Nghiệt Duyên: Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn!

Chương 1: Lần Đầu Gặp Gỡ



Huhu...ba mẹ ơi, ba mẹ ở đâu đến cứu con với.

Kha Mộng Nhiên hiện giờ đang bị treo lơ lửng dưới một nhành cay to, phần đầu chúi ngược xuống dưới đất trông vô cùng khổ sở, khó chịu vì máu dồn lên não, mặt mày đều đỏ ửng lên cả rồi.

Cô là con gái út sanh muộn nhất của Kha Gia, chỉ mới vừa tròn mười tuổi và hôm nay cũng chính là sinh nhật của cô.

Hai anh chị lớn Tuệ Linh và Tân Kỳ vừa cất cánh đi du học ở Nga cách đây một tháng. Mộng Nhiên lại không có nhiều bạn bè nên đã chọn tổ chức tiệc mừng tại một cô nhi viện trong thành phố để chia sẽ niềm vui này với các bạn nhỏ khác có số phận không may mắn.

Tính cách của Mông Nhiên khá là hiền lành, hoạt bát, biết đối nhân xử thế. Nhưng đôi lúc còn rất bướng bỉnh, cũng bởi vì là con út trong nhà nên luôn được mọi người nhường nhịn, nuông chiều, chỉ cần không phải là thứ gì xa vời thì ba mẹ sẽ đáp ứng với cô.

Hôm nay vì Mộng Nhiên ham chơi nên mới đòi cha mẹ đưa đến đây từ rất sớm. Trong lúc mọi người đang nghỉ trưa thì cô bé lại trốn ra ngoài sau vườn hái hoa bắt bướm.

Bởi cảnh sắc nơi đây quá đẹp, quá hữu tình đã làm cho Mộng Nhiên phải say đắm, chỉ tập trung vờn đuổi những cánh hồ điệp trên cao nên không để ý được dưới chân mình có một chiếc bẫy. Cô bé cứ thế mà dẫm vào rồi bị treo ngược lên trong tư thế trồng cây chuối thế này.

Khổ nỗi là Mộng Nhiên đã được treo ở đây cũng khá lâu rồi nhưng cho dù cô bé có kêu cứu đến lạc cả giọng thì cũng chẳng thấy một ai đi ngang qua.

Buổi tiệc thì chỉ còn khoảng vài phút đồng hồ nữa là bắt đầu. Vừa mệt vừa đói khát, vừa lo sợ mình sẽ phải chết khô ở nơi này đã khiến Mộng Nhiên phải nức nở oà khóc.

- Anh gì ơi, cứu em với...huhu.

Trong lúc Mộng Nhiên tuyệt vọng nhất thì không biết từ đâu lại xuất hiện một chàng trai lướt gần qua chỗ cô đang bị nạn. Đôi mắt ngập nước, mờ ảo ấy của Mộng Nhiên ngay lập tức thức tỉnh, vội vàng la lớn.

- Cứu em...em sắp chết rồi này.

Sợ rằng bản thân la quá nhỏ nên Mộng Nhiên liền dùng sức dẫy đành đạch cả lên để tạo sự chú ý. Tưởng chừng là vô dụng nhưng không ngờ nhờ vậy mà anh đã ngoảnh mặt sang đây.

Mộng Nhiên mừng vui đến cuống cuồng cả lên, trên môi liền nở một nụ cười tươi hạnh phúc.

- Trẻ con thật phiền phức!

Anh ấy luồn lách qua những thớ hoa, đến với Mộng Nhiên, nhưng thái độ thì rất bất mãn, không mấy thiện chí, trông rất là xa cách, khó gần.

- Ôm chặt lấy cổ anh đi.

Mộng Nhiên nghe lời mà làm theo. Thông qua gương mặt thì cô cũng đoán được rằng người này chỉ trạc tuổi với anh hai Tân Kỳ của cô. Không những cao ráo hơn người mà còn có khuôn mặt rất điển trai. Làm một cô bé miệng còn hôi sữa như Mộng Nhiên cũng phải xao xuyến, rạo rực trong lòng.

Anh ta cuối người, rồi rồi kéo cô đặt lên vai mình, để phần đầu của cô bé không chúi xuống đất nữa, như vậy sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Sau đó lại cẩn thận dùng một tay ôm lấy Mộng Nhiên, tay còn lại nhẹ nhàng nới lỏng vòng dây bên dưới, đến lúc vừa đủ độ rộng để có thể rút chân ra bên ngoài thì ngừng lại.

- Được rồi.

Giúp Mộng Nhiên xong rồi thì anh liền tách cục nợ ra khỏi người. Không màng nhìn cô lấy một cái mà thờ ơ ngoảnh mặt rời đi.

- Anh đợi em với.

Mộng Nhiên lon ton chạy theo phía sau. Bởi vì bị treo quá lâu nên đầu cô có chút lú lẫn rồi, hiện tại không nhớ được đường đi ra bên ngoài nữa.

- Ui da...đau quá.

Hấp tấp đuổi theo, mắt để sau gáy nên Mộng Nhiên bất cẩn vấp phải một ghề đất rồi té sấp mặt. Nhưng vì thấy bước chân của anh ta vẫn không chịu ngừng, Mộng Nhiên sợ rằng mình sẽ bị bỏ rơi nên cũng không ăn vạ, mà mau chóng đứng lên dí theo phía sau.

- Đợi Nhiên Nhiên...huhu, chân đau quá.

Đi được một đoạn ngắn thì đầu gối bỗng dưng truyền đến những cơn đau rát. Cô nhìn xuống bên dưới mới thấy vùng da tại đấy đã ứa máu ra rồi, xung quanh còn lấm lem bụi đất.

- Cảm...cảm ơn đã quay lại.

Dường như thấy Mộng Nhiên bị thương như vậy người con trai ấy cũng có chút mủi lòng, anh tuy vẫn giữ một thái độ lạnh nhạt nhưng vẫn dịu dàng bế cô bé lên tay.

- Anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

Mộng Nhiên có chút e thẹn hỏi anh. Đôi mắt mở to đợi chờ anh phản hồi.

- Hai mươi.

Tuy anh hơi kiệm lời, nhưng cô cũng không đòi hỏi thêm gì. Vì cả hai còn chưa quen biết được ba mươi phút cơ mà.

- Vậy anh tên gì? Anh sống ở đây từ nhỏ sao?

Người đàn ông tự dưng nhíu mày, bởi anh không thích ồn ào nhưng Mộng Nhiên cứ ríu rít bên tai, hỏi quá nhiều điều, thế mà cuối cùng cũng không nổi quạo mà thở dài và đáp.

- Vương Tử Dật.

Ồ...

Mộng Nhiên ồ lên, Dật! Dật! Dật! Vương Tử Dật! Cái tên này nghe thật thuận tai, thuận miệng, đơn giản nhưng từ cái tên thôi cũng đủ toát lên sự mạnh mẽ của con người anh.

Sau lần ấy cô cũng không hỏi gì thêm, chỉ lặng yên để anh bế về với ba mẹ.

[...]

- Ba ơi, mẹ ơi...con ở đây ạ!

Mất chỉ năm phút để nhìn thấy đám đông, Mộng Nhiên thấy người nhà của mình đứng gần đó thì liền vẫy tay tươi cười rồi cất tiếng gọi họ. Nhưng cả khu vui chơi của cô nhi viện đã nháo nhào cả lên vì nhân vật chính mất tích. Nhìn mọi người như vậy bỗng dưng Mộng thấy mình thật có lỗi.

- Nhiên Nhiên mẹ lo cho con lắm!

Ba mẹ theo tiếng gọi mà bước đến. Trên gò má chân chim của mẹ đã đầm đìa nước mắt, còn ba thì ngược lại. Gương mặt hầm hầm, đầy tức giận cầm cay roi bẻ ở ven đường, người toàn sát khí bỏ lại vợ phía sau mà chạy đến trước.

- Mộng Nhiên, con đi đâu cả buổi mà không nói với người lớn một tiếng vậy hả? Mẹ con lên huyết áp cũng vì lo lắng cho con đó.

Kha Luân là tên đầy đủ của ba Mộng Nhiên, dưới sự chứng kiến của mọi người ở đây mà ông ấy chửi mắng, vung roi lên cao muốn đánh vào người con gái.

- Đừng mà ba.

Lần đầu thấy ông ấy có dáng vẻ đáng sợ như vậy cô bé sợ đến tái xanh cả da mặt. Nhưng chẳng còn đường lui, chỉ biết rụt người vào bờ vai của Tử Dật mong được anh che chở.

- Mong chú nguôi giận, đây đều là lỗi của tôi.

Tiếng roi vun vút trong không khí đã tạo nên một âm thanh hết sức rợn người, cứ nghĩ là mình toi đời rồi nhưng vào khoảnh khắc cơn đau sắp ập đến thì Tử Dật đã ra mặt ngăn cản hành vi bạo lực của ông ấy, giúp cho Mộng nhiên thoát khỏi một kiếp nạn.

- Anh...

Mộng Nhiên khá bất ngờ khi anh ấy đột nhiên lại nhận hết lỗi về mình, đây chẳng khác nào tự rước hoạ vào thân. Cô bé không muốn người tốt bị liên lụy liền nháy mắt cầu cứu mẹ mình.

- Cậu ta nói đúng, sức ông mà đánh chỉ có chết con bé. Có chuyện gì thì chúng ta từ từ rồi nói.

Chu Hạ cũng ra sức nói đỡ cho Mộng Nhiên. Cố xoa dịu cơn tức giận của chồng rồi nhân lúc ông không chú ý mà cầm lấy chiếc roi vứt ra ngoài xa.

Bất đắc dĩ Kha Luân mới trở nên hung dữ, nghiêm khắc như vậy, bởi người thương Mộng Nhiên nhất trong Kha Gia không ai có thể qua được ông ấy.

Sức khỏe của vợ ông sẽ rất bình thường nếu như không có Mộng Nhiên. Từ khi sinh đứa con này ra thì thể lực của bà cứ như bị tăng thêm mười tuổi già, cũng chẳng hiểu lý do vì sao nữa.

Vào tháng thứ năm của thai kì, Chu Hạ có đi xem bói với hội chị em của mình. Bà cũng chẳng phải người mê tín, nhưng vì ham vui nên thỉnh thoảng cũng tham gia vào mấy chuyện này.

" Hoạ lớn! Hoạ lớn. Đứa bé này không nên giữ, nghe lời tôi, bây giờ hãy đến bệnh viện đình chỉ cái thai này đi. Nếu không muốn gia đình bà tán gia bạn sản vì nó. "

Nhưng kết quả bà nhận lại là những lời lẽ nặng nề, ác nghiệt mà người thầy ôn dịch đó đã dành cho đứa con còn chưa chào đời của hai vợ chồng.

Kể từ lần đó, bà đã thề sẽ không nao giờ dính líu hay đến những nơi như thế này nữa. Trước khi bỏ về bà còn nán lại chửi gã lang băm ấy một trận cho bỏ tức.

- Ông rốt cuộc có lương tâm không vậy? Con tôi nó không đáng để bị ông nguyền rủa như thế. Ông bỏ nghề đi là vừa. Chào ông, tôi về!!
Chương tiếp
Loading...