Ngô Gia Kiều Thê

Chương 63



Edit: Kye

Beta: Mira

Khương Lệnh Uyển cúi đầu, nhìn cánh tay Lục Tông đặt ngang trước ngựa, bị dọa hoảng hốt.

Nàng sợ người khác nhận ra nàng, nghiêng đầu dựa vào lồng ngực của hắn, trên người hắn có mùi hương thật êm dịu, sau đó nhất thời cảm thấy không đúng, vội vàng trừng mắt nhìn, dùng sức dãy giụa mấy lần: “Lục Tông!”

hắn ôm nàng lên lưng ngựa, bộ dáng gì đây? Thanh danh nàng còn nữa sao?

Thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp, giống như một chú gà con được Lục Tông ôm vào ngực. Lục Tông cúi đầu nhìn, thấy nàng nổi nóng, thanh âm giận dữ làm hắn cực kì thoải mái, giống như bánh mứt táo mềm mịn, ngọt đến nỗi khảm vào tâm can, hắn mở miệng nói: “Đừng nhúc nhích, cẩn thận kẻo ngã.”

Khương Lệnh yêu quý cái mạng mình nhất, nhưng hôm nay nếu đổi là người bên ngoài, đánh chết nàng cũng không đi theo, ai kêu người này là Lục Tông, tình huống liền không giống. Nàng biết Lục Tông là người có chừng mực, sẽ không làm ra chuyện lỗ mãng, nhưng hôm nay Lục Tông không lí do ôm nàng lên lưng ngựa, là sự thật. Theo bản năng Khương Lệnh Uyển nắm chặt hai tay, chỉ sợ té xuống ngựa, nhưng trong lòng lo lắng: Nếu chuyện này để cha mẹ biết được, cũng không biết sẽ răn dạy nàng thế nào nữa.

Khương Lệnh Uyển bĩu mỗi, dù có đội mũ, nhưng gió thổi qua cũng làm hai gò má nàng đau, hôm nay thật là lạnh.

Mãi đến một nơi không có ai, Lục Tông mới ngừng lại, sau đó xuống ngựa, giơ tay muốn ôm nàng xuống.

Khương Lệnh Uyển ngồi trên lưng ngựa, một đôi mắt to xuyên qua khe hở ở mũ che nhìn Lục Tông, sau đó không để ý đến cánh tay của hắn, tự mình xuống ngựa. Vào sinh nhật năm ngoái, nàng nài nỉ cha mời sư phụ dạy cưỡi ngựa, nàng thông minh, học cái gì cũng nhanh, huống hồ nàng còn có hứng thú với việc cưỡi ngựa, bây giờ tư thế trên ngựa thuần thục như thế, rất có khí chất.

Lục Tông nhìn, ánh mắt lộ vẻ khen ngợi.

Khương Lệnh Uyển đứng trước mặt Lục Tông, vuốt vuốt xiêm y, giương mắt nhìn Lục Tông, phát hiện Lục Tông rất cao, thân thể nàng nhỏ bé, chỉ đứng tới ngực hắn, khó tránh thể lực cũng cách xa như thế. Có điều nàng không quá lo lắng, tuổi nàng còn nhỏ, vóc dáng chưa lớn hết đâu. Khương Lệnh Uyển nhìn ngó xung quanh, hai người đứng trên bãi cỏ cạnh một dòng sông, bốn phía không một bóng người, nàng liền bỏ mũ che xuống, hỏi: “Tông biểu ca, huynh làm cái gì vậy?”

Dù hắn có nhớ nàng, làm gì lại có đạo lí bắt người giữa đường như thế?

Hơn nữa điều làm nàng buồn bực, chính là sức lực hắn quá lớn, lại thô lỗ, tuy là vô ý, nhưng ôm một đoạn đường dài như vậy, làm ngực nàng phát đau. Da dẻ nàng mềm mại trắng nõn, lúc này đã có máu đọng, nhưng có Lục Tông ở chỗ này, nàng cũng không dám xoa xoa a.

Lục Tông nhìn một khuôn mặt cười của nàng tràn đầy phẫn nộ, hai búi tóc trên đầu cũng hơi rối loạn, lúc này sắc mặt không tự nhiên nói: “Xiêm y muội bị bẩn.”

Trong lòng Khương Lệnh Uyển tưởng rằng bản thân đã sớm biết trước đáp án, có thể là do hắn nhớ nàng, cũng có thể hôm đó nhìn nàng và Tiết Tranh thân mật, hắn hiểu lầm đó là nam tử, trong lòng ghen tuông, nhưng không ngờ hắn lại nói ra đáp án này. Nàng nhất thời tức giận không có chỗ phát tiết, làm dáng muốn lên ngựa, nói: “Lục Tông, huynh thật đáng ghét! Xiêm y của muội dơ hay không dơ liên quan gì đến huynh.” Các tiểu cônương đều không quát mắng nam nhân, đáng đời hắn không cưới được vợ.

Ý chị ở đây là nữ nhân không dễ dàng phát cáu với nam nhân, nhất là nữ nhân cổ đại nữa, có thể làm người khác mắng mình, LT ko có vợ là xứng đáng )))

Lục Tông sao có thể để nàng lên ngựa, nhanh chóng đè tay nàng lại nói: “Xán Xán, đừng hồ đồ.”

Khương Lệnh Uyển giật tay lại, đôi mắt tròn trịa trợn to: “Ai hồ đồ? Huynh bắt muội đi trước mặt các tiểu thư cùng nha hoàn trong phủ, đây mới là hồ đồ. Nếu thanh danh muội hỏng rồi, xem huynh lấy gì bồi thường cho muội.”

Lục Tông bất đắc dĩ, tiểu bánh bao trưởng thành thành tiểu cô nương, ngoại trừ hơi gầy và xinh đẹp hơn, tính khí cũng phát triển không ít. Tay hắncuộn lại thành nắm, đặt ở bên mép, ho nhẹ một tiếng: “Muội nhìn phía sau xiêm y của muội....”

Khương Lệnh Uyển nhíu mày, buồn bực quay đầu lại, nhìn dấu đỏ trên mông kia, lập tức há hốc mồm.

một khuôn mặt tươi cười “đằng” một cái đỏ lên, lại ngẩng đầu nhìn Lục Tông, biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, liền vội vàng nói: “Chuyện này… muội chưa hành kinh, làm sao có thể…”

nói được phân nửa, nàng lập tức im miệng.

Chuyện bí mật của cô nương gia, lúc Tứ tỷ tỷ giảng cho nàng đều rất ngượng ngùng, nàng lại lẫm liệt uy phong, nhưng cũng không dám nói chuyện này với nam tử a. Hơn nữa nàng cũng không phải không có kinh nghiệm, nguyệt sự tới hay không tới, nàng không phải đầu gỗ, tất nhiên có cảm giác của bản thân, huống hồ… Sao lại nhiều như vậy, ngày đông mặc xiêm y dày, nếu thấm ra ngoài áo choàng, vậy cũng coi như mất nửa cái mạng.

Ý chị ở đây là mặc đồ dày, thấm ra tới bên ngoài áo choàng thì cũng coi như hết máu đó ))

Nàng không phải ngốc tử, nhớ đến chuyện ở Lung Linh trai, liền hiểu nhất định là Khương Lệnh Đề dở trò quỷ.

Khương Lệnh Huệ muốn làm nàng mất mặt.

Vừa rồi nàng không có chú ý, nếu Lục Tông không xuất hiện, không biết lúc đó nàng sẽ mất mặt bao nhiêu nữa.

Khương Lệnh Uyển tự nhận không phải do nàng cố tình gây sự, lúc này biết nguyên nhân, cúi đầu như con chim cút, khí thể giảm xuống ào ào, yếu ớt nói: “Cảm ơn Tông biểu ca, muội… Muội muốn về nhà.”

Tiểu bánh bao hoạt bát thích bám người ngày xưa bây giờ đã thành tiểu cô nương mềm mại xinh đẹp, Lục Tông có chút không quen, nhưng bây giờ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, gò má vẫn còn chút thịt, biến hóa như thế nào thì tính tình vẫn vậy, tóm lại vẫn là một người. hắn khẽ vuốt cằm, nói: “Huynh đưa muội về.”

Khương Lệnh Uyển gật đầu: “Ừm.”

Lục Toong giơ tay dẫn ngựa, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, tay hơi buông lỏng, con ngựa liền “oạch” cái chạy đi xa.

Khương Lệnh Uyển há hốc mồm lần hai: “Tông biểu ca…” Khuôn mặt xinh đẹp muốn khóc, ánh mắt ỷ lại nhìn Lục Tông, nói: “... Ngựa chạy đi rồi, sao chúng ta về?”

Lục Tông chưa bao giờ làm ra chuyện kiểu vậy, bây giờ có chút chột dạ, sau đó lại làm như không có chuyện gì xảy ra nói: “Ngựa này hoang dã. Thôi, chúng ta đi.”

Khương Lệnh Uyển nhìn hắn một chút, nhất thời rõ ràng. Tốt, còn tưởng nàng là ngốc tử sao, con ngựa này nàng cũng biết, rất nghe lời Lục Tông, làm gì “hoang dã” như miệng hắn nói? Nhưng thấy hắn làm ra cử chỉ ấu trĩ như vậy, trong lòng nàng không cảm thấy có gì đáng ghét, thật ra còn rất vui mừng.

Khương Lệnh Uyển làm bộ không biết, cúi đầu lén cong môi.

Mím môi, nàng như cô vợ nhỏ theo Lục Tông về nhà. Nhưng vừa nghĩ tới dấu đỏ trên mông kia, khuôn mặt nhỏ liền rủ xuống, giơ tay muốn cởi áo choàng ném đi.

Lục Tông vội vàng ngăn lại. Khương Lệnh Uyển lầm bầm một câu: “Muội không muốn mặc.”

Lục Tông biết tính nàng bướng bỉnh, chuyện gì cũng phải làm theo ý mình, tất nhiên sẽ không chấp nhận chuyện này, nhưng bây giờ trời rất lạnh, nếu cởi áo choàng, chắc chắn thân thể nhỏ bé này sẽ bị cảm lạnh. Lục Tông cởi áo choàng của hắn, thắt trên người nàng, nói: “Như vậy được không?”

Áo choàng Lục Tông lớn hơn áo choàng của nàng rất nhiều, tất nhiên che khuất hết cả đằng sau.

Nàng nhấc mắt, miễn cưỡng đồng ý.

Lục Tông tính tình bảo thủ, trước đây nàng nghĩ rằng do nàng không chủ động nói chuyện với hắn, nên nàng phải tự mình thừa nhận sai lầm thì hắnmới để ý tới nàng, nhưng bây giờ nghẹn muốn hoảng, đi một đoạn đường liền không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Những năm nay Tông biểu ca… trải qua như thế nào?”

Trước giờ Lục Tông không có kinh nghiệm ứng đối với các cô nương gia, đang lo không biết nên nói gì, bây giờ nghe nàng chủ động hỏi chuyện, mới thở phào nhẹ nhõm đáp: “Rất tốt, không đánh trận thì luyện võ xem binh thư, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã bốn, năm năm trôi qua.” hắnnghiêng đầu nhìn tiểu cô nương bên người nói: “Biến đổi nhanh như vậy, ngay cả huynh cũng không thể nhận ra muội. Xán Xán, muội giận huynh sao?”

Bị đâm trúng tâm sự, Khương Lệnh Uyển lầm bầm nói: “Muội giận cái gì?”

Lục Tông không quen nói nhiều, bây giờ tuổi còn trẻ, chưa từng ở chung với tiểu cô nương, tất nhiên có chút câu nệ. Nếu là ngày xưa, tiểu bánh bao tức giận, chỉ cần hắn dỗ nàng vài câu, nàng liền hài lòng. Nhưng lúc này đây, người ta là cô nương gia. Lục Tông rũ mắt nói: “không giận là tốt rồi. Chuyện hôm nay, lát nữa huynh sẽ giải thích với dượng dì, sẽ không để bọn họ trách phạt muội.”

Biết hôm nay việc hắn làm có ý tốt, nàng là người thị phi rõ ràng, vội vàng nói: “không sao, nếu lát nữa nương muội hỏi, muội sẽ nói là do muội nhớ huynh.”

Nghe vậy, Lục Tông liền dừng bước chân nhìn nàng, đôi mắt sáng sáng: “Muội nhớ huynh?’’

Khương Lệnh Uyển hấp háy môi, không hé răng. Nàng hiểu Lục Tông, đối với đánh trận có thể lí luận một phen, nhưng khi ở chung với cô nương gia thì chỉ là một người học nghề. Kiếp trước nàng và Lục Tông thành thân, Lục Tông ngay cả chuyện nam nữ cũng không biết, đêm động phòng hoa chúc thử mấy lần cũng chưa tiến vào được, hắn gấp, nàng e thẹn, sượt mấy lần mới vào được. Đừng nhìn Lục Tông sắc mặt hờ hững, dường như chuyện gì cũng không thể làm khó hắn, nhưng trên thực tế hắn chỉ nhanh hơn người ngoài một chút, bây giờ vẫn chỉ là một chàng trai ngây ngô.

Thí dụ như bây giờ nói câu này, nếu đổi lại là những nam tử khác, sẽ nói ra những câu trêu đùa, nhưng chỉ có Lục Tông đôi mắt sáng lên, dường như có chút kinh hỉ.

Nàng ho nhẹ một tiếng, trong lòng mắng một câu ngốc tử, sau đó rũ mắt nói: “Quá lâu, đã quên rồi.”

Lục Tông nghe xong, một lúc lâu cũng chưa lên tiếng, sau mới nói: “Huynh còn nhớ, có cơ hội sẽ dạy muội cưỡi ngựa, bây giờ thấy nàng cưỡi ngựa thành thạo như vậy, mời sư phụ sao?”

Khương Lệnh Uyển câu được câu không tiếp lời: “Ừm, sinh nhật năm ngoái cha mời sư phụ dạy cho muội.”

Lục Tông mặt mày ôn hòa: “Muội học rất nhanh.”

Khương Lệnh Uyển nói thầm: không phải do nàng thông minh, đầu óc tốt sao? Nhưng ngoài miệng chỉ khiêm tốn nói: “Sư phụ dạy rất tốt, hơn nữa cũng rất nghiêm, mấy lần muội mệt đến mức không muốn học, nhưng sư phụ nói cưỡi ngựa cần chịu khổ mới được.”

Điều này Lục Tông hiểu. Nhìn chân tay tinh tế của nàng, học cưỡi ngựa chắc chắn chịu không ít khổ, bây giờ mới hơn một năm đã cưỡi ngựa tốt như vậy, cũng coi như có thiên phú.

Lục Tông bỗng nhớ ra cái gì, từ trong lòng móc ra một chiếc khăn tay màu xanh, bên trong bọc hai nửa tua kiếm nói: “Kiếm rơi lần trước bị rơi vỡ rồi.”

Khương Lệnh Uyển nhìn dáng vẻ này của hắn, cũng không tức giận nói: “Ngày ấy là do huynh cứu Khương Hữu, muội phải cảm ơn huynh mới đúng, tua kiếm này… cũng không đáng giá mấy đồng, vỡ thì thôi.” Lúc trước mua, chỉ có tám mươi lượng bạc, bây giờ Lục Tông đã đeo sáu bảy năm, cả ngày múa kiếm động đao, có thể không tổn hại chút nào, đã rất không dễ dàng.

Lục Tông lại nói: “Xán Xán, bây giờ tua kiếm của huynh vỡ rồi, muội mua cái mới cho huynh đi.”

Khương Lệnh Uyển nhìn hắn một cái, đi về phía trước, trong lòng lầm bầm: Nàng không bán tua kiếm.

Nhưng đi được mấy bước, Lục Tông như bức tường thành chặn trước mặt nàng, lập tức đụng vào chóp mũi của nàng. Nàng bị đau nhíu mày, Lục Tông nhanh tay xoa xoa mũi nàng, thanh âm ôn hòa nói: “Có được không?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...