gần đây có người đang nghe ngóng quan hệ giữa tôi và cô.”

Daniel nói mập mờ.

Nhưng Thẩm Thanh Lan hiểu được ý của anh ta ngay lập tức, “Thẩm Hi Đồng?”

Daniel vô vị bĩu môi, “Thanh Lan bảo bối, phụ nữ quá thông minh sẽ không dễ thương.”

“Vậy cũng còn tốt hơn ngu xuẩn đến mức buồn cười.” Thẩm Thanh Lan nói bình thản như mây gió.

Daniel không phản bác được.

“Thanh Lan, sao Thẩm Hi Đồng đột nhiên lại biết quan hệ giữa chúng ta?”

“Chắc bởi vì bức tranh ‘Chúc Thọ’ kia.”

Daniel cũng biết Thẩm Thanh Lan mới đây đã vẽ một bức “Chúc Thọ” để tặng Thẩm Khiêm, cô vừa nói như vậy thì anh ta đã hiểu.

“Mấy ngày trước, một người bạn gọi đến hỏi tôi có quen ai tên là Thẩm Thanh Lan hay không, còn hỏi tôi có quan hệ thế nào với cô ấy. Tôi đoán chắc có người khác đang nghe ngóng chuyện gì, bèn nói cho người bạn đó biết quan hệ giữa chúng ta rất tốt. Sau đó tôi hỏi cậu ta là ai hỏi. Lúc đầu cậu ta cứ ấp úng không chịu nói, sau đó vì tôi truy hỏi liên tục nên mới chịu cho tôi biết đó là Thẩm Hi Đồng. Thế nào, Thanh Lan bảo bối, có phải tôi rất thông minh không? Chưa trao đổi trước với cô mà đã có thể trả lời hoàn hảo như thế, tôi quả là thiên tài.”

Vừa mới đứng đắn được ba giây, Daniel đã lộ nguyên hình.

Daniel không biết nhiều chuyện liên quan đến nhà họ Thẩm lắm, nhưng vẫn biết Thẩm Hi Đồng là con gái nuôi nhà họ Thẩm, có quan hệ không tốt với Thẩm Thanh Lan.

“Không cần để ý tới chị ta. Còn nữa, chuyện lần này cảm ơn anh.”

Daniel mỉm cười, “Thanh Lan bảo bối, giữa chúng ta còn phải khách sáo như vậy ư?”

Ban đầu quan hệ giữa Daniel và Thẩm Thanh Lan là chủ thuê và người bị thuê. Còn bây giờ, hai người đã trở thành bạn tốt từ lâu.

Thẩm Thanh Lan hơi nhếch môi, “Không cần.”

“Thanh Lan bảo bối, lại nói, chẳng lẽ cô định giấu giếm chuyện mình là Lãnh Thanh Thu cả đời sao?” Daniel hỏi, đồng thời cũng hơi tò mò, nếu đổi lại là người khác, bản thân là một họa sĩ nổi tiếng thì đã thông báo cho thế giới biết từ lâu rồi, đâu cần phải che giấu, ngay cả người trong nhà cũng không nói.

“Bây giờ không phải là cơ hội tốt, đợi qua một thời gian nữa rồi nói.” Thẩm Thanh Lan cũng không định giấu bọn họ cả đời, chỉ là bây giờ thời cơ quả thật chưa tới mà thôi.

Thẩm Thanh Lan lúc này cũng không ngờ rằng cơ hội thích hợp lại đến sớm như vậy.

Daniel không ngồi ở đây lâu, sau khi lấy tranh vẽ liền rời đi. Giá trị những bức tranh này rất cao, anh ta phải đến ngân hàng cất vào tủ bảo hiểm.

**

Sau khi Daniel đi, Thẩm Thanh Lan cũng rời khỏi Thượng Nhã Uyển. Cô không về trường luôn mà đến sân bay đón người. Lúc trưa cô nhận được tin nhắn của Vu Hiểu Huyên. Cô ấy đã từ thành phố Tấn Ninh trở về.

“Thanh Lan, tớ về rồi!” Ở sân bay, Vu Hiểu Huyên đeo một cặp kính râm, vẻ mặt vui sướng chạy như bay tới.

Thẩm Thanh Lan nhận lấy hành lý của cô ấy, cười nói, “Tất cả đều thuận lợi chứ?”

“Rất thuận lợi, tớ đã đóng máy rồi, đạo diễn rất hài lòng với biểu hiện của tớ. Tớ còn muốn nói cho cậu một tin tức tốt.” Vu Hiểu Huyên dừng một chút rồi tới gần Thẩm Thanh Lan, “Tớ đã chính thức ký hợp đồng với Công ty Giải trí Thánh Huyên. Bây giờ tớ đã trở thành nghệ sĩ dưới trướng Công ty Giải trí Thánh Huyên rồi. Bắt đầu từ tháng sau, công ty sẽ tiến hành đào tạo chuyên môn cho tớ.”

Vu Hiểu Huyên rất vui vẻ, Thẩm Thanh Lan cũng vui thay cô ấy, “Chúc mừng, để ăn mừng cậu thuận lợi như vậy, tối nay tớ mời.”

“Được, được, nhưng lần này nhất định tớ phải trả tiền. Tớ đã lấy được cát-sê rồi, mặc dù không nhiều lắm, nhưng vẫn đủ để mời khách. Đến lúc đó rủ Phương Đồng và Ngô Thiến, bốn người chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm thật no nê.”

“Được.” Thẩm Thanh Lan đồng ý, sau đó làm như lơ đãng hỏi: “Quay phim thú vị không?”

Vu Hiểu Huyên gật đầu rồi lại lắc đầu, “Lúc mới bắt đầu thì cảm thấy rất thú vị, nhưng về sau tớ nhận ra thật sự rất mệt mỏi. Nhất là đạo diễn Lý Lập Quần rất nghiêm khắc, dù chỉ không hài lòng một chút thôi cũng phải làm lại. Lúc đầu vì tớ khẩn trương nên lúc nào cũng bị ông ấy mắng, có mấy lần còn bị mắng rất ác, khiến tớ vẫn muốn từ bỏ.”

“Nhưng sau đó tớ nghĩ, đây là cơ hội mà vất vả lắm tớ mới có được, nếu bỏ lỡ thì có thể đời này sẽ không còn cơ hội như thế nữa, thế là tớ liền cắn răng kiên trì.”

“Lúc tớ không có việc gì để làm thì sẽ nghiên cứu kịch bản, còn học hỏi những người trong đoàn phim. May mắn người trong đoàn phim của chúng tớ đều rất tốt. Lúc tớ hỏi, bọn họ đều sẵn lòng dạy tớ.”

Thẩm Thanh Lan chăm chú nghe, nhớ lại cảnh mình thấy ở thành phố Tấn Ninh, “Trong đoàn phim có ai gây khó dễ với cậu không?”

Vu Hiểu Huyên lắc đầu, “Không đâu, mọi người trong đoàn phim đều rất tốt, biết tớ là tay ngang, có nhiều thuật ngữ chuyên môn không hiểu, họ còn giải thích cho tớ nữa. Nhất là chị An Duyệt, mặc dù chỉ diễn vai khách mời, nhưng lại tập diễn với tớ. Thanh Lan, cậu biết không, lúc ấy tớ thật sự hạnh phúc đến mức muốn ngất đi. Ôi! An Duyệt, đó là ảnh hậu đấy.”

Vu Hiểu Huyên không hề nói đến chuyện bị đánh ở studio. Bất kể là do cô ấy quên, hay không muốn cô lo lắng, Thẩm Thanh Lan cũng chỉ có thể giả vờ như không biết.

“Hiểu Huyên, nếu như cậu ở bên ngoài phải chịu uất ức gì thì có thể nói cho tớ biết. Mặc dù tớ không giúp được gì nhiều cho cậu, nhưng có thể cho cậu mượn bờ vai mãi mãi.”

Thẩm Thanh Lan rất ít khi nói những câu tình cảm, hôm nay có thể nói như thế này thật chẳng dễ gì.

Vu Hiểu Huyên thấy cảm động, ôm cánh tay Thẩm Thanh Lan, tựa đầu vào vai cô, “Thanh Lan, đời này có thể trở thành bạn của cậu thật tốt.”

Thẩm Thanh Lan cười khẽ một tiếng, đôi mắt xinh đẹp dịu dàng sáng long lanh.

Trở về ký túc xá, Phương Đồng không ở đây, chỉ có một mình Ngô Thiến. Cô ấy vẫn nằm trên giường, không có tiếng động gì, hình như là đang ngủ. Trên mặt bàn còn để một phần đồ ăn đã nguội lạnh.

Vu Hiểu Huyên chỉ vào giường Ngô Thiến, nhìn Thẩm Thanh Lan với vẻ mặt thắc mắc.

Thẩm Thanh Lan lắc đầu, cô cũng không biết đã có chuyện gì.

“Ngô Thiến, cậu đang ngủ sao?” Vu Hiểu Huyên khẽ gọi một tiếng.

Ngô Thiến không trả lời.

Vu Hiểu Huyên lại gọi một tiếng. Đúng lúc này thì Phương Đồng trở về, nhìn thấy Vu Hiểu Huyên, cô ấy rất vui vẻ.

“Hiểu Huyên, cậu về rồi.”

Vu Hiểu Huyên gật đầu, “Ừ, nhớ tớ rồi phải không.”

Phương Đồng trợn trắng mắt, “Có quỷ mới nhớ cậu.”

Phương Đồng đột nhiên trông thấy hộp cơm chưa mở trên bàn Ngô Thiến, vẫn y như lúc trưa cô để đó, “Ngô Thiến, lúc trưa cậu không ăn cơm sao?”

Chăn của Ngô Thiến hơi động đậy, giọng nói rầu rĩ của cô ấy vang lên dưới lớp chăn, “Lúc trưa tớ không đói nên không ăn, xin lỗi cậu, lãng phí tấm lòng của cậu rồi.”

Phương Đồng cũng không để ý tấm lòng gì, “Ngô Thiến, trong người cậu vẫn khó chịu như thế sao? Hay là chúng ta đến phòng y tế xem một chút nhé?”

Giữa trưa không ăn cơm, Phương Đồng chỉ cho là đến kỳ đau quá thôi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...