Ngỡ Là Đơn Phương
Chương 18: Trong cơn mê sảng
Chào các bạn, mình sẽ đăng 2 chương trước khi mình đi thi Hehe,mong các bạn đừng bỏ truyện nhéVào truyện thôi nàoMấy người này là ai?Tại sao lại bắt cóc tôi?Đầu óc tôi suy nghĩ liên tục, tôi có làm gì ai đâu.Hay là họ muốn bán tôi sang Trung Quốc đây, hay là muốn đánh chết tôi đấy?.Nghĩ đến đây, tôi lắc đầu nguầy nguậy, không suy nghĩ nữa.Chân tay khó chịu quá, bị người ta túm chặt, tôi cắn môi,sưng đỏ lên rồi. Trời, người tôi có thịt mấy đâu mà họ hành hạ da thịt tôi ác thếTôi cũng không dám nói gì, hoặc hét lên, tôi đang ở cái thế bị động thế này, còn chẳng bỏ trốn được nữa là phản kháng.Chỉ nhắm mắt chờ số phậnMột lúc sau, tôi bị kéo ra khỏi xe ô tô, đẩy mạnh vào làm tôi suýt té ngã.Âm nhạc sập sình làm tôi mở mắt,và đập vào mắt tôi là thân hình cao lớn của ai đóTôi rất tò mò xem đó là ai Ngước cổ lên, tôi suýt nữa giật mình ngả ngửaLà cái tên hôm quaCái tên mà tôi gọi hắn là 'thằng điên'Lần này thì chết rồi, có phải vì hôm trước tôi chửi hắn nên hắn mới bắt cóc tôi?Tôi khóc thầm trong lòng, lần này chắc chết thật rồiBỐPMột cái bạt tai giáng xuống khuôn mặt của tên áo đen đứng ngay cạnh tôi-Mày ăn gan hùm rồi phải không?Mày dám động đến cô ấy à?_Khuôn mặt của Hải Đăng tối sầm, đôi mắt di chuyển đến vết bầm trên tay tôiMấy người áo đen sợ hãi quì xuống, nói khẩn khoản-Xin cậu chủ tha tội _Cùng với mấy cái dập đầu mà tôi nghĩ là đau lắmTôi hết nhìn mấy tên áo đen rồi lại nhìn hắn,rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?????Chưa kịp nghĩ, hắn đã kéo tay tôi cùng lời nói sốt ruột-Nhanh lên, không còn thời gian nữa đâu.Tôi cũng sợ sệt chẳng kém, trong này toàn mấy ông trùm xã hội đen ăn chơi vậy.Cậu ta bước về phía người thanh niên đang nằm gục xuống bànTrái tim tôi bất giác đập mạnhNgười đàn ông mặc chiếc sơ mi trắng, đầu tóc rũ rượi, khuôn mặt đỏ bừng vì uống nhiều rượu quáKhông ai khácLà KhánhLà cậu ấy, người con trai mà hằng đêm tôi nhớLần này, tôi không suy nghĩ mà chạy đến chỗ cậu ấy-Khánh,cậu làm sao vậy, cậu tỉnh dậy đi_Tôi lay lay vai cậu ấyTrong cơn mê sảng, Khánh nghe thấy tiếng gọi ấy, giọng nói rất quen Cậu cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, tuy hình ảnh rất mờ nhạt, nhưng cậu vẫn nhìn rõ người trước mặt-Bảo...Nhi _Cậu nói cả nỗi nhớ, cả nỗi đau cùng với sự trách mócHải Đăng chạy đến, phải xen vào chuyện này mới được, đang ăn mòn trái tim FA của cậu đây.-Cậu theo tôi về cùng Khánh nhanh lên _Đăng nâng tay Khánh lên vai mìnhTôi cũng muốn đỡ lắm nhưng không được, tại tôi thấp quá, haizz,đành ngậm ngùi theo sauVào nhà Khánh, chị Mai đã hốt hoảng chạy đến, mà công nhận chị ấy khỏe thật, nâng cả người Khánh vào trong phòng mà không cần ai giúp đỡChị ấy nói -Bảo Nhi ở lại đây nhé, chị đi nấu canh giải rượuTôi đang nhìn Khánh nên gật đầu lia lịa-Vâng chịMai cười đểu,con bé ngây thơ quá, không nhận ra mình đang giành thời gian riêng tư cho nó à?Còn tên Hải Đăng kia bảo bận việc nên về trước.Chị Mai đi rồi, tôi vẫn chăm chú nhìn Khánh, cơn bệnh thích trai đẹp của tôi lại nổi lênCông nhận bây giờ cậu ấy đẹp trai thậtNgủ nhìn còn hiền nữa chứBỗng nhiên khuôn mặt cậu ấy nhăn nhó,tôi hốt hoảng nắm chặt tay cậu ấyCậu ấy nói, đôi mắt vẫn nhắm, nhưng tôi nghe rõ-Bảo Nhi,đừng rời xa tớ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương