Ngỡ Là Yêu
Chương #28: “Hai Người Đang Làm ...
“Hai người đang làm gì vậy?” - Linda mở cửa phòng Quốc Huy rất tự nhiên, cô ta hiện tại chỉ quấn trên người chiếc khăn tắm. “Chúng tôi đang yêu nhau, cô không thấy sao?” - Tôi ôm Quốc Huy rất chặt, cái gì mà muốn cướp đi của tôi, cô ta có nằm mơ. Quốc Huy khẽ cười, nhìn về phía Linda hỏi: “Có việc gì em nói đi, hiện tại anh đang bận.” “Em chỉ muốn nói, mẹ anh đang ở dưới lầu, bác ấy vừa gọi điện cho em vì anh không nghe máy.” Không chỉ một mình Quốc Huy bật dậy, ngay cả tôi cũng không còn chút bình tĩnh nào. Mẹ Quốc Huy có lẽ vẫn nhớ mặt tôi, nếu bà ấy nhận ra tôi… tôi e mọi thứ sẽ vỡ lỡ. Tôi luống cuống tìm chỗ trốn, anh cũng mặc lại chiếc áo một cách nghiêm túc. “Linda, em về phòng mặc quần áo đàng hoàng đi.” - Quốc Huy lúc này mới dể ý đến Linda. Cô ta nhếch cuời quay đít về phòng, tôi mở cánh cửa tủ chỉ muốn chụ vào anh liền kéo tay tôi mà nói: “Em muốn làm gì, vì sao phải chui vào đó.” “Em không thể gặp mẹ anh.” - Tiếng chuông vang lên liên hồi, tim tôi như muốn văng ra khỏi lòng ngực. “Không sao đâu, mẹ anh hiền lắm, bà ấy sẽ không phản đối em đâu. Sẵn đây anh giới thiệu em với mẹ.” - Quốc Huy nắm chặt tay tôi kéo ra cửa. Tôi cố bám lấy thành tủ mà nói: “Em là con gái mà đến ở nhà anh thế này mẹ anh sẽ nghĩ em không đứng đắn. lần gặp đầu tiên không nên tạo cho bà ấy ấn tượng xấu, lần sau đi, lần sau em sẽ ra mắt mẹ anh.” Tiếng chuông lại vang lên, Quốc Huy cũng buông tay tôi ra mà lắc đầu: “Tùy em vậy.” Tôi nhanh chóng chui vào bên trong tú áo của anh. Tiếng mở cửa vang lên, giọng lơi lới của Linda chào hỏi, giọng nói vui vẻ của mẹ Quốc Huy cũng vang lên. “Mẹ đến tìm con có việc gì sao ạ?” - Quốc Huy hỏi. “Cái thằng này, mẹ nhớ con nên đến thăm không được sao. Ở nước ngoài ngần đó năm, khi quay về cũng không chịu ở cùng mẹ, con thật nhẫn tâm mà.” - Giọng điệu có vẻ trách móc. “Chẳng phải mẹ có con trai của mẹ rồi sao, từ khi ở Mỹ con đã quen sống một mình, không quen người khác quản thúc.” - Anh đáp. Tôi còn nhớ Quốc Huy kể rằng anh có một người em ở Mỹ, có lẽ cậu ấy cũng về nước, anh em bất hòa nên anh dọn ra riêng chăng. “Anh em trong nhà, huống hồ Huy Anh cũng đang ở Mỹ.” - Bà nói. “Nói chung mẹ nhớ con thì đến cũng đã gặp rồi, con cần nghĩ ngơi, mẹ về đi.” - Quốc Huy lạnh lùng đáp. “Cái anh nay, sao lại có thể đối xữ với mẹ anh như vậy chứ. Lúc ở gần bạn gái chẳng phải rất dịu dàng sao. Bác gái, bác đừng quan tâm đến anh ấy, con trò truyện với bác.” - Linda nói. Tôi ngồi trong tủ quần áo, mùi hương hằng ngày trên người anh vẫn phản phất. Thật ra Quốc Huy rất cuốn hút phụ nữ, anh ta có thể nháy mắt một cái sẽ có hàng tá bạn gái đổ dưới chân. Anh thường nói với tôi, trước kia ở Mỹ anh quen rất nhiều cô gái, loại gì cũng có, đen vàng trắng đều thử qua… chỉ là lì lợm cứng đầu như tôi vẫn chưa thể hiểu nỗi. Nhưng tôi chỉ thắc mắc, anh không hề nhắc đến Thiên Kim, chưa một lần. “Con đã có bạn gái rồi sao?” “Chuyện đó có gì đáng ngạc nhiên chứ?” - Anh đáp. “Khi nào có dịp mời người ta ăn cơm với mẹ.” - Mẹ Quốc Huy vội nói: “Laf con gái nhà ai, gia đình thế nào?” Anh đáp lời với giọng bực bội: “Bởi mẹ như vậy người ta mới không dám gặp. Chuyện con chọn bạn gái, mẹ tốt nhất đừng xen vào, mẹ đã mất đi cái quyền đó từ cái ngày mẹ đẩy con sang Mỹ.” Anh đáp lời với giọng bực bội: “Bởi mẹ như vậy người ta mới không dám gặp. Chuyện con chọn bạn gái, mẹ tốt nhất đừng xen vào, mẹ đã mất đi cái quyền đó từ cái ngày mẹ đẩy con sang Mỹ.” Sau đó là sự im lặng, im lặng đến kinh sợ. Tôi nghe tiếng mở cửa rồi đóng cửa. Cả tiếng của Linda mắng Quốc Huy điên rồi. Tôi co người trong tủ áo, cho đến khi hai cửa tủ hé mở ra, đứng trước mặt tôi là Quốc Huy, gương mặt anh chứa một nét buồn khó nói. “Xin lỗi, để em đợi lâu.” - Anh cuối người bế tôi ra khỏi tủ. “Thật ra anh không nên nặng lời với mẹ anh như vậy.” - Tôi nói. “Chuyện nhà anh, em không hiểu đâu… Đúng là em không nên gặp bà ấy, bà ấy sẽ làm em tổn thương…” Tôi gật đầu, ngày xưa tôi nhớ rõ ràng Quốc Huy rất yêu thương mẹ, cũng từng nói rằng bà là người rất tuyệt vời. Vậy là vì lí do gì, tình cảm đó dường như biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại vị đắng chát dành cho nhau. Vậy là tôi chính thức ở chung một nhà cùng anh. Tôi và Linda giống như bên trong dã rõ ràng ý định của nhau nhưng bên ngoài vẫn không thể hiện ra mặt. Tôi đã nghe Quốc Huy kể rằng Linda thật ra là con gái của một người quen biết của gia đình anh. Cả hai cũng từng hẹn hò nhưng anh cảm thấy không thích hợp và cả hai trở lại là bạn bè. Chỉ là cô gái này cứ ở lỳ trong nhà anh, muốn đuỏi cũng không tiện. Vì còn mối quan hệ thâm giao của ông nội và cha mẹ Linda. Một ngày cuối tuần, cả ba đều ở trong nhà. Bàn ăn sáng tôi thường chuẩn bị cho riêng anh và tôi, hôm nay làm đến ba phần bởi cô ta bỗng dưng lại dậy rất sớm. Cả ba ngồi trên bàn ăn, tôi chán ghét cô ta đến tận xương tủy. “Khi nào thì cô về nước vậy?” - Toi khong kìm lòng mà hỏi thẳng. “Không vội, khi nào tôi làm xong mục đích đến đây tôi sẽ quay về.” - Linda đáp. “Tôi nghĩ cô nên làm thủ tục định cư luôn cho tiện.” “Sẽ sớm thôi, tôi sẽ quay về… cô không cần gấp.” Quốc Huy có lẽ thấy tình hình căng thẳng nhanh chóng chen vào: “Lâm, sao bữa sáng nào em cũng tách lòng trắng của anh ra vậy. Không cần kì công như vậy đâu?” “Không phải anh không biết ăn sao?” Anh có vẻ ngạc nhiên lắc đầu: “Anh vẫn ăn bình thường mà, em nhớ nhầm rồi.” Tôi vẫn còn nhớ rất rõ về Quốc Huy trước kia,không ăn lòng trắng của trứng, nói rằng nó rất vô vị và không có giá trị dinh dưỡng. “Em biết rồi, từ ngày mai em sẽ làm như bình thường.” “Zac, hôm nay cuối tuần anh đưa em về thăm mẹ anh nhé.” - Linda nói. “Hôm nay anh không có thời gian rồi, anh có rất nhiều việc phải làm.” “Làm gì anh cũng nên về thăm mẹ chứ.” - Linda nói. “Em cũng nghĩ vậy, ngày trước em cũng không về thăm mẹ… cho đến khi không thể về đuợc nữa cảm giác thật tiếc nuối.” - Tôi cũng nói. “Anh đưa em đến trung tâm, tối em tự đi đi taxi về nhé. Có lẽ về dưới rất trễ mới về tới nhà.” Tôi thấy Linda vui ra mặt, tôi cũng mặc kệ cô ta dùng chiêu trò gì đi chăng nữa. Tôi vẫn nghĩ mẹ là điều thiêng liêng nhất cần đuợc kính trọng và yêu thương. Anh đưa tôi đến trung tâm, sau đó cùng Linda đi về quê. Vì là nhân viên bán hàng nên tôi vẫn phải đi làm cả ngày chủ nhật, hôm nay khách ra vào rất đông khiến tôi lại khá mệt mỏi. Lúc tan ca, biết về nhà cũng không có ai, cũng không ai đang đứng đợi tôi ở ngoài cổng. Tôi thong dong đi một vòng trung tâm, nơi này cái gì cũng mắc tiền. Cuộc sống con người thay đổi ra sao, nhúng thói quen khó mà thay đổi. Anh đưa tôi đến trung tâm, sau đó cùng Linda đi về quê. Vì là nhân viên bán hàng nên tôi vẫn phải đi làm cả ngày chủ nhật, hôm nay khách ra vào rất đông khiến tôi lại khá mệt mỏi. Lúc tan ca, biết về nhà cũng không có ai, cũng không ai đang đứng đợi tôi ở ngoài cổng. Tôi thong dong đi một vòng trung tâm, nơi này cái gì cũng mắc tiền. Cuộc sống con người thay đổi ra sao, nhúng thói quen khó mà thay đổi. Tôi lại ao ước đuợc giống như Quốc Huy. Không nhớ những gì ở quá khứ, có thể thay đổi thành một con người hoàn toàn khác. Khi tôi về đến nhà đã chiều muộn. Ánh mặt trời đã khuất núi, từng mảng màu đên tối đua nhau bao phủ, tôi bước vào căn nhà lạnh lẽo vắng người. Không có Quốc Huy luôn mỉm cuời ôm lấy tôi, không có Quốc Huy luôn cúng chiều, không có Quốc Huy đã hứa cho tôi cả thế giới của anh. Tôi tự dằn vặt bản thân, tôi làm sao có thể có cái cảm giác đó. Nằm trên giường, tôi mệt mỏi từ cơ thể lẫn tinh thần. Tôi thiếp đi trong nỗi lo sợ, đến khi bừng tỉnh lại đã nhìn thấy Quốc Huy đắp lên người tôi chiếc chăn ấm, anh vẫn mặc bộ trang phục lúc sáng. “Anh về rồi sao?” “Em ngủ tiếp đi, anh làm em thức giấc sao?” Tôi lắc đầu, nhìn đồng hồ vẫn chưa qua ngày mới. Tôi nhanh chóng ngồi dậy, vươn người mở tủ lấy hộp quà bên trong đưa về phía anh. “Chúc mừng sinh nhật anh, Quốc Huy.” “Vì sao em biết hôm nay là sinh nhật anh.” - Anh có vẻ bất ngờ, nhận lấy món quà từ tay tôi. “Em là bạn gái anh mà. Em cứ nghĩ anh sẽ không về kịp… thật may quá… em muốn mình là người cuối cùng chúc mừng sinh nhật anh, khi đó… anh sẽ nhớ đến em mãi mãi.” Anh ôm lấy tôi, cái siết vô cùng hạnh phúc và ấm áp. “Em cứ như vậy, anh cả đời cũng không thể hết yêu em.” - Anh mỉm cuời nói. “Anh xem quà đi, có thích không… Thật ra em đã tìm một cái ở trung tâm nhưng nó ngoài khả năng của em. Nếu anh không thích…” “Anh rất thích.” - Quốc Huy nhanh chóng tháo bỏ đồng hồ trên tay, mang chiếc đồng hồ tôi tặng lên tay: “Em xem, rất đẹp.” Hôm sau, anh vẫn đeo chiếc đồng hồ tôi tặng để đến công ty, tôi cảm giác anh rất trân trọng nó. Tôi đến cửa hàng đã nhìn thấy chị quản lý nét mặt vô cùng nghiêm trọng, những nhân viên đang đứng thành hàng dài với thái độ sợ sệt. “Cô tới rồi sao, mau xếp hàng vào đi.” - Tôi nhanh chóng đi đến vị trí cuối dãy. Chị quản lý đi tới đi lui, sau đó đặt hai tay về phía sau cất giọng. “Hôm qua sau khi tôi thống kê lại hàng hóa, đã phát hiện mất một sợi dây chuyền đính kim cương giá trị không nhỏ. Việc này tôi đã báo cho cấp trên, tuy nhiên cấp trên không muốn các cô mất đi con đường phía trước nên vẫn chưa báo cảnh sát. Tôi khuyên các cô ai đã lỡ tay lấy nó, nếu trả lại công ty sẽ không truy cứu chuyện này.” Cả đám nhân viên ai nấy cũng xanh mặt nhìn nhau. Giá trị của sợi dây đính kim cương kia không hề nhỏ, nếu cảnh sát bắt được thể nào cũng truy cứu hình sự. Tôi đang hy vọng ai trong bọn họ lỡ tay lấy nó hãy mang ra trả trước khi quá muộn. Vậy mà bọn họ ai nấy đều im thin thít, không ai nhận là đã lấy nó khiến chị quản lý vô cùng tức giận. “Ai biết kẻ nào lấy nó, sẽ được thưởng nóng từ công ty.” Một cô nhâm viên vào làm đuợc hơn tháng bước lên khiến hết thảy mọi người đều nhìn cô ta. “Tuy em không biết là ai nhưng em nghi ngờ người lấy nó là chị này.” - Cô ta lại chỉ tay về tôi, khiến tôi vô cùng kinh ngạc. “Lí do?” “Hôm qua em để quên đồ trong tủ khi quay lại nhìn thấy chị ấy đi vào shop đồng hồ ở tầng dưới. Ai cũng biết shop đồng hồ đó giá trị không nhỏ. Một nhân viên bán hàng không thể mua nỗi.” “Hôm qua em để quên đồ trong tủ khi quay lại nhìn thấy chị ấy đi vào shop đồng hồ ở tầng dưới. Ai cũng biết shop đồng hồ đó giá trị không nhỏ. Một nhân viên bán hàng không thể mua nỗi.” “Này em gái, sao em có thể nghĩ chỉ vì chị vào xem đồng hồ mà suy ra việc chị là kẻ đánh cắp sợi dây của cửa hàng chứ.” - Tôi tức giận. “Lâm nói đúng, cô ấy có quyền đi đến bất cứ nơi nào, cô không có chứng cứ rõ ràng không nên nói bậy.” - Chị quản lý xua tay. Cuối cùng việc không mong muốn cũng đến, cảnh sát đến và xem lại camera treo trên cao, không ngờ lại bị lỗi không nhìn thấy đoạn băng cái hôm sợi dây bị mất. Họ bắt đầu rà soát tất cả trong cửa hàng, chúng tôi ai nấy đều mệt mỏi. “Điều tra dến đâu rồi.” - Mẹ Quốc Huy bước vào cửa hàng khi cảnh sát đang làm việc. “Dạ, cảnh sát vẫn đang điều tra ạ.” - Chị quản lý nói. “Thật tình bọn trẻ này, thật làm tôi tức giận.” - Mẹ Quốc Huy nhìn qua bọn tôi rồi nói. Khi kiểm tra ngăn cất đồ của nhân viên, một viên cảnh sát gọi to. “Thấy rồi, mamg máy chụp lại đây.” Tôi và mọi người nhanh chóng nhìn về phía tủ của viên cảnh sát. Tôi chính là chủ nhân của chiếc tủ chứa sợi dây… tôi từ ngạc nhiên chuyển sang lo sợ, chuyện gì đã xay ra chứ. “Đúng là cô ta mà, tôi đã nghi ngờ từ đầu… một nhân viên bán hàng dám vào nơi đó dể xem hàng hiệu.” - Cô gái khi nãy lên tiếng. “Cô Lâm, chúng tôi nghi ngờ cô đã lấy trộm sợi dây chuyền của cửa hàng, mời cô về đồn để lấy lời khai và tiếp tục điều tra. Cô có quyền giữ im lặng, mọi lời nói của cô sẽ làm bằng chứng trước tòa.” Bọn họ giữ lấy hai tay tôi, chuyện quái gì đang xayr ra chứ. “Sợi day đó là tôi tặng cô ấy, các người không được động vào cô ấy.” - Quốc Huy bước vào nói. “Anh là…?” “Tôi là giám đốc ở đây, cũng là bạn trai của cô ấy. Các người nghĩ xem, bạn gái của con trai tập đoàn vàng bạc đá quý lại thiếu nữ trang mà đi đánh cắp một sợi dây chuyền.” “Nhưng quản lý ở đây báo lại là nó bị mất cắp. Chúng tôi cần đưa cô ấy về để tiếp tục điều tra.” “Quản lý Hà, đầu ốc cô vứt ở đâu rồi hả. Hôm qua tôi bảo cô gói sợi dây này vào hộp đặt trong tủ đồ của bạn gái tôi tạo bất ngờ cho cô ấy. Hôm nay cô lại báo mất, hại bạn gái tôi một chút bị vu oan… cô còn muốn làm ở đây không hả.” Anh dứng phía trước như muốn che chở tôi, sau đó lại nói: “Chỉ là hiểu nhầm, phiền các anh rồi… chút lòng thành cho anh em uống nước.” Cảnh sát rút đi, tôi đưa mắt nhìn anh vẫn chưa khỏi lo sợ, tay tôi vãn run rẩy vì sợ hãi, anh nắm chặt tay tôi mà nói: “Đừng sợ, anh tin em và bảo vệ em.” Mẹ anh đi tới, nhìn tôi và anh rồi bỏ đi không nói một lời nào. Một buổi ra mắt thật hoành tráng mà. “Đóng cửa lại, tôi sẽ tìm ra con chuột đang trốn tránh và run sợ.” - Anh ra lệnh, nhìn hàng loạt nhân viên đang cúi đầu lo lắng Quảng cáo
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương